• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Bảo, Bab.

Sửa lỗi: Bảo.


Bạch Niệm Từ cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đến giờ rồi, mặt trời cũng sắp lặn, chúng ta tản đi trước đã.”

Hoắc Ngang giơ súng trường lên, ghé người vào cửa sổ dùng ống ngắm quét một lượt bên ngoài, không phát hiện bóng dáng của người bù nhìn kia. Mọi người thu dọn đồ đạc, vác ba lô lên rồi từng người đi xuống cầu thang gỗ. Hoắc Ngang đi cuối cùng, vẫn luôn cảnh giác tối đa. Sau khi trở về doanh địa, mọi người nhóm lửa nấu cơm. Bình thường là do Y Lạp Lặc phụ trách, anh nấu cơm ngon, chỉ với một ít rau dưa sấy khô, thịt khô xé sợi và mì sợi mà anh có thể nấu được món ăn thơm nức mũi. Không biết sao mà hôm nay trông anh ta có hơi mất hồn mất vía, Khương Dã thấy nước sôi cả buổi rồi mà vẫn không thấy anh ta động đậy gì, mì sợi cũng sắp nát nhừ cả ra.

“Anh khỏe không?” Khương Dã hỏi.

Anh ta hồi thần lại, vội tắt lửa, vớt mì sợi ra chia vào chén của mọi người. Giữa mấy chén cơm có một chậu cơm to đùng, rất nổi bật, là của Hoắc Ngang.

“Anh không sao,” Y Lạp Lặc thở dài, “Chắc là mấy hôm nay ngủ không ngon nên mệt, không cần lo cho anh đâu.”

“Đêm nay tôi gác cho,” Hoắc Ngang đi tới nói, “Ông nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Y Lạp Lặc không đồng ý, “Ông gác nửa đêm đầu, tôi gác nửa đêm sau (0h-sáng).

Khương Dã lên tiếng: “Ca sau cứ để em và Cận Phi Trạch gác cho.”

Hoắc Ngang nhướng mày, “Hai đứa nhóc tí tuổi, không có việc gì thì đừng thể hiện.”

“Một mình Cận Phi Trạch giải quyết Cát Cát Ngõa Nhĩ bị cảm nhiễm,” Khương Dã nhắc bọn họ, “Các anh quên rồi à?”

Cậu nói không sai, Hoắc Ngang đã phát hiện thằng nhóc Cận Phi Trạch này rất có năng lực từ sớm rồi. Cũng không biết nhãi ranh đó xử lý Cát Cát Ngõa Nhĩ thế nào, học sinh cấp 3 thời buổi này đều mạnh như vậy à? Hoắc Ngang gãi đầu nói: “Cũng được, hai đứa em gác nửa đêm sau tới sáng, có bất kỳ động tĩnh gì thì phải lập tức gọi anh dậy.” Hắn quay đầu, vỗ vai Y Lạp Lặc, “Ngủ cho khỏe đi, cái bụng của tôi phải dựa vào ông đấy, ông mà ốm thì ai nấu cơm cho bọn này ăn chứ?”

Y Lạp Lặc trừng hắn một cái, sau đó nhét chậu cơm vào ngực hắn, “Ăn cho bể bụng ông luôn đi.” Sau đó anh quay sang gấp thêm thịt cho Khương Dã, “Em đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút. Lần này sau khi tìm được mẹ thì trở về học hành cho nghiêm túc nhé. Em còn phải thi đại học, đừng có phân tâm. Không đọc sách đàng hoàng thì mai mốt trở thành đồ ngốc như Hoắc Ngang vậy đó.”

Hoắc Ngang: “…”

Dùng xong cơm chiều, từng người về lều nghỉ ngơi. Một mình Hoắc Ngang ôm súng ngồi bên cạnh đèn dầu gác đêm. Rừng rậm tối om, ngọn đèn đơn độc của hắn trông như một vì sao lẻ loi. Y Lạp Lặc vén lều lên, Hoắc Ngang phất tay với anh, ý là bảo anh an tâm đi. Y Lạp Lặc gật đầu, sau đó quay vào lều.

Khương Dã đặt báo thức lúc 0h, sau đó ngủ thiếp đi. Cận Phi Trạch an phận nằm bên cạnh cậu, thế mà hôm nay lại ngoan ngoãn lạ thường. Lều của Y Lạp Lặc và Bạch Niệm Từ đều đã tắt đèn, phía Khương Dã bên này cũng tắt, bóng tối bao trùm bốn phía, chỉ còn lại trản đèn lẻ loi chỗ Hoắc Ngang. Khương Dã nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp. Đồng hồ báo thức còn chưa kêu, bỗng nhiên cậu bị Cận Phi Trạch lay tỉnh.

Khương Dã mở mắt ra, gương mặt của Cận Phi Trạch kề sát vào mặt cậu.

“Tớ ăn hết bánh sơn tra rồi.” Cận Phi Trạch nói.

*Bánh sơn tra



Khương Dã: “…”

Gọi cậu dậy từ trong cơn mơ chỉ vì mỗi chuyện này thôi à?

“Tớ ăn hết bánh sơn tra rồi, cậu nghe hong?” Cận Phi Trạch lặp lại.

“Hôm nay tôi thấy cậu mang theo cả túi mà, ăn hết rồi à?” Khương Dã không thể tin nổi.

Cận Phi Trạch gật đầu với vẻ mặt vô tội.

“Đợi khi nào về tôi mua cho cậu.” Khương Dã day day giữa mày, sau đó xoay người lại định ngủ tiếp.

“Tớ muốn ăn bây giờ cơ.” Giọng nói của Cận Phi Trạch từ sau lưng truyền tới.

Khương Dã có hơi tức giận, “Cậu không lo ngủ đi, ăn bánh sơn tra cái gì?”

“Tớ ngủ rồi, cậu sẽ chết.”

Khương Dã xoay đầu lại nhìn hắn, trong ánh sáng lờ mờ, hắn khẽ nhíu mày, sắc mặt tái nhợt hơn so với bình thường, trông như đang rất tủi thân vậy. Khương Dã ngẫm lại lời hắn nói, chẳng lẽ mấy ngày nay hắn không ngủ luôn à? Khương Dã ngồi dậy bật đèn pin lục túi của hắn, cậu nhớ hắn có mang theo gói thuốc để đựng thuốc ngủ. Cái tên bệnh tâm thần này bị rối loạn giấc ngủ trầm trọng, không uống thuốc thì không thể ngủ được.

Sau khi tìm được gói thuốc, Khương Dã mở khóa kéo ra, vỉ thuốc được xếp ngay ngắn bên trong, chỉ thiếu mỗi một viên.

Mấy ngày nay hắn thật sự không ngủ. Người bình thường có thể thức trắng mấy đêm liền ư?

Cận Phi Trạch lại nói: “Tớ muốn ăn bánh sơn tra.”

Khương Dã đưa thuốc cho hắn, “Uống thuốc, đi ngủ, tôi sẽ không chết.”

Cận Phi Trạch không nhận thuốc, mặt ủ mày chau tỏ vẻ hờn dỗi.

“Khương Dã, cậu đáng ghét quá đi.”

“…” Khương Dã nhức nhức cái đầu, rốt cuộc ai mới là người đáng ghét đây?

Cậu không muốn để ý đến hắn nữa, chui vào túi ngủ.

“Dậy mau,” Cận Phi Trạch cưỡi lên eo Khương Dã, ra sức đẩy cậu, “Không cho ngủ!”

Hắn có cái tính công tử, không đạt được mục đích thì sẽ không chịu dừng, Khương Dã thực sự muốn cho hắn một gậy bất tỉnh luôn. Đang định nói cho ra nhẽ với hắn thì bỗng nhiên ngoài lều có tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Cận Phi Trạch còn muốn nói, nhưng Khương Dã đã túm lấy cổ áo hắn rồi kéo một phát vào lồng ngực mình, đồng thời bịt miệng hắn lại. Hắn tựa vào bên cổ Khương Dã, hai người gần ngay trong gang tấc, đôi mắt của hắn chớp chớp, hàng mi đen nhánh như cánh bướm chập chờn.

Khương Dã yên lặng tập trung nghe ngóng, tiếng bước chân bên ngoài giống hệt đêm hôm qua. Cái thứ kia lại tới mà Hoắc Ngang đang gác đêm không phát hiện ra ư?

Hai người liếc nhìn nhau, Cận Phi Trạch cong mắt nói; “Có việc để làm rồi.”

Cái tên này xem ra có hơi phấn khích, đôi mắt trong bóng tối tồn tại thứ ánh sáng lạnh lẽo âm u chẳng khác gì ma trơi.

Khương Dã cau mày, “Cậu định làm gì?”

Cậu nghi ngờ tên này muốn mượn việc ra ngoài dò la để phóng hỏa giết người.

Khương Dã lấy súng bắn đinh từ trong túi ra, “Đi, cùng ra ngoài xem sao.”

Cận Phi Trạch khẽ hừ một tiếng, như thể hơi thất vọng bởi vì mình không thể hành động một mình rồi muốn làm gì thì làm.

Hắn kéo khóa lều ra, cúi người chui ra ngoài. Khương Dã đi theo sau hắn, chân bước nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra tiếng động. Tiếng bước chân lộp cộp kia dần dần đi xa, hai người mới lách ra khỏi lều, nhìn về hướng ngọn đèn dầu. Đèn vẫn sáng, Hoắc Ngang ôm súng, ngồi khoanh chân quay lưng về phía bọn họ. Đầu hắn gục xuống, có lẽ là đã xảy ra chuyện. Khương Dã ra hiệu với Cận Phi Trạch, Cận Phi Trạch hiểu ý, hai người chia hai bên trái phải tới gần Hoắc Ngang.

Khi còn cách Hoắc Ngang ba bước, Cận Phi Trạch bất chợt ra tay, Khương Dã không thấy rõ động tác của hắn, chỉ một cái chớp mắt trong tích tắc, Cận Phi Trạch khóa cổ Hoắc Ngang từ đằng sau. Lực của Cận Phi Trạch rất mạnh, Khương Dã biết rõ, hắn khóa Hoắc Ngang trong tích tắc, Khương Dã còn nghe thấy cả tiếng gãy xương răng rắc.

“Khoan đã, Cận Phi Trạch!” Khương Dã hô lớn.

Cận Phi Trạch dừng lại, hơi thả lỏng lực.

“Thằng cháu rùa nào đấy?” Giọng nói giãy dụa của Hoắc Ngang vang lên.

Cận Phi Trạch buông lỏng tay, cười nói: “Anh còn sống à?”

“Không thì sao?” Hoắc Ngang xoa xoa cái gáy, trên đấy có vết bị xiết đỏ ửng, “Thằng nhóc nhà cậu ra tay ác thật, may mà cổ ông đây cứng đấy. Nhãi ranh, chắc chắn là mày muốn giết anh. Nói cho rõ, rốt cuộc chú mày có ý gì?”

Lúc này Khương Dã mới hiểu ra, ban nãy Hoắc Ngang cúi đầu là do đang ngủ.

“Anh vừa ngủ gật,” Khương Dã vội lái sang chuyện khác, “Cái thứ tối hôm qua tới lều của chúng ta lại xuất hiện rồi.”

“Sao anh lại ngủ gật được?” Hoắc Ngang ra vẻ không thể tin nổi.

Hắn đang định biện minh, nhưng giọng bất chợt khựng lại. Khương Dã nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện phía lều của Bạch Niệm Từ và Y Lạp Lặc đang mở. Ba người lập tức tiến đến kiểm tra, chỉ thấy Bạch Niệm Từ vùi mình trong túi ngủ, say sưa không khác lợn chết là bao, nhưng túi ngủ bên Y Lạp Lặc thì trống không. Hoắc Ngang kéo Bạch Niệm Từ dậy, hỏi: “Y Lạp Lặc đâu?”

Bạch Niệm Từ đeo kính vào, hỏi: “Làm sao? Xảy ra chuyện gì à?”

Khương Dã đáp: “Y Lạp Lặc biến mất rồi.”

Vẻ mặt Hoắc Ngang nghiêm trọng, “Không thể nào có chuyện Y Lạp Lặc hành động một mình được, khả năng cao là bị cái thứ khốn nạn kia lẻn vào doanh trại của chúng ta bắt đi rồi. Chết tiệt, mẹ kiếp anh ngủ thật hả?”

Bạch Niệm Từ cầm lấy đèn pin, “Không nói linh tinh nữa, đi tìm người mau.”

Mọi người bật đèn pin lên, tìm kiếm theo hướng tiếng bước chân trước đó biến mất. Có dấu chân trong rừng, kéo dài thẳng về phía thôn Thái Tuế. Hoắc Ngang ghìm súng đi một mạch, Cận Phi Trạch đi theo sau hắn như hình với bóng, Khương Dã tạm coi là theo kịp, còn Bạch Niệm Từ thì rất vất vả. Khi đến khu đất trống, cuối cùng Hoắc Ngang cũng trông thấy bóng người đang cất bước, nhưng hắn chợt giật mình dừng bước.

Cận Phi Trạch và Khương Dã đi đến, ngồi xuống bên cạnh hắn, Bạch Niệm Từ hồng hộc chạy tới, vất vả lắm mới không bị bỏ lại đằng sau. Cả bốn người họ đều kinh ngạc khi phát hiện ra người phía trước chính là Y Lạp Lặc. Anh ta không bị bắt cóc, một mình đi vào thôn Thái Tuế, tiếng bước chân xoạt xoạt kia là của mình anh ta. Hoắc Ngang giơ súng lên, quan sát Y Lạp Lặc trước mặt qua ống ngắm. Trong đêm lạnh giá trên núi, anh chỉ mặc một cái áo mỏng ngắn tay màu đen cùng với quần dài.

Hoắc Ngang hô lớn: “Y Lạp Lặc!”

Y Lạp Lặc phớt lờ hắn, cứ từng bước một đi sâu vào trong thôn Thái Tuế.

“Đệt.” Hoắc Ngang thấp giọng nói, “Trước kia cậu ấy có thói quen mộng du đâu.”

Bạch Niệm Từ lau mồ hôi, nói: “Không thể đuổi theo nữa, cậu ta vào thôn Thái Tuế rồi, buổi tối không được đi vào thôn Thái Tuế.”

“Chú nghe ai bảo không được đi vào?” Hoắc Ngang hỏi.

“Luận văn của Nhược Sơ viết rõ rành rành, thôn Thái Tuế rất thần bí và quỷ dị, vào ban đêm thôn Thái Tuế sẽ hoàn toàn khác biệt so với ban ngày. Tiểu Hoắc, chú biết cháu đang lo cho đồng nghiệp của mình, nhưng chúng ta phải hành động một cách cẩn trọng.” Bạch Niệm Từ khuyên nhủ, “Đừng để cho không cứu được người về, mà đã tự nhảy vào.”

Hoắc Ngang khăng khăng làm theo ý mình, “Tiểu Cận, Tiểu Khương, hai đứa bọn em đi với giáo sư Bạch, anh vào đấy vác Y Lạp Lặc về.”

Khương Dã không đồng ý, “Tình hình Y Lạp Lặc còn chưa rõ, lỡ anh ấy cũng bị nhiễm rồi thì sao? Một mình anh thì không ứng phó với anh ấy được đâu.”

Hoắc Ngang cả giận: “Anh đây cũng không thể mặc kệ cậu ấy được!”

Cận Phi Trạch cười tươi nói: “Chi bằng chúng ta cùng đi vào đi.”

“Chỗ này không phải công viên trò chơi,” Hoắc Ngang cảnh cáo hắn, “Hai đứa nhóc tụi em nghe lời dùm cái, anh không có rành chăm con nít, mấy đứa mà không chịu nghe lời, Y Lạp Lặc còn dỗ, chứ anh thì không, anh đấm một phát cho nín dứt luôn đấy.”

Cận Phi Trạch giơ tay che trán nhìn về phía thôn Thái Tuế ở xa xa, “Ơ, hình như Y Lạp Lặc biến mất rồi.”

Mới nói có vài câu mà bóng dáng của Y Lạp Lặc đã rẽ vào một góc nào đó. Hoắc Ngang chửi thầm một tiếng rồi nhanh chóng cầm súng đuổi theo vào trong.

Khương Dã chau mày, nếu Y Lạp Lặc bị cảm nhiễm, tình cảm giữa anh ta và Hoắc Ngang sâu nặng như thế, chắc chắn Hoắc Ngang sẽ không ra tay đánh chết Y Lạp Lặc, còn nếu muốn bắt sống Y Lạp Lặc nhưng phải đảm bảo mình không bị cảm nhiễm, một mình Hoắc Ngang tuyệt đối không thể ứng phó được. Nếu Y Lạp Lặc không bị cảm nhiễm, mọi chuyện lại càng rối rắm hơn, nửa đêm nửa hôm anh ta chẳng có lý do gì để vào thôn Thái Tuế một mình cả, cứ như bị trúng tà vậy. Chẳng lẽ tiếng động bên ngoài lều tối qua là do Y Lạp Lặc làm?

“Tiểu Khương, chúng ta vẫn nên đợi ở đây thì hơn.” Bạch Niệm Từ lau kính liên tục.

Cận Phi Trạch khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ngập tràn sự hứng thú, “Đi không?”

Khương Dã nhớ tới mì sợi và thịt khô của Y Lạp Lặc, tuy rằng cậu vốn không quen biết với Y Lạp Lặc và Hoắc Ngang, song mấy ngày nay bọn họ săn sóc cậu và Cận Phi Trạch vô cùng nhiệt tình. Đặc biệt là cái tên đại thiếu gia Cận Phi Trạch kia, này không chịu làm kia cũng không chịu làm, lúc nào cũng rước thêm phiền phức, vậy mà Y Lạp Lặc lại không trách móc lấy một lời.

“Giáo sư Bạch,” Khương Dã hạ quyết tâm, “Chú ở doanh trại chờ bọn cháu nhé.”

Bạch Niệm Từ than một tiếng thật dài, “Đám nhóc bọn cháu đúng là liều lĩnh mà, biết thế chú đã không dắt bọn cháu đến đây đâu.”

Cận Phi Trạch ung dung cười bảo, “Tiểu Dã là người tốt mà.”

Khương Dã cảm thấy sát tính của tên này đêm nay nặng nề hơn rất nhiều, không biết hắn đã uống lộn thuốc gì rồi. Khương Dã cảnh cáo hắn, “Tốt nhất là cậu nên an phận một chút.”

Cận Phi Trạch cười cười, sau đó mở đèn pin, cả hai cùng đứng dậy sải bước đuổi theo Hoắc Ngang.

Y Lạp Lặc đột nhiên mở bừng mắt, trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Anh vừa mơ thấy một giấc mơ, mơ về căn nhà gỗ nhỏ trên núi Savage ở Myanmar rất nhiều năm về trước. Bỗng dưng anh cảm thấy cả người rét lạnh, toàn thân nổi gai ốc, nhìn khắp nơi mới phát hiện mình không phải đang ở lều trại. Giờ phút này anh đang đứng trước một căn nhà sàn, trước mặt là cánh cửa đang hé mở. Ánh sáng màu cam lọt qua khe hở, dường như bên trong có thứ gì đó đang kêu gọi anh mở cửa đi vào.

Anh nghĩ anh phải rời khỏi chỗ này, anh nhớ rõ là giáo sư Bạch đã căn dặn bọn họ rằng buổi tối không được vào thôn Thái Tuế, thế nhưng anh lại mộng du đến nơi này.

Đi mau!

Anh muốn xoay người, nhưng cái thứ ở trong nhà kia đang níu lấy anh. Trong đầu anh đang gào thét phải rời khỏi đây nhanh lên, song tay chân lại không tự chủ được mà bước đến gần cánh cửa kia. Ma xui quỷ khiến, anh đẩy cửa vào.

Dưới sàn đầy những ngọn nến được thắp sáng xếp thành hàng vây quanh một thi thể không đầu bị trói ở giữa. Thi thể kia trần truồng, máu tươi chảy ra từ ngực. Hô hấp của Y Lạp Lặc trở nên dồn dập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Dường như anh quay trở lại nhiều năm về trước, trên núi Savage, anh và Hoắc Ngang đi vào căn nhà gỗ nhỏ kia. Bọn họ chặt người gỗ ra để nhóm lửa, hôm sau thức dậy thì thấy người gỗ đã biến thành người thật.

Khi đó, Hoắc Ngang đã kéo Y Lạp Lặc và nói: “Cái thứ quỷ tà môn gì đây? Đi mau lên, tôi sẽ đốt trụi chỗ này.”

Y Lạp Lặc không thể tin nổi nhìn cái xác kia, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng. Vết sẹo trên eo và hình xăm ở cẳng chân của thi thể đó giống anh như đúc. Không có chuyện anh không nhận ra chính cơ thể mình, người bị trói trên cây cột kia chính là anh. Nhưng sao có thể chứ? Rõ ràng anh vẫn còn sống, lành lặn đứng ở đây kia mà. Anh hoảng hốt nhìn thi thể của mình cháy rụi trong căn nhà gỗ.

Y Lạp Lặc chậm rãi lùi về sau, đưa tay lần mò lấy cây súng sau lưng, nhưng lại không cầm được gì cả. Anh đang mặc đồ ngủ, không mang theo bất cứ vũ khí gì. Anh hoảng loạn xoay người, chợt nhìn thấy một cái xác không đầu trần trụi đứng ngay trước mặt mình. Anh bước xuống thang gỗ, phát hiện nơi nơi trong căn nhà sàn âm u toàn là xác không đầu trần truồng. Bọn chúng ở đây từ lúc nào? Y Lạp Lặc không có thời gian suy nghĩ, vội xuyên qua khe hở giữa bọn chúng rồi lao ra khỏi cửa. May mà không ai đuổi theo, anh chạy trối chết về hướng ra khỏi thôn Thái Tuế.

“Y Lạp Lặc!” Anh nghe thấy tiếng hô lớn của Hoắc Ngang.

Anh há miệng muốn đáp lại, song không biết vì sao cổ họng bị nghẹn ứ, bèn đưa tay vào trong miệng thì moi ra được rất nhiều vụn gỗ. Anh hoảng sợ, vụn gỗ càng lúc càng nhiều, nó lan tràn từ mũi miệng ra ngoài, da thịt anh cũng dần dần biến thành gỗ. Tay chân anh bỗng nhiên mất hết sức lực, cứng ngắc, khớp xương cũng trở nên cứng đờ. Anh càng chạy càng chậm, cuối cùng ngã loạng choạng xuống đất.

Anh thấy bóng dáng của Hoắc Ngang xuất hiện ở bên kia đường, hắn đang vác súng nhìn khắp nơi hòng tìm kiếm Y Lạp Lặc.

“A Ngang…” Anh khàn giọng gọi.

Âm thanh quá nhỏ, Hoắc Ngang không nghe thấy, anh trơ mắt nhìn bóng dáng Hoắc Ngang biến mất ở phía cuối tầm nhìn. Cổ họng anh cứng ngắc, cuối cùng không nói được nữa.

Nhóm xác không đầu đi tới, xách chân anh lên rồi kéo lê anh vào nhà sàn.

Chương 27

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK