• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.

Sửa lỗi: Bảo.


Thôn Thái Tuế? Chính là nơi mà mẹ cậu xảy ra chuyện vào năm 2005, nơi mà lần này Thẩm Đạc và mẹ cậu đến rất có khả năng là thôn Thái Tuế.

Khương Dã nhìn những ngón tay xanh tím ấn trên cái đĩa của Lưu Bội, từ tốn đáp:

“Được.”

Nét mặt dữ tợn của Lưu Bội dần bình tĩnh trở lại, thân thể bốc hơi như hơi nước rồi tan vào gió đêm lạnh lẽo. Hóa ra cô ấy quay về không phải mang theo ác ý, mà là cầu cứu Khương Dã. Thôn Thái Tuế, rốt cuộc nó là nơi nào? Khương Dã nghi ngờ rằng ngọn núi mà cậu nhìn thấy sau khi bị tiêm nước Tử Đằng vài ngày trước chính là vị trí của thôn Thái Tuế.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên, Khương Dã móc điện thoại ra, là Lý Diệu Diệu gọi tới. Cậu nghe máy, bây giờ mới phát hiện Cận Phi Trạch đã gửi một đống tin nhắn cho mình.

Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Đang ở đâu? 】

Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Sao còn chưa về nhà? 】

Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Bảo hôn hôn cơ mà? 】

Khương Dã ngó lơ tin nhắn của Cận Phi Trạch luôn, bắt máy rồi hỏi: “Có gì không?”

“Anh ơi, em cãi nhau với bạn cùng phòng nên không muốn về phòng ngủ. Phiền quá đi, cái đồ ngốc ở chung với em ý, ngày nào bả cũng ngáy khò khò, cuối tuần này em đến nhà anh ngủ nha.”

“Không được.” Khương Dã từ chối.

“Người ta cũng đến rùi mà.”

Khương Dã ngẩn ra, hỏi: “Em đến đâu?”

“Đến nhà anh á, đàn anh Cận cũng về rồi nè.”

Khương Dã nghe thấy Lý Diệu Diệu chào hỏi Cận Phi Trạch, còn tiếp đón hắn vào nhà uống trà.

Không ổn, cậu nhớ tới tấm áp phích mình dán trên cửa.

“Lý Diệu Diệu, đừng vào cửa!”

Giọng nói của Cận Phi Trạch truyền qua điện thoại, là đang nói chuyện với Lý Diệu Diệu, “Hình như bạn Khương Dã không thích anh lắm thì phải, hôm nay anh nhắn tin cho cậu ấy quá trời mà hỏng nhận được tin trả lời nào hết, hoi anh không nên vào thì hơn.”

“Đâu được đâu được, nếu lần trước không nhờ đàn anh giúp đỡ thì chắc hai đứa em nghẻo rồi. Vào đây nào vào đây nào, em pha trà cho anh nhé.”

Lý Diệu Diệu hoàn toàn không biết pha trà, trà mà nhỏ pha chó uống còn chê. Khương Dã lặp lại liên tục bảo nhỏ đừng vào cửa. Nhưng dường như Lý Diệu Diệu không áp điện thoại bên tai, vẫn đang cười nói vui vẻ với Cận Phi Trạch, không để ý lời của Khương Dã. Cậu nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân lộn xộn và tiếng trò chuyện của hai người họ. Ngay sau đó, giọng nói của Lý Diệu Diệu và Cận Phi Trạch đột nhiên im bặt, sự im lặng từ đầu dây bên kia truyền thẳng đến chỗ Khương Dã.

Trái tim Khương Dã chùng xuống.

“Anh ơi, vì sao anh lại dán áp phích hình đàn anh lên cửa vậy?” Lý Diệu Diệu hỏi.

Cậu không thể giải thích, chỉ đành giữ im lặng.

Cửa phòng ngủ mở ra, Lý Diệu Diệu tinh mắt liếc thấy trên giường Khương Dã phồng lên như có ai đó đang trùm chăn.

“Anh, hình như trong phòng anh có người.”

“Đừng vào!” Khương Dã rống lên.

“Không sợ, em sợ quỷ, nhưng không sợ người sống đâu!”

Lý Diệu Diệu hiểu nhầm, cho rằng kẻ bên trong là trộm cướp gì đó, Khương Dã lo lắng cho an nguy của nhỏ mới không cho nhỏ vào. Nhỏ cầm chổi xông vào phòng ngủ Khương Dã, hùng hổ xốc chăn lên, cái gối ôm to cỡ một người nằm trên giường đập vào mắt nhỏ và Cận Phi Trạch.

Lý Diệu Diệu sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.

Lúc Cận Phi Trạch nhìn thấy chiếc gối ôm kia cũng vô cùng kinh ngạc. Một lát sau, trong mắt hắn hiện lên ý cười ấm áp, đoạn lấy chiếc điện thoại trong tay Lý Diệu Diệu đang ngây ra như phỗng, nói với Khương Dã: “Không ngờ tới nha, hóa ra bạn Khương Dã thích tớ đến vậy à.”

“Cậu hiểu lầm rồi.”

“Tiểu Dã,” giọng nói dịu dàng của hắn truyền tới, như gãi nhẹ vào vành tai Khương Dã, “Đêm nào cậu cũng ôm nó ngủ sao? Có cần tớ cho cậu thêm ảnh chụp của tớ không? Cần ảnh nude không? Chi bằng tối nay cậu sang nhà tớ, ôm tớ ngủ luôn nhé?”

“Tôi không cần.” Khương Dã nghiến răng.

“Được rồi, không sang cũng không sao. Tớ cảm nhận được tình cảm của cậu rồi.” Cận Phi Trạch cười cong cả mắt.

Khương Dã gằn từng câu từng chữ: “Cậu nghe cho kỹ đây, tôi rất ghét cậu.”

“Hồi trước tới giờ cậu toàn nói không là có, nói có là không thôi,” Cận Phi Trạch cười nói, “Tớ biết cậu thích tớ mà.”

Khương Dã: “…”

Hắn quá vô sỉ, Khương Dã không còn gì để nói.

“Mau về nhà đi, cậu còn nhớ ước hẹn giữa hai ta không?”

Lý Diệu Diệu hỏi: “Hai anh hẹn gì đó?”

Hắn nghiêng đầu cười, dựng ngón trỏ bên môi, “Bí mật.”

Khương Dã mang theo tâm tình nặng trĩu trở về nhà, phát hiện Lý Diệu Diệu không ở đây, Cận Phi Trạch thì ngồi trong phòng khách tự pha trà cho mình. Chén sứ trắng bóng xoay xoay trong những ngón tay trắng nõn của hắn, đầu ngón tay sáng lấp lánh. Hắn ta dựa trên ghế máy tính, rõ là đang ngồi trong căn phòng sơ sài nhưng tư thái lại tựa như một vị công tử cao quý lễ độ. Căn hộ nhỏ đơn sơ này bởi vì có hắn hiện diện mà nâng tầm đẳng cấp.

“Về rồi à?” Hắn gật đầu mỉm cười.

Cả người hắn toát lên phong thái ung dung nhàn nhã, ngồi đó với tư cách là khách, nhưng giọng điệu chào hỏi lại cứ như chủ nhân của căn phòng này vậy.

“Lý Diệu Diệu đâu?” Khương Dã hỏi.

“Tớ bảo muốn trò chuyện riêng với cậu đôi chút nên mời em ấy qua nhà tớ xem TV.” Cận Phi Trạch hỏi, “Tại sao không trả lời tin nhắn của tớ?”

“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời tin nhắn của cậu.”

“Tiểu Dã, hình như cậu quên thì phải,” Cận Phi Trạch nhã nhặn lịch sự, “Cậu là bạn trai của tớ.”

Ham muốn khống chế của Cận Phi Trạch quá mạnh mẽ, có đôi khi nếu không phải Khương Dã cố tình tránh mặt hắn ta thì hắn gần như không lúc nào là không bám dính bên người cậu. Khương Dã nhéo nhéo giữa mày, đầu đau như búa bổ, “Tôi không phải là thú cưng của cậu, tôi cũng có sự riêng tư của mình.”

“Cậu nhầm rồi, giữa người yêu với nhau không nên có sự e dè.” Hắn đứng dậy, thong thả đi đến trước mặt Khương Dã, lấy điện thoại từ trong túi cậu ra, “Sau này không được bơ tin nhắn của tớ, mỗi một tin đều phải nhắn lại ngay lập tức. Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau đâu.”

Hắn mở WeChat của Khương Dã ra, ghim khung chat với mình lên trên đầu, còn đổi tên ghi chú của mình thành “A Trạch Đáng Yêu.”

Khương Dã: “…”

“Sau này nếu muốn ảnh của tớ,” hắn đưa lại điện thoại cho Khương Dã với giọng điệu như một người bạn trai rộng lượng bao dung cho sự bướng bỉnh của người yêu, “Không cần chụp lén đâu, cứ hỏi thẳng tớ mà lấy thôi.”

Khương Dã cầm điện thoại mình về rồi bỏ vào túi, lạnh lùng hỏi: “Xong việc chưa? Cậu có thể đi rồi đấy.”

“Vẫn chưa xong,” Cận Phi Trạch chăm chú nhìn môi cậu, “Ban ngày cậu đã nói rồi mà, tối nay sẽ hôn tớ.”

Tin về cái chết của Thẩm Đạc khiến Khương Dã phiền muộn không yên, Cận Phi Trạch còn chạm đến giới hạn của cậu. Giọng của cậu thoáng cái trở nên lạnh lẽo, “Tâm trạng tôi đang không tốt, để hôm nào nói tiếp đi.”

“Sao bây giờ? Uống bao nhiêu trà sữa cũng không quên được vị ngọt của cậu.” Cận Phi Trạch hơi đến gần, niết cằm Khương Dã ép cậu hơi ngẩng đầu lên, “Tớ mặc kệ, hôm nay tớ nhất định phải hôn cậu.”

Ánh mắt của hắn lưu luyến trên bờ môi hồng nhạt của Khương Dã, tựa như bị nghiện vậy. Khương Dã có vẻ ngoài khôi ngô, đường nét gọn gàng và khuôn mặt sạch sẽ, chứ không gây ấn tượng mạnh như hắn, đi đến đâu cũng khiến người khác phải chú ý. Khương Dã đẹp trai một cách kín đáo, ví như phong cảnh tĩnh vật để người ta miêu tả. Ngó cái mặt bóng dầu bẩn thỉu của người khác khiến Cận Phi Trạch nổi lên ý muốn giết người. Chỉ khi nhìn Khương Dã, hắn mới có thể bình tĩnh hơn một chút.

Khương Dã cảm thấy khó chịu, vô thức quay đầu tránh đi. Tay Cận Phi Trạch khẽ niết cằm Khương Dã mạnh hơn, không cho cậu trốn tránh. Khương Dã bị đau, bèn nhắc nhở hắn: “Nếu cậu dám chạm vào tôi, tôi sẽ đánh…”

Cậu còn chưa nói hết, Cận Phi Trạch đã nghiêng người về phía trước, mạnh mẽ hôn lên môi Khương Dã. Khương Dã đẩy hắn ra, nhưng sức lực của hắn lại khỏe đến không ngờ, lần trước đã được dạy cho bài học, làm căng với hắn hoàn toàn vô ích mà thôi. Khương Dã mở miệng cắn hắn, hắn chẳng thèm để ý môi đang chảy máu, nắm bắt chỗ hở mà chen lưỡi vào. Khương Dã sợ hãi, chỉ hận sao không thể cắn đứt đầu lưỡi hắn ta, rồi lại sợ mình cắn chết nên đành gắng nhịn không động răng. Hắn mút lấy lưỡi của Khương Dã, trong miệng Khương Dã toàn là mùi máu tanh, đồng thời cũng có một xúc cảm kỳ dị. Lần đầu tiên cậu trải qua một nụ hôn sâu đến như vậy, như thể bị tiêm LSD lần nữa, giác quan khắp người được phóng đại đến mức tối đa. Chiếc lưỡi mềm mại của Cận Phi Trạch ma sát cậu, khiến đầu óc cậu trở nên choáng váng, đến cả cơ thể cũng không tự chủ được mà có phản ứng.

Khương Dã tự cấu mình, ép mình tỉnh táo lại, giơ đầu gối định tấn công hạ bộ hắn. Nhưng hắn như đã lường trước, bước đến đẩy Khương Dã vào ghế sô pha. Khương Dã ở dưới, còn hắn ở trên, hai chân tách ra ngồi trên đùi Khương Dã.

“Đi xuống!” Khương Dã nghiến răng nói.

“Tớ không muốn.” Hông hắn cọ cọ vào Khương Dã, có cái gì đó cưng cứng chọc vào hắn. Hắn cúi xuống và nhìn thấy giữa hai chân Khương Dã đã “giương cung bạt kiếm”, quần bò cũng không giấu được độ cong khoa trương này. Hắn nở nụ cười, “Tiểu Dã, cậu cương rồi. Cậu ngây thơ thật đấy, hôn chút thôi đã cương.”

Hắn chọc chọc “cậu bé” Khương Dã, cả người cậu run lên, tựa như trang giấy rung lay.

Giọng của Khương Dã tức thì lạnh xuống mấy độ, “Đi xuống!”

“Thật ra trước khi cậu về, tớ đã tham quan nhà cậu một chút. Cậu đoán xem tớ đã nhìn thấy gì trong tủ quần áo của cậu nào?” Cận Phi Trạch thong thả lấy một đôi tất lụa đen từ trong túi quần ra, “Tớ tặng cậu một món quà nhỏ, hóa ra cậu vẫn chưa vứt nó đi.”

Ngọn lửa xấu hổ và giận dữ bùng cháy trong lồng ngực, Khương Dã đỏ bừng từ cổ lan đến mặt.

Cậu cố cãi, “Tôi quên mất.”

“Quên mất?” Cận Phi Trạch mỉm cười, rõ ràng là không tin. Hắn lại sấn đến gần, ghé bên tai Khương Dã nói: “Để tớ đoán nhé, có phải ảnh chụp chân của tớ cậu cũng quên xóa rồi đúng không? Dáng vẻ tớ trần trụi ngày hôm đó, đêm nào cậu cũng nhớ lại phải không?”

Tâm sự ngại ngùng không dám nói ra của người thiếu niên bị nhìn thấu, Khương Dã chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này. Mỗi một câu hắn nói đều đánh trúng tử huyệt của Khương Dã, không sao phản bác nổi lấy một chữ. Khương Dã đành phải thừa nhận rằng hắn là một tên khốn, nhưng cũng là một tên khốn đẹp đẽ. Từ giọng nói mềm mại như nước, rồi đôi chân thon dài thẳng tắp, cho tới đầu ngón tay thơm mùi hoa anh đào đều khiến cho Khương Dã khó có thể nào quên được. Cậu trai trẻ đương độ mười tám chính là thời điểm máu lửa nhất, làm sao có thể cưỡng lại được ngọn lửa gợi cảm mãnh liệt của hắn?

Hắn ép sát từng bước, “Thừa nhận đi, cậu thích nhìn tớ hứng tình.”

Bị nhìn thấu hoàn toàn, trong lòng Khương Dã như có bức tường đang sụp đổ, cậu xấu hổ và giận dữ run cả người. Lúc này Cận Phi Trạch cúi xuống hôn cậu, nhưng cậu lại quên phải tránh né.

“Anh ới, mấy anh chưa nói xong ạ?” Giọng nói của Lý Diệu Diệu từ ngoài cửa truyền vào.

Giọng nói của Lý Diệu Diệu như một hồi chuông cảnh báo gõ cho Khương Dã tỉnh lại. Cậu giãy giụa lần nữa, nhưng đã bị đè chặt dưới thân Cận Phi Trạch, chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn của hắn. Khương Dã dùng sức duỗi tay sờ lên bàn trà, định lấy thứ gì đó đập vào đầu Cận Phi Trạch. Cậu chạm đến ấm trà, quá lớn, do dự một hồi, sợ đập Cận Phi Trạch chết mất, lại tiếp tục lần mò sang bên cạnh. Tay mới vừa di chuyển một chút đã va vào ấm trà, làm nó rơi “loảng xoảng” xuống đất.

Lý Diệu Diệu nghe thấy âm thanh vỡ đồ bên trong, có hơi lo lắng nên hỏi: “Mấy anh đang làm gì thế, trả lời em với?”

“Dừng…” Khương Dã thở hổn hển muốn nói chuyện.

Cận Phi Trạch lưu luyến không thôi, ghé vào môi hỏi: “Lần sau hôn là khi nào vậy?”

“Cút ngay!” Khương Dã đấm vào eo hắn một cú.

Hắn như không biết đau, vẫn cứ đè lên Khương Dã liếm láp má cậu.

“Không hứa thời gian thì không thả cậu đi đâu.” Cận Phi Trạch thấp giọng cười, “Dù sao thì tớ cũng không ngại bị em cậu nhìn thấy.”

“Em vào đấy nha!” Lý Diệu Diệu hô to.

Khương Dã nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, ổ khóa xoay vang lên tiếng lách cách.

“Biến nhanh!” Khương Dã nóng nảy.

“Gấp cái gì?” Cận Phi Trạch cởi áo lông của cậu ra, thấy hình trên hoodie thì ý cười trong đôi mắt lại càng tăng thêm. Hắn không dừng lại, vừa đưa tay vào trong quần áo của cậu vuốt ve thưởng thức vòng eo trắng như ngọc, vừa luồn lưỡi vào sâu hơn, mút lấy nước bọt của Khương Dã. Khương Dã né trái né phải, gấp tới mức đầu đầy mồ hôi. Ổ khóa “cạch” một tiếng, cửa mở, hé ra một khe nhỏ.

Cậu đẩy Cận Phi Trạch ra, cắn răng nói: “Thứ hai tuần sau!”

“Lâu lứm.” Cận Phi Trạch cúi người, còn muốn tiếp tục.

“Ngày mốt!”

“Không được.”

“Ngày mai!”

Cận Phi Trạch buông tay, Khương Dã đẩy mạnh hắn ra, lùi về một đầu khác của sô pha.

Lý Diệu Diệu mở cửa, thấy Cận Phi Trạch ngồi một đầu của sô pha, khóe miệng rỉ máu, Khương Dã ngồi đầu bên kia, bên trong áo lông là hoodie in hình mặt Cận Phi Trạch. Ấm trà vốn dĩ đặt trên bàn trà lại vỡ nát dưới đất, nước trà màu nâu vương vãi đầy đất.

Lý Diệu Diệu tự động tưởng tượng những gì xảy ra trong phòng mà nhỏ không nhìn thấy, nổi giận kêu lên: “Cái anh này, anh mong cầu tình yêu không được thì thôi, còn đánh đàn anh Cận làm gì? Anh là cái đồ biến thái.”

Khương Dã: “…”

Cậu thật sự không muốn đứa em này nữa.

Cận Phi Trạch đứng lên, khom lưng thì thầm với Khương Dã: “Nhớ kỹ hẹn ước của hai ta nhé.”

Dưới ánh đèn, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười ranh mãnh của hắn. Khương Dã siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt toàn là sự tức giận.

Hắn tạm biệt Lý Diệu Diệu rồi về nhà của mình, Lý Diệu Diệu còn không ngừng xin lỗi hắn. Khương Dã chờ hắn đi rồi lập tức mở ctrip*, mua vé máy bay đến Điền Tây vào ngày mai.

(*) ctrip, đã dổi tên thành trip.com, là một công ty du lịch trực tiếp đa quốc gia của Trung, cung cấp các dịch vụ như đặt vé, đặt phòng,…

Cậu phải đi, nhất định phải đi ngay và luôn!

***

Tiểu kịch trường:

Dương Tố: Phỏng vấn chút, tại sao không vứt tất chân đi?

Khương Dã: …

Khương Dã từ chối nhận phỏng vấn, phỏng vấn thất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK