Khương Dã cũng không rõ, cậu đến gần cốp xe, hỏi: “Mẹ, là mẹ sao? Nếu đúng thì lên tiếng nhé.”
Cốp xe im ắng, đương lúc Lý Diệu Diệu cũng lấy hết can đảm để đến gần thì bên trong bỗng “rầm” một tiếng thật lớn, nắp xe bằng thiếc bỗng nhô lên một cục to cỡ cái bánh bao, Lý Diệu Diệu nhanh chóng vọt ra sau lưng Khương Dã.
Bây giờ ít nhất có thể chắc chắn rằng bên trong hoặc là mẹ Khương đã biến thành xác không đầu, hoặc là không phải bà. Dù là tình huống nào thì bọn họ cũng không thể hấp tấp mở cốp xe ra được.
“Bây giờ làm sao đây?” Lý Diệu Diệu ló đầu ra hỏi.
“Ngày mai chúng ta sẽ đến thẳng đồn cảnh sát báo án.” Khương Dã nói.
Nhìn từ góc độ khác thì có xác không đầu trong cốp xe có khi lại là chuyện tốt. Khương Dã đoán rằng xác không đầu ở Dinh Thự Thiên Lộc rất có thể đã biến mất, cho dù bọn họ báo án thì cảnh sát cũng không điều tra được gì, hơn nữa chuyện xác không đầu nghe phản khoa học như thế, chỉ khiến người ta cảm thấy hai học sinh cấp 3 bọn họ đang nói hươu nói vượn mà thôi. Nhưng bây giờ trong tay bọn họ có một bằng chứng sống sờ sờ, mức độ tin cậy trong lời của bọn họ sẽ được trăm phần trăm. Hơn nữa ban ngày đông người, chỉ cần đông người thì không phải sợ những thứ nấp trong bóng tối đó nữa.
“Nhưng mà…” Lý Diệu Diệu do dự, “Chẳng lẽ anh không tò mò rốt cuộc trong đó có phải là mẹ không hả?”
Khương Dã trầm mặc.
Quả thực, cậu cũng rất muốn biết.
Bọn họ phải mở chiếc cốp xe này, ngay trong đêm nay.
Xác không đầu rất hung hăng, cần phải chuẩn bị cho tốt. Cậu nhìn xung quanh công trường, song không tìm được vũ khí phòng thân nào thích hợp cả.
“Em ở đây, anh về nhà lấy cây gậy bóng chày.” Cậu nói.
Lý Diệu Diệu lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, em không dám đứng gần nó đâu.”
Khương Dã nói: “Em trốn ở đâu đó đi, chờ anh xuống.”
Lý Diệu Diệu tiếp tục lắc đầu.
Kỳ thật Khương Dã cũng không yên tâm để nhỏ ở đây một mình, nhưng đi hai người rất dễ gây sự chú ý, rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Thôi vậy. Khương Dã nói: “Vậy đi cùng đi, đi nhanh về nhanh.”
Bọn họ về chung cư lấy gậy bóng chày, còn cầm theo cuộn dây ni lông, vừa xuống tầng 1 thì gặp phải Cận Phi Trạch đang đi đổ rác. Hắn mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng với quần dài xám nhạt, rõ là phối đồ một cách tùy tiện, nhưng dường như vì hắn mà cả màn đêm bừng sáng.
Lý Diệu Diệu nhìn thấy hắn thì nước mắt lại rơi lã chã.
“Đàn anh Cận ơi,” nhỏ chạy đến trước mặt hắn với hai mắt đẫm lệ, “Bố em mất rồi.”
Cận Phi Trạch ngờ vực mà nghiêng đầu: “Sao cơ?”
Lý Diệu Diệu nói năng lộn xộn: “Nhà em có yêu quái, bố em bị sát hại, bây giờ rất có thể mẹ em đang nằm trong cốp xe của bọn em.”
Khương Dã cản nhỏ lại, “Đừng nói linh tinh.”
Cận Phi Trạch chau đôi mày sắc sảo lại, lo lắng hỏi dò: “Có vẻ như các cậu gặp rắc rối nhỉ, có cần tớ giúp gì không?”
Lý Diệu Diệu và Khương Dã mở miệng cùng lúc ——
Lý Diệu Diệu: “Muốn ạ!”
Khương Dã: “Không cần.”
Cận Phi Trạch mỉm cười nói: “Vậy là muốn hay không muốn đây?”
Khương Dã lôi Lý Diệu Diệu đi, “Tôi tự xử lý được.”
Lý Diệu Diệu không đồng ý, “Ban nãy anh gồng lắm mới ứng phó được với bố em, anh tự làm được không?”
“Vừa khéo tớ cũng đanh rảnh, hay tớ cùng đi xem sao.” Cận Phi Trạch nói.
Khương Dã thực sự không muốn ở cùng với Cận Phi Trạch, bèn nói: “Không cần.”
Cận Phi Trạch nhìn chằm chằm Khương Dã, ánh mắt xinh đẹp mang theo ý cười hờ hững.
“Khương Dã, hình như cậu ghét tớ lắm thì phải?”
Lý Diệu Diệu liều mạng nháy mắt với Khương Dã.
Có thêm một người quả thật an toàn hơn. Cuối cùng Khương Dã thôi từ chối, nói: “Thứ bên trong vượt ngoài chuyện bình thường, vô cùng khó giải quyết, cậu nghĩ kỹ đi.”
“Tớ nghĩ kỹ rồi.” Cận Phi Trạch thong dong mỉm cười.
“Được, vậy thì đi với tôi.”
Ba người cùng trở lại công trường, cốp xe vẫn đang phát ra tiếng “rầm rầm”. Khương Dã đưa cuộn dây ni lông cho Cận Phi Trạch, nói: “Lát nữa cậu sẽ biết bên trong là thứ gì. Cứ tùy cơ ứng biến, tôi đánh ngất nó, cậu lập tức trói nó lại.” Sau đó cậu quay sang bảo Lý Diệu Diệu, “Em mở cốp xe, phải nhanh lên, mở xong thì chạy ngay.”
Lý Diệu Diệu hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay mở cốp xe rồi nhanh chóng lùi ra sau. Cốp xe mở “tạch” một tiếng, mùi hôi thối nồng nặc bốc ra, thứ bên trong đứng bật dậy. Quả nhiên là một cái xác không đầu, hơn nữa còn trông giống một người phụ nữ, dáng người béo ục ịch, cái bụng tròn vo như cái nồi. Khương Dã thầm thở phào một hơi, mẹ cậu chăm sóc bản thân rất kỹ, dáng người đẹp vô cùng, kẻ này tuyệt đối không phải mẹ cậu.
Cận Phi Trạch nhìn cái thứ đang đứng trên xe, sự kinh ngạc thoáng hiện trong ánh mắt.
“À…” Hắn nói, “Đúng là gớm ghiếc thật.”
Hắn vừa lên tiếng, xác không đầu kia lập tức lao về phía hắn như đạn pháo. Khương Dã nhanh chóng vung gậy, nhưng chợt nhận ra cậu đã bỏ quên một chi tiết quan trọng chết người —— xác không đầu làm gì có đầu, cậu phải đập vào đâu thì nó mới ngất được đây? Trong nháy mắt, cậu đổi vị trí, hạ thấp người xuống đánh vào chân. Không ngờ cái xác không đầu này cứng như sắt thép, gậy bóng chày cứ thế gãy làm đôi. Khương Dã hoàn toàn không làm nó chậm lại, nó phi thẳng đến chỗ Cận Phi Trạch.
“Cận Phi Trạch, chạy mau!” Khương Dã rống to.
Cận Phi Trạch không nhúc nhích, đoạn khom lưng nhặt một cái cưa điện lên. Đó là cưa điện mà công trường kiến trúc dùng để cắt vật liệu bằng thép và đá, lưỡi cưa còn dài hơn cánh tay người. Cận Phi Trạch mở cưa điện, lưỡi cưa nhanh chóng chuyển động, phát ra âm thanh rè rè đáng sợ. Xác không đầu lập tức lao về phía hắn, lưỡi cưa trong tay Cận Phi Trạch đâm xuyên cơ thể nó, nó mắc kẹt trên lưỡi cưa, rung lắc dữ dội, máu tươi bắn tung tóe đầy mặt và người Cận Phi Trạch.
Cận Phi Trạch xoay cưa điện, lưỡi cưa xoắn vào bụng xác không đầu tạo ra âm thanh nhớp nháp của máu thịt trộn lẫn. Hắn tắt cưa, rồi đạp xác không đầu một cái, nó rơi ra khỏi lưỡi cưa. Hắn khởi động cưa điện lần nữa, sau đó thong thả cưa đứt tay chân của xác không đầu. Dù cho tay chân bị cắt cụt, nó vẫn ngọ nguậy liên tục hệt như một con dòi mập ú. Tư thế đó cực kỳ đáng sợ, bất kì người nào nhìn thấy cũng sẽ mất ăn mất ngủ. Cận Phi Trạch “Chậc” một tiếng, đá mặt nó xoay sang bên, lưỡi cưa trong tay cắm vào sống lưng nó, chém đứt đôi cột sống của nó.
Cuối cùng nó cũng thôi động đậy.
Lý Diệu Diệu nhìn máu tươi và tứ chi vương vãi đầy đất mà ngây ra như phỗng.
Khương Dã cũng ngây người, cậu không ngờ Cận Phi Trạch lại lựa chọn cách thức xử lý tàn bạo như vậy.
Cận Phi Trạch ném cưa điện đi, lau máu trên mặt rồi nói: “Đã giải quyết xong, về ngủ đi.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, như thể ban nãy hắn không phải cưa đứt cơ thể nào mà chỉ đơn giản là lột củ tỏi mà thôi.
Lý Diệu Diệu như sực tỉnh từ trong mộng, vội đỡ cửa xe nôn liên tục.
Khương Dã nhíu mày nói: “Cận Phi Trạch, cậu chặt xác nó rồi, nếu cảnh sát phát hiện thì chúng ta biết nói thế nào đây. Sẽ không ai tin chúng ta gặp một cái xác không đầu biết đi đâu.”
Cận Phi Trạch mỉm cười xin lỗi, “Tớ không nghĩ nhiều thế. Vậy làm sao bây giờ?”
Khương Dã cũng không biết làm sao, cậu nhìn mảnh vụn xác chết dưới đất, đột nhiên chú ý đến nhúm tóc đen trên tay nó. Cho đến bây giờ thì mỗi xác chết không đầu mà Khương Dã nhìn thấy đều có tóc đen trên da thịt. Cậu kiếm một cái tua vít, khảy khảy mấy sợi lông đen đó.
“Gớm quá.” Lý Diệu Diệu nói, “Anh đừng có đụng vô nó nữa.”
Cậu nghĩ cách xử lý thi thể, rồi đứng dậy tìm một cái túi da rắn rồi thu gom hết mấy phần của cái xác lại. Sau đó cậu xoay người đến vách tường mở tủ phòng cháy, rút vòi chữa cháy ra, vặn miệng cống rồi phun nước xịt hiện trường dính đầy máu. Chẳng mấy chốc vết máu đã được rửa sạch sẽ, khi trời sáng công nhân bắt đầu làm việc thì nước ở đây cũng sẽ bốc hơi hết, tất thảy mọi dấu vết cũng sẽ biến mất không còn thấy tăm hơi.
Bây giờ còn một vấn đề cuối cùng, làm sao để xử lý mấy phần thi thể bị cắt cụt trong túi da rắn này đây?
“Để ở nhà tớ đi.” Cận Phi Trạch cười tủm tỉm đề nghị.
Khương Dã nhìn hắn cười tươi, cảm thấy hắn có điểm quái gở. Nụ cười của gã này vô cùng hoàn mỹ, hệt như đeo một chiếc mặt nạ.
Cận Phi Trạch để ý đến ánh mắt săm soi của Khương Dã, cười hỏi: “Làm gì nhìn tớ mãi thế?”
“…” Khương Dã quay mặt đi, “Tôi đang nghĩ cách.”
“Nhìn tớ thì sẽ nghĩ nhanh hơn hở?”
“…”
“Vậy cứ để ở nhà tớ đi, nhà tớ có tủ đông.” Cận Phi Trạch nói.
Vẻ mặt Lý Diệu Diệu hoàn toàn sụp đổ, “Bọn mình rõ ràng là người bị hại, sao bây giờ lại giống như tội phạm giết người vậy?”
Khương Dã nói với Cận Phi Trạch: “Cảm ơn, bọn tôi có nơi để đi.”
Cận Phi Trạch khẽ mỉm cười: “Các cậu còn có thể đi đâu chứ? Kéo theo một cái bao lớn như thế, chỗ nào sẽ nhận các cậu đây?”
Khương Dã không trả lời, đẩy Lý Diệu Diệu vào trong xe, sau đó ném chiếc túi da rắn ra cốp đằng sau. Không thể ở lại công trường được nữa, phải chuyển sang một nơi vắng người để xử lý cái xác. Cậu ngồi vào ghế lái, khởi động xe, chầm chậm lái ra khỏi công trường. Trong gương chiếu hậu, Cận Phi Trạch vẫn đứng ở đó, máu loang trên chiếc áo len màu trắng. Bóng dáng gầy gò ấy trong gió đêm lạnh lẽo tựa như một cây mận vậy.
“Bọn mình còn có thể đi đâu được?” Lý Diệu Diệu nhỏ giọng nói, “Nếu không thì cứ tạm qua nhà đàn anh Cận thử xem.”
Khương Dã lạnh lùng hỏi: “Em không cảm thấy hắn có vấn đề à?’
Lý Diệu Diệu ẩu tả từ xưa giờ, không nhận ra được manh mối gì. Con bé nói: “Ý anh là anh ấy chặt xác rất ghê rợn ấy hả? Nhưng mà anh ấy còn cách nào khác nữa đâu, xác không đầu vẫn động đậy mà.”
Khương Dã xoay vô lăng, lái vào một con ngõ nhỏ khác, “Cách thức chặt xác của hắn cực kỳ dứt khoát, xương rất là cứng, chặt đâu dễ như thế. Cả quá trình chặt xác không đầu còn chưa đến mười phút, vô cùng thành thạo, chắc chắn trước đây hắn đã từng giết người.”
Lý Diệu Diệu sững người, vội lắp bắp: “Anh, anh đa nghi quá rồi đấy, anh ấy cũng chỉ là học sinh cấp 3 như tụi mình thôi!”
Khương Dã lắc đầu: “Hắn nói nhà hắn có tủ đông, mà mấy căn trọ trong tòa nhà này của bọn anh đều nhỏ với cũ nát, tối đa không quá 50 mét vuông. Cái nhà bé như thế thì sao phải mua tủ đông? Em không thấy quái lạ à?”
Có đánh chết Lý Diệu Diệu cũng không tin Cận Phi Trạch từng giết người, tay anh ấy trắng, thon dài và sạch sẽ như vậy, nụ cười thì ấm áp thế kia, sao mà có thể giết người được?
“Anh làm sao thế, anh ấy là bạn cùng bàn với anh mà, anh ấy là ai anh còn không rõ ư?”
“Bọn anh không thân.” Khương Dã tắt xe rồi nói, “Anh đi mua chai nước với bánh mì.”
Lý Diệu Diệu bĩu môi, xuống xe đi theo sau Khương Dã. Nhỏ vẫn cảm thấy Khương Dã cả nghĩ quá rồi, để mà nói quái lạ thì anh trai của nhỏ cũng kỳ lạ lắm. Tận mắt nhìn thấy một người bị phanh thây, phản ứng bình thường nhất không phải là buồn nôn rồi ói mửa như nhỏ à? Thế nhưng anh của nhỏ vẫn có thể giữ bình tĩnh mà dọn dẹp hiện trường đấy thôi.
Nếu hỏi con bé, thì cả hai đều kỳ quái như nhau.
Nhỏ cúi đầu bước đi, không để ý anh trai đã dừng lại ở đầu ngõ, thế là đập đầu vào lưng cậu.
“Sao…”
Con bé còn chưa kịp hỏi thành câu thì đã bị Khương Dã bịt miệng lại. Khương Dã áp vào tường, nhíu mày nhìn chếch bên phía đối diện. Một đám người mặc đồ sẫm màu đang đứng vây quanh cửa hàng tiện lợi, tất cả những người này đều quấn khăn quàng cổ, không ai ngoại lệ. Một mùi lạ khó tả lan tràn trên con phố, chính là mùi của xác chết không đầu.
Khương Dã lập tức kéo Lý Diệu Diệu quay lại, đi vào một con đường khác, vừa ló đầu ra đã thấy ở đầu đường xuất hiện mấy bóng người quấn khăn quàng cổ. Khương Dã rụt đầu lại, tim thòng xuống tận đáy. Đâu đâu cũng có xác không đầu, vây kín bốn bề, và bọn họ không còn nơi nào để đi.
“Làm sao bây giờ?” Lý Diệu Diệu thấp thỏm lo sợ.
Khương Dã thở dài nói: “Chẳng còn cách nào nữa.”
Một học sinh cấp 3 thuộc diện tình nghi giết người vẫn dễ đối phó hơn quỷ không đầu đúng không?
Cậu trở lại cốp xe lấy túi da rắn, mười phút sau, bọn họ có mặt trước cửa nhà Cận Phi Trạch.
Lý Diệu Diệu gõ cửa Cận Phi Trạch, điều kỳ lạ là một lúc lâu sau mà Cận Phi Trạch vẫn không ra mở cửa. Bọn họ gần như cho rằng Cận Phi Trạch không về nhà, nhưng đã trễ thế này hắn còn đi đâu nữa chứ? Thời gian trôi qua, Lý Diệu Diệu càng thêm phần sốt ruột. Mấy thứ kia đã bám theo đến gần đây, sắp sửa đến chung cư rồi. Nhỏ không kìm lòng được mà ngoái đầu lại nhìn hành lang tối om, xem có quái vật không đầu xuất hiện hay không.
Lý Diệu Diệu như ngồi trên đống lửa, “Em cứ có cảm giác là bọn chúng sắp đến rồi đó, em cho anh hay, trực giác của em chuẩn lắm, hồi xưa em cảm thấy em sẽ thi trượt thì cứ y như là em thi trượt luôn.”
Nhỏ vừa dứt lời, dưới lầu bỗng vang lên tiếng bước chân “Cộp cộp cộp.”
Khương Dã: “…”
Miệng con nhỏ này linh như quỷ.
Tiếng bước chân kia dồn dập hỗn loạn như nhịp trống đòi mạng, Lý Diệu Diệu mặt cắt không còn giọt máu. Khương Dã nghe thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, lầu 2… lầu 3… lầu 4…
Đúng lúc này, “Xoạch” một tiếng, cửa mở ra. Cận Phi Trạch mỉm cười, “Xin lỗi, ban nãy mới tắm…”
Hắn còn chưa nói xong, Khương Dã đã trực tiếp đưa tay ấn lên ngực hắn đẩy vào huyền quan, Lý Diệu Diệu nhanh chóng theo sau rồi trở tay đóng cửa, thuận tiện khóa cửa lại.
“Sao thế?” Cận Phi Trạch hỏi.
Khương Dã che miệng hắn lại. Ba người chen chúc ở huyền quan, Cận Phi Trạch và Khương Dã mặt đối mặt, gần trong gang tấc. Đèn cảm ứng chợt tắt, trong bóng tối, Cận Phi Trạch chớp chớp mắt. Tiếng bước chân vang vọng ngoài hành lang, càng lúc càng gần. Ba người không dám nhúc nhích, giống như sợ quấy nhiễu mãnh thú, im lặng nghe tiếng bước chân kia đến gần.
Lên lầu đi, lên lầu đi. Lý Diệu Diệu thầm niệm trong lòng. Chỉ cần lên lầu thì chứng tỏ kẻ đó chỉ là hộ gia đình bình thường, không phải xác không đầu.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, tiếng bước chân dừng lại ở ngoài cửa.
***
Oh ho Chainsaw-Trạch =))