Bạch Giai thuận miệng hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Thấy anh không trả lời, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Kỷ Ngôn Thiên cho cô một ánh mắt thật sắc bén.
Cậu mà quên tôi sẽ xé xác cậu.
“À, chuyện đó hả. Chuyện bé tí đó cậu cũng chưa nguôi giận. Đàn ông con trai gì nhỏ mọn vậy.”
“Chuyện bé sao?”
Bạch Giai vội rút lại lời: “À, không bé. Chuyện rất to. Chưa có chuyện nào to hơn chuyện này. Tôi cũng có thành ý gửi thư xin lỗi cậu rồi mà.”
“Thư xin lỗi à. Cố An Tình đọc cho cậu viết cũng gọi là thành ý của cậu à?”
Bạch Giai đứng hình mất mấy giây. Kỷ Ngôn Thiên là con giun trong bụng hay sao mà cái gì cũng biết vậy.
“Vậy được rồi. Bây giờ tôi chính thức xin lỗi cậu.”
Bạch Giai không còn vẻ đùa cợt như mọi ngày nữa, cô thực sự nghiêm túc.
“Kỷ Ngôn Thiên, tôi thực sự xin lỗi cậu.”
Cô nghiêm túc trước mặt bao nhiêu người như thế, anh cảm thấy rất ngượng ngùng quay mặt đi.
“Không cần nghiêm túc thế đâu. Tôi tha thứ cho cậu đó.”
Bạch Giai thực sự rất khó hiểu về cái tên Kỷ Ngôn Thiên này. Gửi thư xin lỗi thì bảo không có thành ý. Cô nói lời xin lỗi thì bảo không cần nghiêm túc.
Chẳng lẽ cô cợt nhả nói lời xin lỗi chắc.
Không thể hiểu nổi anh.
Cố An Tình nhìn hai người làm hoà với nhau cũng rất vui vẻ.
Cô ấy giả vờ nghiêm mặt nói: “Bạch Giai, còn mình thì sao?”
Bạch Giai cũng quên mất còn chuyện của Cố An Tình.
Cô lại nghiêm túc muốn nói: “Tình Tình, mình…”
Cố An Tình cũng không hề để tâm chuyện đó, khoác tay cô: “Mình tha thứ cho cậu.”
Lăng Xuyên nhìn hết màn này đến màn kia, cậu sắp nổi hết da gà rồi.
“Thôi được rồi. Chúng ta về lớp đi!”
Bạch Giai là người nói đầu tiên, cô xuống giường bệnh xỏ giày của mình vào.
“Được.”
Kỷ Ngôn Thiên không yên tâm hỏi: “Đầu cậu có ổn không đấy?”
Cô vẫy vẫy tay tỏ ý không sao.
“Thật sự ổn không đấy. Tôi chỉ sợ đầu cậu ngày mai nó rớt não thì chết.”
Bạch Giai không hiểu đầu óc nghĩ cái gì nữa, não có thể rớt tuỳ tiện như vậy sao.
“Cậu đúng thật là…”
Anh hào hứng thêm câu sau: “Có phải cậu nói tôi là chồng chưa cưới thật chu đáo phải không?”
“Tôi muốn nói là, cậu đúng là thần kinh.”
Trong phòng bệnh vang toàn tiếng cười sau câu nói của cô.
Lăng Xuyên là người năng nổ nhất trong đám.
Anh không nhịn được lườm cậu. Lăng Xuyên đang cười ngoác cả mồm làm sao mà được.
Trương Thư Bân về lớp 12A1 nên rẽ hướng bên trái. Còn bốn người bọn cô thì đi hướng ngược lại.
Lúc bốn người vào lớp, cả lớp đang toán loạn muốn tìm cái gì đấy.
Bạch Giai hỏi lớp phó học tập Hạ Tuấn: “Trong lớp có chuyện gì sao?”
“Chu Mỹ Liên bị mất ví, cả lớp đang tìm cho cậu ấy.”
“Cả lớp về hết chỗ cho tôi.”
Thầy Sở đã lên lớp, ông nhìn cả lớp nhíu mày.
“Có chuyện gì hả? Đã vào lớp rồi mà sao không về chỗ?”
Một bạn nữ giơ tay lên nói: “Thưa thầy, bạn Mỹ Liên bị mất ví à?”
“Tại sao có thể mất được. Em tìm lại kĩ chưa?”
Chu Mỹ Liên khóc lóc khổ sở: “Thưa thầy, em tìm kỹ rồi nhưng không thấy ạ.”
“Giờ ra chơi có ai ở trong lớp không?”
“Thưa thầy, giờ ra chơi em đã không thấy ví chắc mấy từ tiết thể dục ạ. Mà tiết dục chỉ có…”
Thầy Sở nghiêm giọng: “Chỉ có cái gì?”
Mọi người hàng loạt nhìn vào Bạch Giai.
Bạch Giai khó chịu khi tất cả ánh mắt đều nhìn vào mình.
“Các cậu nhìn cái gì? Tôi không có thèm lấy ví của cậu ta.”
Chu Mỹ Liên bỗng nói: “Tôi muốn kiểm tra cặp cậu.”
Cô ném cặp lên bàn: “Mời cậu.”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||
Chu Mỹ Liên đắc ý đi kiểm tra. Cô ta kiểm tra ngăn nhỏ, vừa nãy cô ta nhớ đã nhé ví của mình của ngăn này.
Chu Mỹ Liên tìm ngăn nhỏ không có, cô ta bất an tìm mọi ngăn trong cặp của Bạch Giai.
Nhìn khuôn mặt của cô ta khó coi, Bạch Giai cất tiếng: “Có không?”
Cô ta lẩm bẩm: “Tại sao không có chứ?”
“Cậu nói gì vậy?” Bạch Giai tốt bụng hỏi.
Chu Mỹ Liên lắp bắp: “Không… không có gì.”
Cô ta lủi thủi về chỗ. Nhưng Bạch Giai đâu có để yên.
“Này, không phải là không có sao. Có phải cậu nên nói với tôi lời xin lỗi sao?”
Chu Mỹ Liên căm phẫn nhìn chằm chằm cô. Miệng nhất quyết không mở.
Bạch Giai quay lên nhìn thầy Sở: “Thầy, thầy phán một câu đi.”
Thầy Sở nhìn về phía Chu Mỹ Liên: “Chu Mỹ Liên, em nên xin lỗi bạn đi!”
“Tại sao em phải xin lỗi chứ?”
“Tiết thể dục có một cậu ta trên lớp. Hơn thế nhà cậu ta nghèo, bố chết mẹ bỏ rơi, chưa chừng thấy tiền liền nổi lòng tham thì sao.”
Lăng Xuyên và Cố An Tình tức giận đứng lên.
“Cọn mẹ nó, cậu nói cái mẹ gì vậy?”
Hai người bây giờ bắt đầu hối hận, sao lúc đó không tiễn người này đi theo Trương Y Na luôn đi. Cứ hết mầm hoạ này mầm hoạ khác.
Bạch Giai thật xui xẻo khi vào cái lớp này đó.
Thầy Sở đập tay vào bàn quát to: “Chu Mỹ Liên, em nói linh tinh cái gì vậy?”
Kỷ Ngôn Thiên vốn muốn tịnh tâm làm người rồi. Vậy mà Chu Mỹ Liên lại còn động vào Bạch Giai nữa.
Anh đứng lên một cách bình tĩnh từ từ đi đến bàn Chu Mỹ Liên. Anh nở một nụ cười rất động lòng người.
“Có phải cậu thích chết không?”
“Thích chết đến như vậy? Tôi tốt bụng tiễn cậu một đoạn.”
Ngay sau đó, anh đổi thành khuôn mặt hung ác nắm chặt cổ cô ta. Chu Mỹ Liên không thở được liền giơ tay trợ giúp. Tất cả mọi người đều sợ Kỷ Ngôn Thiên, ai dám xông tới chứ.
Còn mỗi thầy chủ nhiệm, ông quát hay đe doạ cũng chẳng có ích gì.
Thầy Sở cầm cái thước kẻ dài nửa mét định vụt vào lưng anh, Bạch Giai thấy vậy liền ngăn lại.
“Thầy bình tĩnh lại ạ.”