Sửa lỗi: Bảo.
“Anh ta bị tập kích rồi,” Thẩm Đạc quan sát khúc thịt nát bấy dưới đất, “Hẳn là đã chạy trốn.”
Trên vách tường còn sót lại rất nhiều lỗ đạn, súng lại được trang bị ống giảm thanh, cho nên ban nãy bọn họ không hề nghe thấy tiếng súng. Thẩm Đạc sờ vỏ đạn dưới đất, vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ Hoắc Ngang vẫn chưa đi được bao xa.
“Thứ gì đã tập kích cậu ta vậy?” Bạch Niệm Từ liên tục lau mồ hôi trên trán.
Khương Dã thấp giọng nói: “Có lẽ là người.”
Bạch Niệm Từ hỏi: “Vì sao?”
Khương Dã chỉ vào vách gỗ, “Những lỗ đạn này đều tập trung ở phần trên vách tường, vừa vặn là chiều cao của trái tim và đầu người.”
Bạch Niệm Từ nghi ngờ, “Ở đây ngoại trừ chúng ta ra thì còn có người khác nữa à?”
Khương Dã phỏng đoán: “Nếu không phải là những người vào thôn giống chúng ta, thì có lẽ trong thôn có một vài con quái vật hình người.” Cậu nhớ đến lời cảnh báo về nấm mốc của mẹ mình, khiến cậu không khỏi liếc nhìn những đốm đen trên vách tường. Chẳng lẽ thứ tấn công Hoắc Ngang chính là đám nấm mốc này?
Thẩm Đạc quỳ một gối xuống đất lần tìm vết máu, ý định dựa vào hướng vệt máu trải dài để tìm Hoắc Ngang.
Khương Dã phát hiện từ nãy đến giờ Cận Phi Trạch không nói câu nào, cậu nhíu mày, lấy một ổ bánh mì nhỏ từ trong túi ra.
Cậu đưa nó cho Cận Phi Trạch, nói: “Là bánh ngọt đấy.”
Cận Phi Trạch nhận bánh mì, nhìn nhìn rồi ghét bỏ nói: “Đáng lẽ cậu nên cho tớ hôn hôn, chứ không phải quăng một ổ bánh mì rẻ tiền cho tớ đâu.”
Khương Dã: “…”
Biết vậy cậu đừng nên nhiều chuyện thì hơn.
Cận Phi Trạch cất bánh mì vào túi rồi nói: “Nơi này rất nguy hiểm.”
“Không cần cậu nói thì mọi người cũng biết.” Khương Dã nói.
Cận Phi Trạch hất hàm về phía phòng bên phải, “Có người trong đó.”
Khương Dã sửng sốt, “Cái gì?”
Vừa dứt lời, mọi người nghe thấy tiếng ván giường lay động kẽo kẹt trong căn phòng đó. Giường trong thôn đều là loại giường ván gỗ, lúc rời giường sẽ tạo ra âm thanh vang vọng. Dường như có người ngồi dậy, rời khỏi giường và đi về phía cánh cửa. Mọi người nhìn nhau, Bạch Niệm Từ làm khẩu hình: Là Tiểu Hoắc à?
Trong đầu Khương Dã như có tia chớp lóe lên, dòng nhật ký của thiếu niên nọ hiện ra trong trí óc cậu. Cậu còn nhớ rất rõ thiếu niên nói rằng đêm nào bố mẹ của nhóc cũng dậy đi tiểu lúc nửa đêm. Cậu cúi đầu xem đồng hồ, bây giờ đã hơn 1 giờ sáng. Đồng thời mọi người cũng nhìn thấy có một đống lông đen dày đặc như thủy triều chui ra từ khe hở cánh cửa, bắt đầu lan tràn khắp bức tường bên ngoài.
Kẻ bên trong tuyệt đối không phải Hoắc Ngang.
Khương Dã kéo Cận Phi Trạch chạy vội lên lầu, mọi người nhanh chóng đuổi theo. Tất cả rón ra rón rén bò lên tầng gác, vừa khéo tránh được vật thể không rõ danh tính kia. Khương Dã lên lầu, Cận Phi Trạch khẽ cười nói: “Có phải ban ngày cậu không quan sát kỹ bố cục căn nhà sàn này không?”
“Sao thế?”
“WC ở tầng 4.”
Khương Dã: “…”
Sao nhà sàn lại có WC? Thôn trấn này lạc hậu như vậy, chẳng phải nhà vệ sinh là kiểu hố xí công cộng sao?
Cận Phi Trạch bật đèn pin lên, Khương Dã nhìn thấy cái bô dơ dáy ở góc tường lầu 4.
Sau đó, mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân đang bước lên cầu thang gỗ.
Bạch Niệm Từ lo lắng đến mức toát mồ hôi, bỗng dưng sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn của Hoắc Ngang, “Qua đây.”
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy gian phòng bị khóa kia đã mở cửa, Hoắc Ngang để trần thân trên lộ ra cơ ngực và bụng cường tráng, tay trái được băng bó bằng vải áo, loáng thoáng nhìn thấy màu máu. Hóa ra hắn vẫn chưa rời khỏi nhà sàn, mà trốn ở trên lầu, mọi người vội vã vào trong. Căn phòng này dùng để chứa đồ lặt vặt, chất đầy đồ đạc cũ nát, không gian vô cùng chật chội. Vóc người Hoắc Ngang cao lớn, chen chúc trong một góc giăng đầy mạng nhện trông khá là bức bối. Bạch Niệm Từ kiễng chân cho Thẩm Đạc chen vào. Cận Phi Trạch đứng cạnh cửa, Khương Dã thực sự không thể vào được.
Cộp —— cộp ——
Tiếng bước chân ngày càng gần, thang gỗ cọt kẹt vang vọng, bụi bay mù mịt, nấm mốc đen đúa bò lên bậc thang cao nhất.
Cận Phi Trạch quay đầu lại, ấn vai Bạch Niệm Từ, ép y ngồi xổm xuống rồi đẩy y vào gầm bàn, tiếp đó tự chen vào nửa bước, lại kéo Khương Dã qua. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cận Phi Trạch đưa tay ra phía sau Khương Dã và đóng cửa lại. Ngay khi cánh cửa vừa đóng, họ nghe thấy tiếng bước chân đi qua cửa, chỉ cách Khương Dã một lớp gỗ mỏng.
Đây vốn là một căn phòng khóa kín, nếu những thứ đó làm theo thói quen sinh hoạt như lúc còn sống thì hẳn là sẽ không đi vào. Ai nấy ngừng hô hấp, thở mạnh cũng không dám. Thẩm Đạc áp mặt vào khe hở trên vách gỗ, nheo mắt lại lặng lẽ nhìn ra ngoài. Trên mặt đất không biết từ đâu xuất hiện một hàng dấu chân màu đen, kéo dài về phía cái bô. Đợi hồi lâu, rốt cuộc thì tiếng bước chân cũng biến mất, tất cả thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Niệm Từ hỏi: “Tiểu Hoắc, tay cậu làm sao vậy?”
Hoắc Ngang cho mọi người xem bên tay trái quấn quần áo của hắn, toàn bộ cánh tay đều đã xuất hiện lông đen, trên đó còn có vết bỏng. Hắn vừa thở hổn hển vừa nói: “Ban đầu chỉ mỗi lòng bàn tay có nấm mốc nên tôi róc thịt ra, không ngờ là vẫn bị nhiễm. Tôi lại đốt tiếp, nhưng vô dụng.”
Thẩm Đạc lấy một bình nước trong ba lô của mình ra, lắc lắc rồi đưa cho Hoắc Ngang, “Uống đi.”
“Cái gì vậy?” Hoắc Ngang nghi ngờ đầy mặt, “Anh là ai đấy?”
Khương Dã nói: “Yên tâm uống đi, anh ấy là thầy Thẩm, Thẩm Đạc, là người của đội ngũ trước đó tiến vào thôn Thái Tuế, cũng là người duy nhất còn sống sót cho đến bây giờ.”
Chất lỏng đen thùi lùi kia thối dã man, Hoắc Ngang không tài nào mở miệng nổi, “Không phải chứ, sắp ngoẻo rồi còn cho ăn cứt à? Cho tôi phát súng, để tôi được ra đi thanh thản đi.”
Thẩm Đạc giải thích: “Đây không phải thứ thải ra đâu, mà là thuốc giải độc, trong đây có một loại hợp chất đặc biệt, có thể tiêu diệt nấm mốc trong cơ thể cậu.”
“Đừng có lừa tôi. Nếu cuối cùng mà vẫn chết thì tôi sẽ biến thành quỷ, nửa đêm ngồi xổm trên đầu giường nhà anh rồi nhét cứt vào miệng anh đấy.”
Thẩm Đạc chưa bao giờ gặp cái giống gì đần độn như này, anh ta lập tức ghìm cằm hắn lại, đổ hết thứ nước đen ngòm vào mồm hắn.
“Này thì ăn cứt này.” Thẩm Đạc cười khẩy.
Cả một bình nước đen xì đổ hết vào miệng Hoắc Ngang, Hoắc Ngang nôn khan liên tục. Thẩm Đạc lạnh lùng nói: “Đây là bình cuối cùng rồi, nếu cậu ói ra thì tôi sẽ cho cậu nằm rạp trên đất liếm sạch đấy.”
Hoắc Ngang cố gắng nuốt những thứ sắp trào lên cổ họng xuống.
Hắn ngưng lại một lúc lâu mới có sức để hỏi: “Mấy người có tìm thấy Y Lạp Lặc không?”
Khương Dã nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, dừng lại đôi chút rồi mới nói; “Em có vấn đề này muốn hỏi anh.”
Hoắc Ngang cảm thấy khó hiểu, “Hỏi thì hỏi luôn đi, ấp a ấp úng làm cái gì?”
Khương Dã trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Có phải anh thường xuyên xem GV không?”
“…” Hoắc Ngang xấu hổ, “Cậu muốn tìm hàng ngon của anh hả? Đã lúc này rồi mà chú mày còn… Ầy, thôi được rồi, nom cậu thèm thuồng đến thế kia, bây giờ anh lập di chúc, nếu anh ngỏm ở đây thì cậu có thể thừa kế 800G kia của anh.”
“”Không cần đâu.” Khương Dã quyết đoán từ chối, “Câu hỏi tiếp theo, anh còn nhớ anh quen Y Lạp Lặc thế nào không?”
“Bọn anh…” Hoắc Ngang tức khắc sững người. Biết như thế nào? Trong trường lính đánh thuê? Hay là Myanmar Malaysia? Hay là Tam Giác Vàng? Hoắc Ngang nghĩ muốn nổ đầu, nhưng lại nghĩ không ra. Rốt cuộc hắn biết Y Lạp Lặc thế nào, trong đầu lộn xộn như một cuộn chỉ rối. Hoắc Ngang gượng cười, “Anh quên mất rồi, bọn anh làm cộng sự với nhau đã sắp mười năm, sao mà nhớ rõ được?”
“Không phải anh không nhớ rõ, mà là bị quỷ hồn che đi ký ức.” Khương Dã nhẹ nhàng nói, “Nếu em đoán không sai thì anh đến từ thôn Thái Tuế, lúc anh mười ba tuổi thì em trai bị bệnh nặng, anh trốn khỏi nơi đó một mình. Anh không biết em của mình đã thành quỷ hồn, vẫn luôn đi theo anh, trở thành người chiến hữu không rời không bỏ của anh.”
Hoắc Ngang khó tin lắc đầu, “Cậu đang nói gì vậy? Bịa chuyện xưa à?”
Khương Dã tiếp tục nói: “Lúc trước Y Lạp Lặc nói với em lúc anh ấy ở núi Savage ở Myanmar đã thấy thi thể không đầu của chiến hữu bị trói trên trụ gỗ. Nhưng anh nói lúc đó chỉ có hai người là anh và Y Lạp Lặc. Em đoán rằng, thứ Y Lạp Lặc thấy không phải là thi thể của người “chiến hữu” mà là chính anh ấy. Cho nên ngày hôm nay lúc chúng ta thấy người gỗ không đầu trên bàn thờ thì anh ấy mới mất bình tĩnh như vậy. Người gỗ là tế phẩm của thôn Thái Tuế, người gỗ đó nhất định có mối liên hệ đặc thù với Y Lạp Lặc.”
Hoắc Ngang ngơ ngác sững sờ, “Nói linh ta linh tinh, Y Lạp Lặc sao có thể là em trai của anh được? Anh…”
Khương Dã thở dài, lấy di động ra, mở một tin tức cho hắn xem. Trên đó viết “Diễn viên GV nổi tiếng chơi ma túy quá liều, chết trong biệt thự cao cấp”. Tin tức còn có ảnh đen trắng của nam diễn viên, đó chính là Y Lạp Lặc. Khương Dã nói: “Y Lạp Lặc bám vào thi thể này rồi về bên cạnh anh. Anh ấy chọn thi thể này có thể là vì anh luôn xem GV của người đó, anh ấy cảm thấy anh sẽ thích. Anh ấy chỉ muốn đi theo anh, thậm chí là quên mất mình đã chết nhiều năm lắm rồi. Lúc các anh ở Myanmar nhìn thấy rối gỗ và thi thể, nếu em đoán không sai, thì hẳn là đồ vật ở thôn đã nhắc nhở anh ấy, rằng anh ấy đã chết.”
Không thể nào, sao có thể được? Hoắc Ngang cảm thấy không thể tin nổi, bèn liều mạng hồi tưởng lại lần đầu hắn và Y Lạp Lặc gặp nhau.
Ký ức được tua lại thật nhanh, từ núi Savage ở Myanmar cho tới Tam Giác Vàng đầy khói độc, lại từ Tam Giác Vàng đến khu chiến tranh đầy loạn lạc ở Trung Á. Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao Y Lạp Lặc lại chết được? Hắn muốn nói gì đó, nhưng Ayahuasca lại phát tác ngay lúc này. Tầm nhìn của hắn từ từ mờ đi, ánh sáng kỳ dị uốn éo, hết thảy tựa như một giấc mộng. Trong cơn mê mang, dường như trong đầu có một tiếng “cách” mở ổ khóa, ký ức mãnh liệt ùa ra. Tất cả những hồi ức vừa quen thuộc vừa xa lạ, từng khung cảnh trở thành ảo giác bay đến trước mặt như bươm bướm.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, em trai của hắn chết lúc tám tuổi.
Tên thật của hắn là Y Lực Ngang, năm ấy mười hai tuổi, đồ vật trong thôn lúc nào cũng mốc meo, hắn không chịu nổi sự phiền phức này nên cứ than vãn liên tục. Mỗi lần hắn than là bố sẽ đánh hắn. Cõi lòng của hắn đầy phẫn uất, nhưng lại không thể không nén giận. Em trai của hắn là Y Lạp Lặc từ nhỏ đã ngoan ngoãn, mỗi lần hắn bị bố phạt quỳ gối trước điện thờ ở tầng 4, không được ăn cơm, không được uống nước thì Y Lạp Lặc sẽ luôn lén lấy mấy cái bánh bao rồi bò lên tìm hắn.
Tuy rằng hắn biết Y Lạp Lặc mang đồ ăn mình dành dụm được tới đưa cho hắn, nếu hắn ăn thì cậu nhóc sẽ phải đói bụng. Nhưng hắn quá nhỏ, mình đói bụng thì không lo được những việc khác nữa. Hắn tự an ủi rằng em trai mình còn nhỏ, không cần ăn nhiều đến vậy. Y Lạp Lặc là một bé ngốc, vừa ngồi một bên nuốt nước bọt vừa dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn ăn hết bánh bao.
“Ngày mai em phải mang cho anh nữa.” Y Lực Ngang muốn Y Lạp Lặc bảo đảm.
Y Lạp Lặc gật đầu thật mạnh: “Em nhất định sẽ mang đến cho anh.”
Y Lực Ngang vô cùng hài lòng, nói: “Thấy em ngoan như vậy thì anh sẽ nói cho em một bí mật.”
Y Lạp Lặc nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Y Lực Ngang nhỏ giọng nói: “Anh định rời khỏi nơi này.”
Y Lạp Lặc che miệng lại, hai mắt mở to, đôi mắt trong veo như ánh trăng trong hồ nước khẽ chớp chớp.
“Rời đi?” Y Lạp Lặc hỏi, “Tại sao anh lại đi?”
Y Lực Ngang hừ một tiếng: “Đương nhiên là muốn đi làm chuyện lớn rồi. Anh đã chán ngấy cuộc sống trong chốn thâm sơn cùng cốc này rồi, bố còn đánh anh không cho anh ăn cơm, sớm hay muộn gì anh cũng phải đi. Đến lúc đó anh muốn làm gì thì làm, bố không quản lý được anh nữa.”
“Anh ơi,” Y Lạp Lặc nhìn hắn với ánh mắt trông mong, “Em có thể đi cùng với anh không?”
Y Lực Ngang chớp mắt, nói: “Ngày mai em mang cho anh hai quả trứng gà thì anh sẽ dẫn em đi cùng.”
Ngày hôm sau Y Lạp Lặc không tới, Y Lực Ngang đói bụng một ngày, đến lúc hắn đói tới mức bụng réo lên thì xuống lầu tìm Y Lạp Lặc, song lại phát hiện Y Lạp Lặc ngã bệnh. Hôm qua Y Lạp Lặc ăn trộm trứng gà bị bố phát hiện, thế là bị bố đấm cho một cái. Nhóc còn nhỏ tuổi, đứng không vững ngã xuống đất, đầu đập vào thang gỗ, không đứng dậy được. Mẹ canh giữ bên giường nhóc, còn bố mời lão pháp sư tới khám đầu của Y Lạp Lặc. Y Lạp Lặc không chảy máu, vốn dĩ mẹ vẫn còn hi vọng, tưởng rằng vết thương của nhóc không nghiêm trọng, nhưng lão pháp sư nói rằng không xuất huyết ra ngoài thì ngược lại không khả quan, máu ứ đọng lại trong đầu hết rồi.
“Không cứu được,” Lão pháp sư nói, “Tế nhà trước rồi dâng cho Thái Tuế đi, như vậy thì con của mấy người còn có thể trở về.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người có nhớ Hoắc Ngang từng nói hồi bé mình bị té bể đầu không, lúc bị lạc đường trên núi Tế Nô á.Nguyên văn: 【Hoắc Ngang gãi gãi đầu, “Hồi bé anh bị lạc trong cái rừng này, ngã vỡ đầu, không nhớ nổi nhà mình ở đâu mà cũng không có ai đi tìm anh, thế là được đưa vào cô nhi viện. Bố mẹ nuôi nhận nuôi anh rồi đưa anh ra nước ngoài. Năm ngoái bố mẹ nuôi của anh qua đời, anh muốn về để xem xem, biết đâu lại có thể tìm thấy bố mẹ ruột của mình. Anh bảo này, cậu mới có bao nhiêu tuổi đâu mà mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó. Yên tâm đi, chắc chắn cậu sẽ tìm thấy mẹ thôi.” 】
Tác giả: đặt tên thật kêu cho nhân vật, tạo ấn tượng đẹp về anh ta.
-> Cho anh ta chết.
Dương Tố – cái tên của những niềm đau:_))