“Ôi chết. Từ nãy giờ cậu ngồi đây à. Xin lỗi nha.” Khương Hạo nhìn Bạch Giai cợt nhả nói.
Bạch Giai nghe mà ngứa hết cả tay. Chắc cậu ta muốn ăn đòn đây mà.
“Tôi không chấp nhận.” Cô lạnh lùng phun ra một câu.
“Không chấp nhận thì kệ con mẹ cậu chứ. Liên quan gì đến tôi. Đúng là con chó rách mới chơi được con chó rách thôi.”
Cậu ta nhìn cô rồi như Trương Thư Bân. Ý là chửi bọn cô là con chó rách.
Bạch Giai đứng dậy muốn tát cho cậu ta một phát. Chưa kịp tắt đã bị một bàn tay khác chặn lại.
Là Kỷ Ngôn Thiên, đằng sau còn Lăng Xuyên và Cố An Tình đang nhìn cô.
“Bỏ ra.”
Anh đẩy cô ra đằng sau. Lăng Xuyên giữ chặt cô lại không cho cô đánh nhau.
“Mày muốn đánh nhau à? Tao đánh nhau với mày.” Kỷ Ngôn Thiên nhướng mày nhìn Khương Hạo ngay trước mặt mình.
Bạch Giai nhìn hai người kia đánh nhau, cô sốt ruột muốn vẫy ra. Nhưng Lăng Xuyên lại không theo ý cô, liên tục giữ chặt.
“Cậu đánh nhau cái gì? Cứ để hai người kia đánh đi.”
Kỷ Ngôn Thiên liên tục dành được lợi thế, anh cứ ra sức đánh cái tên Khương Hạo tới tấp.
Khương Hạo biết không thể đánh lại liền dùng kế khích tướng.
“Chẳng phải mày không chơi với con nhỏ nữa sao? Sao lại bảo vệ như vậy?”
“Mày thích con nhỏ đó sao?”
“Hình như cậu ta thích cái tên ngốc Trương Thư Bân thì phải.”
Anh nghe vậy, cả người anh liền giết muốn người đến nơi.
Bạch Giai nhìn anh đánh nỗi cậu ta sắp tàn phế đến nơi rồi. Cô vội vàng hét to: “Kỷ Ngôn Thiên, dừng lại đi.”
Anh mà đánh nữa, sẽ chết người đó.
Một giây sau, Kỷ Ngôn Thiên dừng hành động tiếp theo của mình lại.
“Cậu là con chó của cậu ta sao nói cái gì đều nghe vậy?”
Khương Hạo bị Kỷ đánh cho hỏng não luôn rồi, dám nói lời đấy với anh. Cậu ta đúng là không sợ chết mà.
Kỷ Ngôn Thiên không biểu cảm bóp cổ Khương Hạo.
“Thì ra là mày chán sống rồi phải không? Vậy để tao tốt bụng tiễn mày đi gặp ông bà tổ tiên.”
Bạch Giai thấy tình hình càng không ổn, cô vùng mạnh ra mới thoát được.
Cô ngồi xuống cầm tay anh: “Bỏ tay ra đi, Kỷ Ngôn Thiên.”
Anh đánh nhau tức giận mắt cũng đỏ lựng lên rồi. Anh nâng mắt nhìn cô từ từ bỏ tay ra khỏi cổ Khương Hạo.
Khương Hạo đúng là bố mẹ sinh ra cho một cái gan rất khổng lồ. Cậu ta dám giật tóc cô. Giật mạnh quá làm đầu đập xuống đất. Tiếng đập rất vang.
Đầu cô nó cứ choáng choáng, nhìn xung quanh được một giây liền ngất đi.
“Bạch Giai.”
“Bạch Giai.”
“Giai Giai.”
Tiếng gọi lần lượt là Trương Thư Bân, Lăng Xuyên và Cố An Tình.
Kỷ Ngôn Thiên sợ hãi run rẩy gọi Bạch Giai. Anh sợ ngất đi liền giống như ngày đó. Ngủ mãi không tỉnh.
Sau khi vào phòng y tế, một lúc Bạch Giai cũng tỉnh lại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cô tỉnh nhanh đấy. Nếu không chỉ sợ Kỷ Ngôn Thiên làm thêm mấy chuyện điên rồ hơn đấy.
“Bạch Tiểu Giai, cậu thấy bản thân có ngu không?”
Cô vừa tỉnh dậy đầu vẫn còn hơi đau. Nghe Kỷ Ngôn Thiên hỏi, cô híp mắt nhìn.
“Có ý gì?”
“Chỗ con trai đánh nhau, cậu xen vào cái gì chứ?”
“Lúc đó tôi giúp cậu đó. Bây giờ đổi thành tôi vướng chân bận tay đối với cậu hả?”
“Vậy tôi cảm ơn nhiều nha.”
Bạch Giai không biết xấu hổ: “Không có chi.”
Kỷ Ngôn Thiên không nhìn cô nữa chuyển về phía người đó.
“Cậu là ai?”
Trương Thư Bân chưa kịp trả lời, Bạch Giai đã giàn trả lời trước.
“Cậu ấy là Trương Thư Bân, bạn tốt của tôi đấy.”
Mắt Kỷ Ngôn Thiên nguy hiểm nhìn cậu: “Bạn tốt à.”
Trương Thư Bân không nhịn được run sợ, vẫy tay liên tục.
“Không phải. Không phải. Bạn bình thường thôi.”
“Vậy tôi nói luôn cậu không được có tình cảm gì với cậu ấy biết chưa?”
Bạch Giai mở miệng: “Tại sao?”
“Tại vì cậu chính là vợ chưa cưới của tôi.”
Bạch Giai: “???”
Cố An Tình: “…” Chơi từ nhỏ đến lớn, bây giờ Cố An Tình mới biết có chuyện này.
Lăng Xuyên: “n dấu chấm.” Có chuyện này hả trời.
Chuyện này thật sự… không thể tin nổi mà!
Bạch Giai bĩu môi: “Bao giờ vậy? Tại sao tôi không biết?”
“Tại lúc đấy cậu chưa sinh ra.”
“Thế lúc đấy cậu sinh ra rồi hả?”
Anh kiêu ngạo trả lời: “Đúng vậy. Lúc đấy tôi sinh được ra được năm tháng đã biết nghe và biết ghi nhớ rồi đấy.”
“Cậu là siêu nhân hả?”
“Siêu nhân cái gì. Đây gọi thiên tài.”
Kỷ Ngôn Thiên đúng là bị bệnh thật rồi!
“Này, có cần tôi dẫn cậu đi bệnh viện chữa bệnh không?”
Kỷ Ngôn Thiên thắc mắc: “Chữa bệnh gì chứ. Tôi có bệnh gì đâu.”
“Bệnh thần kinh đó.” Lăng Xuyên nhanh miệng trả lời hộ Bạch Giai.
Bạch Giai bất ngờ, đập tay vào ngực rồi chỉ vào anh: “Đúng là bạn của mình. Nói rất chính xác.”
Kỷ Ngôn Thiên không quan tâm hai người bọn họ nữa. Anh quay sang nói chuyện với Trương Thư Bân tiếp.
“Cậu biết chưa?”
“Cậu hiểu nhầm rồi. Mình không có tình cảm với cậu ấy đâu.”
“Thế thì tốt. Từ bây giờ cậu sẽ trở thành bạn tốt của tôi. Tôi sẽ bảo kê không cho người nào bắt nạn cậu.” Kỷ Ngôn Thiên thân thiết khoác vai Trương Thư Bân.
Bạch Giai muốn gào khóc: “Đó là bạn tốt của tôi mà.”