Kỷ Tán Cẩm Cơ thể ngay lập tức phản ứng, rút ra co duỗi xuyết vào trạng thái phòng bị. Nàng đề phòng nhìn trước mắt thân ảnh đang lâm vào bóng tối không chớp mắt. Lưỡi xuyết đong đưa ở nơi giao thoa giữa ánh lửa cùng góc tối.
Cảm nhận có một luồng sát khí nhợt nhạt đang dần bao trùm, Na Tư vội vàng lên tiếng:
"Cẩm nhi, là ta."
Nghe được là giọng của Na Tư, nàng mới bình tĩnh chậm rãi thu lại vũ khí. Không trách nàng phản ứng quá mạnh, vừa mới ngủ dậy còn thấy một đôi mắt nhìn mình quái dị không thể nào không bị giật mình.
Nhìn dáng vẻ Na Tư không giống như vừa mới ở đó. Không lẽ tên này nhân lúc nàng ngủ nhìn chằm chằm nàng cả đêm đó chứ.
"Ngươi ở đó làm gì vậy?"
Na Tư cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, thấy nàng không tức giận, cười gượng hai tiếng:
"A...ta ngồi ở đây canh chừng cho nàng."
Quả nhiên là như vậy. Kỷ Tán Cẩm bất đắc dĩ lấy tay che trán. Nhưng cảm nhận rằng hắn đang bất an nên cũng không nói gì, nàng sực nhớ đến lời hứa với Ngoan Y.
Có chút ảo não, vì tối qua xảy ra chuyện đó nên không có cơ hội để nói với Na Tư. Đang muốn chủ động nói với hắn bỗng nghe thấy tiếng gọi vọng vào:
"Tiểu giống cái, ta đến đón người đi này."
Na Tư nhìn Kỷ Tán Cẩm một chút rồi đứng dậy xoay người ra khỏi hang. Hắn nhìn cách đó không xa hai anh em Phi Cát.
"Có chuyện gì sao?"
"Ta đến rủ Cẩm cùng đi hái thực vật. Nàng chưa nói cho người sao?"
Na Tư thật sâu nhìn vào mắt Phi Cát, mặt vô biểu tình. Hắn xoay người trở về chỉ ném lại một câu:
"Các người ra đất trống trước đi, ta và nàng sẽ đến sau."
Kỷ Tán Cẩm thấy Na Tư đi vào, nãy giờ nàng cũng nghe được. Vậy là hắn đồng ý nàng đi cùng họ?
Giống như biết nàng thắc mắc, Na Tư chỉ cười cười, thúc giục nàng mau một chút chuẩn bị.
" Khoan đã, ta làm cái này một chút."
Kỷ Tán Cẩm nghĩ đến một vấn đề lớn, nàng chạy ra sau tấm màn bằng da thú được treo lên. Nhanh chóng mặc lại chiếc váy sơ mi dài mà nàng mặc khi vừa đến. Quần áo làm từ da thú quá đơn giản không thể che dấu mấy bình thuốc cùng vũ khí phòng thân.
Lấy ra bộ đồ trang điểm, Kỷ Tán Cẩm vẽ vẽ thêm trên mặt vốn đã ngăm đen. Chỉ thấy lúc nàng bước ra, Na Tư vừa quay đầu nhìn đã bị dọa cho hết hồn.
"Cẩm nhi, mặt người bị làm sao vậy?!"
Gương mặt được nàng hóa trang làm cho hoàn toàn biến đổi không còn thấy được vẻ ngoài ban đầu, lấm tấm đầy những rỗ đen, lông mi dày cộm, cánh môi nhợt nhạt. Để tăng thêm hiệu quả, nàng thậm chí còn vẽ thêm một vài nếp nhăn.
Kỷ Tán Cẩm tự nhận mình hơi quá tay, bị Na Tư kinh hoảng lo lắng nhìn mình bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ, kéo kéo khóe miệng.
Tuy là rất xấu nhưng cực kì tự nhiên, đảm bảo sẽ không ai nhìn ra.
Nàng phất phất tay đối với Na Tư, không quá để ý nói:
"Chỉ là trang điểm thôi, ta không bị sao hết."
Na Tư không hiểu trang điểm có nghĩa là gì nhưng hắn minh bạch nàng có ý tứ gì. Kiến thức quá một lần ngụy trang của nàng lúc trước, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Đạm cười, khóe môi phác họa độ cung không rõ ràng. Bất quá thế cũng tốt, hắn cũng có mục đích của riêng mình.
Na Tư tiến lên hóa thành con báo đen khổng lồ, cúi xuống gần mặt nàng ra hiệu cho nàng ngồi lên. Kỷ Tán Cẩm đeo lên chiếc bao da thú trèo lên lưng hắn.
Lúc này bình minh đã lên, tóc đen dài bị gió thổi phủ lên hai gò má. Cảm giác mát lạnh thấm vào da thanh tỉnh. Từ xa nhìn đến bãi đất trống giữa bộ lạc, xung quanh lục tục có thú nhân đến, mang theo một vài giống cái được bảo hộ chặt chẽ.