• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù cơ thể rất đau, Kỷ Ngôn Thiên vẫn cố gượng để nhảy xuống.

Anh chạy nhanh về phía lớp học. Khi đến, anh nhìn Bạch Giai đang ngất xỉu ở bên trong.

Kỷ Ngôn Thiên lấy bình cứu hoả trong góc tường để đập cái khoá cửa. Dường như cái khoá đó rất chắc, anh đập mấy cái vẫn không hề hấn gì.

Anh nhìn về phía Bạch Giai, anh cảm thấy bản thân mình như sắp điên rồi. Một cái cuối cùng, anh dùng hết sức mình, cái khoá vỡ đôi rơi xuống.

Cùng lúc đó, điện toàn trường đã bật hết lên. Bác bảo vệ đã tới.

Kỷ Ngôn Thiên đi vào gọi Bạch Giai nhưng cô lặng yên không hề nhúc nhích. Anh nhanh chóng bế cô ra ngoài.

Lăng Xuyên và Thịnh Hàm đi tìm bảo vệ trước. Phó Mạc Thần với Cố An Tình đến sau. Khi bọn họ thấy Kỷ Ngôn Thiên đang bế Bạch Giai ra.

Anh nhanh chóng bế cô vào taxi vừa Phó Mạc Thần đi đến. Anh và Bạch Giai đến bệnh viện trước, bọn họ đến sau.

Ở trường bây giờ đã muộn rồi, không thể giải quyết chuyện này chỉ đành để đến sáng mai thôi.



Bệnh viện nổi tiếng của thành phố T.

Năm người ngồi ở ngoài để chờ kết quả. Phó Mạc Thần thấy trên đầu của Kỷ Ngôn Thiên chảy máu rất nhiều, trên khắp người vết thương lớn nhỏ đều có.



“Cậu đi băng bó trước đi.”

Anh lạnh nhạt: “Không cần.”

“Tí Tiểu Giai tỉnh lại, cậu muốn để cậu ấy trông thấy vẻ nhếch nhác của mình sao.”

Kỷ Ngôn Thiên trầm mặc không nói. Phó Mạc Thần tự mình đưa anh đi băng bó. Để như này có khi Kỷ Ngôn Thiên chết trước vì mất nhiều máu.

Hai người đi được một lúc, bác sĩ đi ra ngoài tháo khẩu trang.

Cố An Tình phản ứng trước, lễ phép hỏi: “Bác sĩ, bạn cháu sao rồi ạ?”

“Cô bé ấy không sao. Chỉ vì hoảng sợ quá nên ngất thôi. Lát nữa sẽ tỉnh lại ngay.”

“Dạ cháu cảm ơn ạ.”

Lăng Xuyên, Thịnh Hàm và Cố An Tình vào thăm Bạch Giai. Ba người không nói gì chỉ cảm thấy việc này có gì đó sai sai.

Không thể có việc trùng hợp đến thế được. Bạch Giai quên đồ quay lớp lấy liền xảy ra chuyện.

Chắc chắn có người giở trò với Bạch Giai.

Điện thoại của Lăng Xuyên rung lên. Cậu nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại.

“Alo, mẹ ạ!”

“Con mang Tiểu Hàm đi đâu rồi, ba mẹ con bé còn chờ đây.”

“Con biết rồi. Con sẽ đưa cậu ấy về ngay.”

Lăng Xuyên cúp điện thoại. Đi vào nói với Cố An Tình: “Hai bọn mình phải về rồi.”

“Ừ. Tạm biệt hai cậu.”

“Tạm biệt.”



“Tạm biệt.”

Lăng Xuyên và Thịnh Hàm tạm biệt xong cùng lúc ra khỏi cửa.

Cố An Tình cảm thấy không thể tin nổi, mới một tiếng trước hai người vui vẻ còn cùng nhau xuống dưới tầng. Vậy mà bây giờ Bạch Giai lại trở thành như vậy.

Cố An Tình trách bản thân mình, nếu lúc đó cô ở lại chờ Bạch Giai thì chuyện này đã không xảy ra.

Kỷ Ngôn Thiên đã băng bó, trông đỡ nhếch nhác hơn nhiều. Anh vào phòng của Bạch Giai nhìn cô chằm chằm.

“Bác sĩ nói sao?” Ngay cả khi hỏi Cố An Tình, mắt anh cũng không dời khỏi Bạch Giai.

Cố An Tình thuật lại lời bác sĩ nói.

Kỷ Ngôn Thiên lại cảm thấy bất an, anh không nghĩ cô chỉ bị đơn giản như này.

Thôi cứ để lát nữa cô tỉnh lại rồi sẽ tính tiếp.

Y tá nói không được để nhiều người ở đây. Cho nên Phó Mạc Thần và Cố An Tình về trước, khi nào Bạch Giai tỉnh lại thì báo cho hai người biết.



Ở một khách sạn ở Úc.

Mẹ Kỷ đang soi gương cảm thấy không yên lành, trong lòng cảm thấy nôn nao. Không biết ở nhà có chuyện gì không.

Người mà bà lo nhất là Bạch Giai. Mẹ Kỷ gọi cho Bạch Giai đầu tiên, không bắt máy. Bà gọi cho Kỷ Ngôn Thiên cũng thế.

Cuối cùng mẹ Kỷ gọi cho thím Trần ở nhà. Lần này gọi được.

“Alo, bà chủ ạ.”

“Ở nhà có chuyện gì không?”

Thím Trần lo lắng kể mọi chuyện.

Mẹ Kỷ bị sốc liền hét to: “Cái gì cơ, Giai Giai bị nhốt trong lớp học á.”

Mẹ Kỷ cúp máy nói chồng biết. Hai người đều biết Bạch Giai từng bị trầm cảm. Cái việc mà bị nhốt ở trong lớp học là chuyện rất nghiêm trọng.

Bọn họ nhanh chóng đặt vé máy bay ngay trong đêm.



Kỷ Ngôn Thiên cứ chờ, chờ mãi, chờ mãi… Cô không hề tỉnh lại. Anh biết chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Buổi sáng hôm sau, Bạch Giai vẫn ngủ ly bì không tỉnh lại. Anh gọi bác sĩ kiểm tra cho cô.

Bác sĩ kiểm tra một lượt cho Bạch Giai. Tất cả đều bình thường nhưng không hiểu sao cô bé không hề tỉnh dậy.

Bác sĩ lắc đầu: “Không thể biết được nguyên nhân cô bé không tỉnh lại.”

Bác sĩ đi ra ngoài. Kỷ Ngôn Thiên một mình ở trong phòng bệnh nhìn Bạch Giai. Anh biết cô đã từng bị như này. Hồi đó, cô bị trầm cảm, nhiều lần muốn tự sát, nhiều lần đập đồ. Có lần kích động quá mức liền ngất đi.

Lúc đó, bác sĩ cũng nói y hệt như hôm nay. Nhưng sau hai ngày cô tỉnh lại, con người từ đó trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Còn lần này, anh không dám khẳng định hai ngày sau cô có thể tỉnh lại hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK