• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Bảo, Bab.

Sửa lỗi: Bảo.


Thẩm Đạc tắt bộ đàm, lấy điện thoại vệ tinh ra, “A Trạch và Tiểu Dã còn sống.”

Cận Nhược Hải ở đầu bên kia điện thoại vệ tinh nói: “Nhược Sơ thì sao?”

Thẩm Đạc nói: “Bà ấy đã rời khỏi thôn Thái Tuế, không rõ hành tung.”

Cận Nhược Hải nói: “Thế mà Khương Dã lại có thể sống sót ra khỏi nơi đó, đứa nhỏ này quả là có thiên phú dị bẩm. Tinh thần của nó thế nào, đã ổn định chưa?”

“Không biết, đội cứu viện nói cậu ấy ngất xỉu, bây giờ đang sốt, chờ cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ đến thăm xem sao.”

“Nghe nói nó học cấp ba nhỉ, tìm cơ hội hỏi thăm nó xem có hứng thú vào Thủ Đô không.”

Thẩm Đạc chần chừ một lát rồi nói: “Cậu ấy chỉ là một người bình thường, không có bất cứ kế nghiệp thầy hay là truyền thống gia đình gì cả, cho dù có bình an thoát khỏi vùng cấm thôn Thái Tuế, biết đâu cũng nhờ vào vận may thì sao.”

“Tôi biết,” Cận Nhược Hải giải thích, “Nhưng ông cụ muốn gặp nó.”

“Vì sao?”

Đầu bên kia điện thoại vệ tinh im lặng, Thẩm Đạc nhận ra rằng đây là vấn đề mà anh ta không nên thắc mắc, thế là anh ta đổi chủ đề: “Hàng mẫu đã sưu tập xong.”

Anh ta đảo mắt sang bên cạnh, trên bàn bày rất nhiều ống nghiệm đặt trên những cái giá đỡ đơn giản, bên trong là nấm mốc mà anh ta thu thập được từ nhiều nơi trong thôn Thái Tuế. Doanh trại của giáo sư Bạch đã bị Học viên Nghiên Cứu Sinh Vật Đặc Biệt chiếm dụng để mở rộng, nhân viên cứu hộ tất bật đi qua đi lại giữa các căn lều, một tiểu đội vác súng đã lên nòng trên vai khiêng một chiếc túi hình người bị trói đi tới. Phần đầu túi bị ép xuống, thân thể vùng vẫy liên tục, tựa hồ muốn thoát khỏi sự khống chế. Xe tù chống đạn kiên cố đã sẵn sàng, bọn họ đẩy chiếc túi vào trong xe, sập cửa lại và gài ba lớp khóa cơ.

Bạch Niệm Từ đang ngồi trong lều chữa bệnh cho nhân viên y tế kiểm tra sức khỏe, y há miệng, bác sĩ giơ đèn pin soi khoang miệng y, bên trong rất sạch sẽ, không có dấu vết của nấm mốc.

“Anh không bị cảm nhiễm, mấy ngày này nên nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Y tá nói.

Bạch Niệm Từ cảm ơn liên tục.

Thẩm Đạc nói với điện thoại: “Ba ngày nữa hàng mẫu sẽ tới Thủ Đô.”

“Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, hãy rời khỏi nơi đó, dựng một mốc cấm, không cho bất cứ kẻ nào đến gần thôn Thái Tuế.”

Thẩm Đạc đợi một hồi, Cận Nhược Hải hỏi: “Cậu còn có chuyện gì muốn báo cáo à?”

“Viện trưởng,” Thẩm Đạc nhắc nhở gã, “Anh vẫn chưa hỏi tôi tình trạng của A Trạch.”

Cận Nhược Hải im lặng một lát rồi hỏi: “A Trạch sao rồi?”

“Cậu ta bị thương nặng, bị gãy xương cẳng chân.”

“Ừ,” giọng của Cận Nhược Hải không toát lên bất cứ cảm xúc gì, “Bình an thì tốt rồi.”

Thẩm Đạc: “…”

Rõ ràng anh ta đã nói Cận Phi Trạch bị gãy xương.

Cận Nhược Hải treo điện thoại, đảo mắt sang màn hình máy tính. Danh sách Sinh Vật Dị Thường có thêm “Thái Tuế”, số 103, mức độ nguy hiểm là cấp B. Bên dưới là mô tả về nó — “Một sinh vật dị thường tương tự nấm mốc, ký sinh trên cơ thể sống, lần đầu được phát hiện ở thôn Thái Tuế trên núi Tế Nô thuộc tỉnh Điền Tây, khiến cho hơn trăm người bỏ mạng. Sinh vật thứ cấp là xác không đầu, xác chết bị một loại nấm mốc đặc biệt điều khiển.”

Cận Nhược Hải rê chuột trở về giao diện trước đó, một danh mục dày đặc liệt kê thông tin của những sinh vật dị thường xuất hiện trên màn hình, mỗi một sinh vật dị thường đều có ảnh chụp, văn bản mô tả và phán đoán cấp độ.

Sinh vật dị thường cuối danh mục rõ ràng là ảnh chụp một chàng trai trẻ, ánh mắt của Cận Nhược Hải ngừng lại ở dòng đó.

Sinh vật dị thường: Cận Phi Trạch.

Số thứ tự: 101.

Cấp độ nguy hiểm: Không hiển thị.

Mô tả: Đã từng là con người, hiện tại không thể xác định phân loại sinh vật. Được biết, nó không cần ngủ, chỉ cần một lượng nhỏ thức ăn là có thể tồn tại. Nhiều lần suy sụp tinh thần, có khuynh hướng tự hại và tấn công mạnh bạo. Đồng mắc bệnh tâm thần, biểu hiện lâm sàng là ảo giác, rối loạn kiểm soát có chủ ý và hành vi cực đoan. Hiện tại đang dùng thuốc đều đặn, trạng thái ổn định.

Thí nghiệm liên quan: Tiếp xúc với ánh sáng mạnh 240 ngày – thể trạng vẫn bình thường. Nhịn ăn 30 ngày – suy yếu. Điện giật (dòng điện xuyên tim) – sống.

Báo cáo xét nghiệm gen: Không hiển thị.”

***

Khương Dã mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trên hàng lang trong một phòng thí nghiệm. Hai bên hành lang là thủy tinh trong suốt, phía sau có rất nhiều bác sĩ mặc blouse trắng đi tới đi lui, trên bàn bày đầy ống nghiệm và các thiết bị thí nghiệm, ánh sáng trên màn hình máy tính nhấp nháy liên tục, dường như cả người và máy móc đều đang cực kỳ hối hả.

Đây là đâu? Khương Dã còn đang suy nghĩ, thân thể cậu bất chợt động đậy không tự chủ. Cậu sợ hãi phát hiện ra rằng cơ thể này thế mà lại không theo sự kiểm soát của cậu, linh hồn như thể bị nhốt trong một cái lồng, không tài nào cựa quậy được. Cậu cất bước dọc theo lối hành lang trắng toát, đi vào phòng thí nghiệm ở cuối dãy. Phòng thí nghiệm này không giống như những phòng thí nghiệm khác, bên trong chỉ có một bể nuôi cấy hình trụ trong suốt cực lớn, trong đó là một phôi thai chưa trưởng thành đang lơ lửng, nối với rốn của nó không phải là dây rốn, mà là ống dẫn truyền dinh dưỡng. Bào thai nhỏ bé trắng bệch cứ lơ lửng trong vô thức, như một chiếc lông vũ mỏng manh.

Đứng trước bể nuôi cấy là một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, dưới ánh đèn mạnh, làn da của cô trắng đến chói mắt, trên khuôn mặt không có phấn trang điểm, đó là một khuôn mặt trong trẻo thuần khiết, nhưng có thể ngăn được thứ ánh sáng chói lòa, chẳng khác gì một chiếc bình sứ Thanh Hoa dưới ánh đèn sân khấu lặng lẽ lộ ra một vẻ đẹp trầm tĩnh và kín đáo.

“Anh đến rồi.” Cô vuốt ve phần bụng có hơi phồng lên, rõ ràng là đang mang bầu.

“Vất vả quá, đang mang thai còn phải tăng ca,” Khương Dã nghe thấy chính mình cất tiếng, “Tôi sẽ tăng lương cho cô.”

Bác sĩ hờ hững liếc mắt nhìn cậu, bắt đầu báo cáo công tác, “Phôi thai số 24 đã tồn tại được 22 tuần, dấu hiệu thể chất rất bình thường, chỉ tiêu phát triển của tất cả các cơ quan đều đạt được trị số đủ tiêu chuẩn.”

“Đủ tiêu chuẩn?” Cậu lắc đầu, “Không, nó không chỉ phải đủ tiêu chuẩn, mà còn phải xuất sắc.”

“Thí nghiệm đến giai đoạn này, đạt được kết quả như số 24 đã là không dễ dàng rồi.”

“Bác sĩ Thi, cô là nhà sinh vật học hàng đầu Trung Quốc, tôi tin cô nhất định có thể làm được tốt nhất.”

Bác sĩ trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Được, số 24 sẽ bị hủy bỏ, số 25 sẽ là phôi thai ưu tú nhất. Trong tử cung nhân tạo của tôi, thời gian sinh trưởng của nó so với phôi thai bình thường sẽ ngắn hơn. Chẳng mấy chốc nó sẽ được sinh ra, sau khi sinh cần phải có một người mẹ.”

“Cô không được à?”

Bác sĩ thẳng thắn từ chối, “Tôi đã tuân thủ thỏa thuận bảo mật, chồng tôi đến nay vẫn chưa biết tôi làm việc cho anh. Đứa bé này chảy dòng máu của anh, tôi mà nuôi nó thì biết giải thích thế nào với chồng đây? Tôi chỉ chịu trách nhiệm cho việc nó được chào đời một cách an toàn, còn lại anh tự nghĩ cách đi.”

“Ha.” Cậu bật cười, “Cái tên bất tài đó. Nói thật, mắt nhìn đàn ông của cô đúng thật chẳng ra gì.”

Bác sĩ nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm.

Hắn phất tay, đút tay vào chiếc áo gió màu đen, định bụng rời đi. Khương Dã định thử kiểm soát thân thể, nhưng tay chân không nghe cậu sai khiến mà tự cử động, bước ra đến cửa. Khương Dã rất là buồn bực, rốt cuộc đây là đâu? Tại sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này? Cậu không hề quen biết bất cứ người nào ở đây cả. Là mơ ư? Hay là ảo giác? Chẳng lẽ cậu đã bị nhiễm nấm mốc của Thái Tuế, và tất cả những ai bị lây đều sẽ rơi vào ảo cảnh kỳ quái như thế này ư?

Bác sĩ ở đằng sau đột nhiên gọi cậu một tiếng, chỉ một tiếng này thôi đã khiến Khương Dã phải sởn tóc gáy.

Cô gọi: “Giang Nhiên.”

Khương Dã cùng quay đầu lại theo người đàn ông.

Bác sĩ hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chúng ta hợp tác với nhau đã hơn ba năm, cho đến nay sự hiểu biết của tôi về anh vẫn là trống không. Một người xóa sạch mọi thông tin về mình như anh chắc chắn là người có thủ đoạn và thế lực. Tôi tự biết mình biết ta, ngoài thí nghiệm ra thì không hỏi đến bất cứ chuyện gì ngoài kia. Chồng tôi mong rằng tôi sẽ tập trung cho gia đình, nên chưa bao giờ ủng hộ các nghiên cứu của tôi. Không có vốn tài trợ của anh, tôi sẽ không thể nào hoàn thành các dự án của mình được. Dựa vào ấy, tôi hẳn không nên hỏi quá nhiều. Thế nhưng…” Cô đưa mắt nhìn bể nuôi cấy, “Đứa bé này là tâm huyết của tôi, anh cũng không mất khả năng sinh sản, tốn bao công sức để nuôi dưỡng nó như thế chắc chắn không thể nào chỉ vì muốn có một đứa con của mình. Tôi muốn biết, sau này nó… có thể bình an hay không?”

Gã đàn ông không lên tiếng.

“Thôi được, tôi hiểu rồi.” Bác sĩ gật gật đầu, sau đó quay lưng đi.

Giấc mơ này chân thật quá đỗi, Khương Dã cảm thấy khó có thể tin nổi. Người mà cậu đang bám vào lúc này chính là Giang Nhiên ư? Gã đàn ông xoay người rời đi, Khương Dã cũng không cách nào tự chủ được và bước đi theo hắn. Khương Dã cố tìm một mặt gương hoặc tấm kính nào đó để ngó một cái xem Giang Nhiên trông như thế nào. Nhưng Giang Nhiên cứ nhìn thẳng về phía trước, Khương Dã rất khó quan sát hình ảnh phản chiếu trên gương từ khóe mắt.

Khương Dã thử thoát ra khỏi cơ thể lần nữa, thân mình cứ như chìm vào trong vũng bùn dính nhớp, chân tay đều bị dính lại. Cậu cố hết sức giãy giụa, bất chợt nghe thấy giọng nói của Cận Phi Trạch vang lên từ sau lưng.

“Khương Dã.”

Khương Dã quay đầu lại, cơ thể như thoát khỏi bùn lầy và nhẹ nhàng bay lên, tầm nhìn giống như mặt kính vỡ vụn ra từng mảnh. Cậu tỉnh lại từ cơn mơ, trước mắt là phòng bệnh trắng toát, cậu ngồi trên giường bệnh, chiếc TV treo tường đang phát tin tức, nói rằng ảo ảnh một thành phố trong cực quang trên bầu trời châu Nam Cực đang ngày càng rõ ràng. Điện thoại di dộng của cậu được đút vào trong chiếc túi nhựa trong suốt, đặt trên đầu giường cậu. Ba lô của cậu dựa vào thành giường, cậu kéo khóa ra lục lọi, đầu của Lưu Bội vẫn đặt gọn bên trong.

Hết thảy những chuyện vừa rồi chỉ là giấc mơ thôi sao?

Cậu quay đầu lại, Cận Phi Trạch đang nằm trên giường bệnh cạnh giường cậu, tay phải bị băng bó như đòn bánh tét, tay trái thì truyền dịch, còn đùi phải bó bột treo cao. Sắc mặt tên này nhợt nhạt như người giấy. Bàn tay năm ngón thon dài đặt trên mép giường, mũi kim tí hon luồn vào tĩnh mạch, khiến hắn mang một vẻ đẹp mong manh độc nhất vô nhị. Cậu cứ cảm thấy hắn giống như một pho tượng bằng sứ, không cẩn thận sẽ vỡ vụn mất.

Hắn biếng nhác ngước mắt lên, nhìn vào mắt Khương Dã, bộ dạng uể oải, trông như rất chán ghét nơi này.

“Gì?” Giọng điệu Khương Dã hờ hững, vừa lạnh nhạt vừa xa cách.

“Tớ muốn đi vệ sinh.” Cận Phi Trạch nói.

“Tự đi đi.”

“Cậu dẫn tớ đi.”

“Tôi từ chối.”

Cận Phi Trạch lẳng lặng nhìn cậu đăm đăm.

Cái tên này giàu nứt đố đổ vách, rõ ràng có thể thuê hộ lý nhưng lại không làm, còn cố tình hành hạ Khương Dã. Khương Dã nằm xuống, quay lưng về phía hắn, bắt đầu ngẫm nghĩ về cảnh tượng trong giấc mơ ban nãy. Sau chuyến đi đến thôn Thái Tuế, cậu có thể suy luận được một vài điều. Những vết đạn lâu năm trong thôn, hài cốt của binh lính và sự mất tích của dân thôn đều ám chỉ một sự thật đáng sợ — rất có khả năng là thôn Thái Tuế từng xảy ra một vụ thảm sát.

Sau khi kết hợp với báo cáo ghi chép lại của mẹ, cậu đưa ra một suy đoán táo bạo. Năm đó Giang Nhiên dẫn theo một đội quân trang bị đầy đủ vũ khí đến đóng quân cạnh thôn Thái Tuế với danh nghĩa khảo cổ, những người này không thuộc về quân đội, cũng không phải là người của học viện Nghiên Cứu Sinh Vật Đặc Biệt, không rõ lai lịch thế nào. Bọn họ nghiên cứu quan tài đỏ, nhưng lại thiếu kiến thức chuyên môn liên quan nên nghĩ cách lừa mẹ cậu đến đó.

Thôn Thái Tuế có nấm mốc và Thái Tuế, Giang Nhiên lãnh đạo đội ngũ tiến hành một cuộc thanh trừng vũ trang. Mẹ cậu đã được cảnh báo rằng không thể rời khỏi doanh trại, là bởi vì trận săn giết của bọn họ được tiến hành vào ban đêm. Mà đêm đến là thời điểm mà nấm mốc Thái Tuế tung hoành khắp nơi, mẹ cậu rất có thể gặp nguy hiểm vì đi lại lung tung. Vì để mẹ cậu không bị ảnh hưởng bởi nấm mốc, Giang Nhiên còn cho mẹ cậu uống Ayahuasca, song mẹ cậu vì quá hoảng sợ nên đã cho rằng chính thứ nước ấy làm bà bị bệnh.

Bọn họ có ý định tiêu diệt nấm mốc, nhưng người tính không bằng trời tính, đội của họ bị tổn thất vô cùng nặng nề mà nấm mốc lại không bị xóa sổ. Sau đó đội cứu hộ Kiết Sái đi tìm mẹ cậu, gặp một người tự xưng là dân thôn Thái Tuế, có lẽ là người của đội ngũ đó giả trang, dân thôn Thái Tuế thực sự đã bị tàn sát gần như sạch sẽ, hơn nữa còn bị Thái Tuế hấp thụ, trở thành nấm mốc trên vách tường. Sau khi đội cứu hộ Kiết Sái rời khỏi đó, bọn họ cũng nhổ trại rời đi, vì vậy mới có tin đồn rằng thôn Thái Tuế chỉ sau một đêm đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Còn có rất nhiều chi tiết chưa rõ ràng, trước mắt chỉ có thể suy đoán đại khái, cũng không biết là chính xác hay không. Khương Dã cau mày, cứ nhớ lại cảnh tượng kỳ quái trong giấc mơ vừa rồi, hòng tìm kiếm một ít manh mối hữu dụng. Cậu mở điện thoại lên, tra thông tin về nữ nhà sinh vật học họ Thi, nhưng lại không có kết quả gì.

Bọn họ nuôi cấy phôi thai số 25 khi nào? Hiện giờ đã trưởng thành chưa? Sẽ là ai?

Sau lưng có cảm giác ngứa ngáy, Khương Dã cảm giác được ánh mắt châm chít của người nào đó sau lưng mình.

“Tiểu Dã tàn nhẫn quá đi, tớ tốt với cậu như vậy, gãy tay gãy chân cũng vì cậu, suýt nữa còn bỏ mạng, vậy mà cậu đối xử với tớ thế này ư?” Giọng điệu của Cận Phi Trạch vô cùng đáng thương, “Tay đau quá, chân cũng đau, trái tim còn đau gấp bội. Đau quá đi, có phải tôi sắp chết rồi không?”

Khương Dã im lặng bao lâu, hắn cũng niệm bấy lâu.

Những bệnh nhân khác trong phòng đều nhìn Cận Phi Trạch với ánh mắt thương hại.

“Thôi được rồi, nhóc con,” một người lớn nói, “Để chú dẫn con đi.”

“Không được.” Cận Phi Trạch nói, “Phải Tiểu Dã dẫn đi mới chịu.”

“Ôi con ơi…” Người lớn còn định khuyên.

Cận Phi Trạch vừa nhìn chằm chằm lưng Khương Dã vừa nói: “Trước kia cậu nói tớ là cục cưng bé bỏng của cậu, mua giày mua quần áo mua bánh sơn tra cho tớ. Bây giờ thì thay lòng rồi, cậu yêu người khác rồi ư?”

Khương Dã: “…”

Phòng bệnh im lặng đáng sợ, mọi người không ai lên tiếng.

Khương Dã ngồi bật dậy, xuống giường và lôi một chiếc xe lăn tới cạnh giường, sau đó xốc chăn của Cận Phi Trạch lên rồi bế hắn lên xe lăn.

Hắn cười cong cả mắt, “Tớ biết cậu sẽ không bỏ mặc tớ mà.”

“Câm miệng.” Khương Dã lạnh lùng cất lời.

Khương Dã đẩy hắn vào toilet, giúp hắn treo chai dịch truyền lên giá đỡ. Hắn nhìn bồn cầu dơ dáy kia với vẻ mặt ghét bỏ.

“Dơ quá.”

Khương Dã im lặng nhìn hắn, sắc mặt lạnh lẽo như băng.

Hắn tủi thân chống tay lên xe lăn đứng dậy, chân phải yếu, suýt nữa bị ngã, Khương Dã không muốn dìu hắn, nhưng tay đã nhanh hơn não mà đỡ lấy cánh tay hắn.

Hắn dựa vào Khương Dã, nói: “Cởi quần giúp tớ đi.”

Khương Dã hít sâu một hơi, tự nhủ với chính mình rằng hắn là vì cứu cậu nên mới bị thương. Nếu không thỏa mãn nhu cầu của hắn, không có gì đảm bảo rằng miệng của cái thằng ngu không biết xấu hổ này lại phát ra mấy câu khùng điên làm thế tục kinh hãi gì nữa. Khương Dã cúi đầu kéo khóa quần xuống, giúp hắn cởi quần xuống đầu gối. Cặp đùi thẳng tắp trắng nõn nà của Cận Phi Trạch đập vào mắt Khương Dã, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại rồi quay đầu đi, không nên nhìn thứ không nên nhìn.

“Đỡ cho tớ đi.”

“Đỡ cái gì?” Khương Dã nhíu mày.

Cận Phi Trạch cười, cọ cọ lên cầu cổ cậu, thủ thỉ vô cùng ái muội: “Cậu nói xem? Đỡ cái gì nà?”

Khương Dã: “…”

Ụp đầu Cận Phi Trạch vào bồn cầu luôn được không, cậu nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK