"Hắn bị làm sao vậy?" Từ sau cánh cửa, Tiểu Yên ló cái đầu nhỏ với chùm lông đỏ như lửa quan sát nam nhân hắc bào nằm trên giường của chủ nhân mình.
"Chân khí tán loạn, nội thương nghiêm trọng, khó giữ được mạng." Vĩ Hồ cũng ló cái đầu xù lông nhìn nhìn rồi nói nhỏ.
"Hả? Tại sao?" Tiểu Yên không hiểu nghiên đầu hỏi. Không phải khi nãy hắn cùng chủ nhân còn hăng hái làm việc cơ mà, vừa mới không nhìn một chút hắn liền xảy ra chuyện. Nam nhân này tại sao lại gây họa như thế chứ!
"Chủ nhân bổ đầu của Giao Long." Vĩ Hồ không giải thích chỉ nói một câu trọc lóc, hai mắt tròn xoe chớp hai cái tỏ vẻ khong gì nghiêm trọng.
Ngược lại với Vĩ Hồ, Tiểu Yên với bộ dáng bị hù dọa mất hồn lạc phách. "Tại sao ngươi không ngăn cản hả?! Chẳng lẽ ngươi không biết trong đầu của Giao Long có độc khí chí mạng hay sao?!!" Mắt chim tức giận trừng to, cái mỏ nhỏ không ngừng kêu gào.
Người khác không biết nhưng thân là thần thú, tự nhiên hiểu rõ ở Giao Long có cái gì cần kiêng kỵ. Đầu Giao Long rất cứng, đứng nhất nhì trong ngàn vạn muôn loài, không phải chỉ vì bảo vệ cơ quan thần kinh mà còn là nơi tích tụ độc cho toàn bộ cơ thể. Vì thế đầu Giao Long cũng là nơi có độc mạnh nhất. Loại độc này ăn sâu trong máu, gặp không khí liền bốc hơi trở thành khí độc, chỉ cần hít phải, dù là một ngụm khí cũng phải chịu biết bao quả đắng. Trúng độc, nội lực tán loạn, tâm ma tự nhiên bộc phát, nếu kẻ trúng độc ngoan ngoãn thuận theo tâm ma tự nhiên sẽ hết độc, ngược lại phản kháng, cường ngạnh chống lại thì sẽ bị tâm ma cắn trả, nội lực nghịch lưu, kinh mạch đứt đoạn dẫn tới tự bạo rồi chết. Mà nam nhân này, dĩ nhiên phản kháng, có thể còn nguyên vẹn nằm đây đã là kỳ tích, đến bọn nó là thần thú khi đối đầu với Giao Long cũng phải kiêng kỵ vài phần, vậy mà chủ nhân nó còn cố ý bổ đôi đầu ra, chẳng phải tự dâng mình tới cửa?!!
"Ngươi nghĩ ta ngăn cản được chủ nhân? Với lại chủ nhân được Long Quyển thủ hộ, những thứ khí độc đó vốn không thể làm gì được chủ nhân. Long Quyển không thể nào để độc tồn tại tràn lan như vậy được, lúc độc phát ra đã được khống chế lại, kỳ thật nam nhân kia vì sao trúng độc ta cũng không biết." Vĩ Hồ liếc mắt khinh thường sau đó là nghi ngờ nhìn lại Mặc Thần Dực yếu ớt nằm trên giường. Theo lý thì không thể, nhưng hắn ta lại bị trúng độc, việc này chưa từng xảy ra nên nó cũng chẳng biết giải quyết như thế nào.
"Dù vậy ngươi cũng phải nhắc nhở chứ! Đằng này lại đứng nhìn hai người này đâm đầu vào chỗ chết!" Tiểu Yên tức giận trừng mắt, nội tâm đã muốn phun trào. Cái thứ cục mịch này thật không biết quan sát, chủ nhân cho tên này vào Long Quyển rõ ràng tin tưởng hắn, nó phát hiện chủ nhân đối với hắn không bình thường, nếu như hắn có chuyện gì xảy ra thì chủ nhân sẽ tự trách bao nhiêu!
"Bây giờ ngươi trách ta thì cũng muộn rồi! Mau mau nghĩ cách trị cho hắn!" Có lẽ bị quát nên Vĩ Hồ cũng có chút lo lắng, tứ chi ngắn ngủn không ngừng múa may.
"Hừ! Bây giờ lại dám giở giọng điệu này với ta? Ta nới cho ngươi biết, bây giờ hắn ta có thể tỉnh lại hay không vẫn là kỳ tích kìa! Còn nữa, kinh mạch đã đứt đoạn, dù tỉnh lại cũng chỉ có thể là phế nhân, muốn trị lành càng khó khăn!" Tiểu Yên hậm hực nói một tràn.
Hai con thú không hay biết đoạn đối thoại của chúng đều rơi vào tai Nguyệt Tương Dao không sót một chữ. Lúc nghe hắn có khả năng sẽ chết, tim Nguyệt Tương Dao run rẩy một hồi, cả người như bị rút sức, thẩn thờ nhìn gương mặt quen thuộc tái nhợt mất đi sức sống. Lại nghe có cách cứu hắn, Nguyệt Tương Dao không biết lấy sức lực từ đâu vực dậy, quyết tâm trong lòng dâng cao, mà trái tim treo lơ lững cũng được bỏ xuống. Hóa ra trong lúc vô tình nàng đã đem hắn khảm vào tim rồi, bây giờ nhận ra có là quá muộn?
"Cách nào?" Âm thanh khàn khàn khó nghe vang lên, Nguyệt Tương Dao xoay lưng về phía cửa, tinh thần tập trung nghe câu trả lời.
Bị hỏi bất ngờ, hai thú đang chìm trong cuộc nói chuyện của hai người thì hốt hoảng giật mình, hai mắt sơ sệt nhìn nàng.
"Cánh gì?" Giọng Nguyệt Tương Dao đã bộc lọ thiếu kiên nhẫn, bây giờ lòng nàng đã rối, mọi thứ dường như đi quá tầm kiểm soát, nàng chủ có thể bất lực nhìn chúng xảy ra mà không thể ngăn cản thứ gì.
"Dùng máu của Thanh Long cùng với nước mắt của ta luyện thành linh dược giúp hắn ta khôi phục lại kinh mạch. Nhưng..." Tiểu Yên do dự nói. Thanh Long Vương đã sớm tuyệt tích, huống chi máu của Thanh Long Vương. Bởi vậy nó mới nói là khóa khăn, nhưng mà hai từ này còn có chút dễ nghe, khó nghe hơn là bất khả thi.
"Hắn..." Hít một hơi thật sâu, nàng hiểu độ khó của việc này, không thể là một sớm một chiều được. Mà Mặc Thần Dực có thể kiên trì bao lâu đây?
"Chủ nhân yên tâm, nếu để hắn ở Long Quyển thì sẽ không có vấn đề gì. Trừ phi hắn tự tỉnh lại bằng không không có khả năng bị độc phát mà chết!" Vĩ Hồ lập lời thề son sắt lại hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của nàng thì rụt cổ, bao nhiêu khí thế đều bại lụi.
Nghe từ "chết" trong miệng Vĩ Hồ mà lòng Nguyệt Tương Dao nặng trĩu, trong lòng không muốn, ngoài mặt càng không. "Tiểu Yên, ngươi có tin tức gù về Thanh Long Vương?" Bây giờ nàng chỉ có thể trong cậy vào những con thú này mà thôi.
Tiểu Yên do dự cuối đầu. "Ta lâm vào ngủ say trước bọn hắn nên không biết sau trận chiến bọn hắn sẽ đi đâu. Nhưng mà hắn ta cũng bị thương rất nặng, chắc chắc phải tìm một nơi có nước để dưỡng thương!" Cứ tưởng lời mình nói sẽ làm cho chủ nhân vui hơn, nào ngờ lại bị một vuốt của Vĩ Hồ chụp tới.
"Cái đó còn cần ngươi nhắc?!! Hắn ta sống ở dưới nước, không tìm nơi có nước để dưỡng thương chẳng lẽ lại chạy lên bờ dưỡng! Ngươi có biết bao nhiêu chỗ trên đời này có nước không hả?!! Bảo chủ nhân tìm khắp Long Phượng Giới à? Khi đó tên nam nhân này không chết vì độc thì chủ nhân cũng sẽ chết vì già đó!" Vĩ Hồ vươn một chi đánh vào đầu Tiểu Yên một cái, tức giận rống lên.
Bị chụp đau, Tiểu Yên kêu lên oai oái sau đó như nhớ ra điều gì thì vui vẻ cười cười. "Chỗ hắn trú ngụ nhất định phải là một nơi độc nhát vô nhị! Còn là nơi luôn cung cấp cho hắn đủ linh khí để điều dưỡng vết thương nữa!"
"Nơi độc nhất vô nhị lại phải có nước? Còn phải có linh khí đầy đủ?" Vĩ Hồ suy tư. Trên thế giới này có bao nhiêu chỗ độc nhất vô nhị lại có nước, mà linh khí thì mắt thường không thể nhìn thấy. Như vậy chẳng phải mò kim đáy bể sao?
Linh khí? Nước? Độc nhất vô nhị? Nguyệt Tương Dao lần lượt lập lại từng cụm từ này, trong đầu lại sâu thành một chuỗi, một hình ảnh mơ hồ hiện lên. "Băng La Đảo!"
"Đúng rồi! Là đảo duy nhất có tuyết! Lại thêm chuyện của Băng gia, phải cung cấp một viên ngọc châu chứa linh khí! Không sai! Nhất định hắn đang ở đây!" Trong ba người, vui nhất là Tiểu Yên. Nó làm sao không vui cho được, kẻ thù gặp nhau đỏ mắt. Năm đó hắn ta cùng Bạch Hổ Đế dùng kế mưu toan đánh bại nó, không ngờ bị nó dùng kế cắn trả lại, hai bên vẫn chưa phân thắng bại. Qua ngàn năm, mối thù bộ lông ngày đó nó vẫn chưa quên đâu!
"Vậy thì tốt! Không cần phải đi đâu xa! Nam nhân này có cách cứu chữa rồi!" Vĩ Hồ cố gắng làm ra một bộ dáng chọc cười, kết quả người cười chỉ có Tiểu Yên, Nguyệt Tương Dao lại quay mặt đi, một mặt suy tư nhìn nhân tính. Vĩ Hồ kêu gào, chủ nhân à, cho nó tý mặt mũi đi, có được không hả?!
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon___________
Linh Lung Hải Châu quả nhiên được tìm thấy trong đầu của Giao Long. Lúc đem ra, viên Hải Châu tỏa ra hào quang bốn phía, trong hồ cá tôm không ngừng sôi trào dạy sóng, thật đúng như lời Băng gia chủ nói, Linh Lung Hải Châu consức hút không tưởng đối với các loài thủy hải.
Mà sau khi Mặc Thần Dực rơi vào hôn mê, Nguyệt Tương Dao trở nên trầm lặng, lúc nào cũng như người mất hồn, mặc kệ cho người khác kêu gọi thế nào cũng không có phản ứng, cuối cùng tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày không mở cửa.
Lệ Phí Nhã lo lắng gõ cửa nhưng vẫn như bao người khác, bị cánh cửa gỗ chặn bên ngoài, mà bên trong phòng đã sớm không còn hình bóng Nguyệt Tương Dao đâu.
Người ở khách điếm lo lắng, mà người được lo lắng lại độc thân một mình đi đến Băng gia.
Hồng y rực rỡ chói mắt giữa bầu trời đầy tuyết. Không một áo choàng, không một dụng cụ giữ ấm nào, Nguyệt Tương Dao một thân hồng y kiều diễm bước đi trong gió tuyết. Tà áo màu đỏ bay phất phơ giưa trời gió, ba ngàn tóc đen trải dài trong nền tuyết trắng tạo nên khung cảnh đối lập diễm lệ như một đó hoa hồng đỏ bở giữa vườn hoa đầy tuyết. Toàn thân là khí lạnh, không biết là của trời tuyết hay của chính bản thân nàng, khiến cho Băng Vũ Quỳnh phía đối diện đã quen với hàn tuyết quanh năm lại rùng mình, nội tâm than thở, chỉ mới mấy ngày mà người thiếu nữ này lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy. Quả nhiên là người trẻ tuổi bây giờ, một khắc cũng có thể xảy ra nhiều điều.
"Linh Lung Hải Châu đây. Đưa ta đi đến chỗ cống nạp." Phất tay, một viên ngọc chau bay ra rơi vào tay Băng Vũ Quỳnh, Nguyệt Tương Dao xoay người bước đi từng bước như một con rối vô tình không biết lạnh lẽo.
Nhận lại viên ngọc châu nhỏ chỉ bằng nửa đầu ngón tay, Băng Vũ Quỳnh si ngốc nhìn. Nàng tìm được?!! Vậy... Có phải bọn họ được cứu rồi phải không?! Băng Vũ Quỳnh suýt nữa đã khóc lên nếu không phải bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn qua. Ánh mắt đó, dù là hắn cũng không thể làm được. Giống như là không còn bất cứ tình cảm dư thừa nào, chỉ đơn giản là ra lệnh không cho phép ngươi phản kháng!