Kỷ Tán Cẩm im lặng.
Bầu không khí của ba người có chút kì quái nhưng những người đi phía trước còn mải khám phá, không nghe được phía sau đang nói chuyện gì.
Na Tư đương nhiên biết Sử Khuynh đang ám chỉ chuyện gì, hắn đã biết Cẩm nhi đang cải trang, nếu bị lộ ra chỉ sợ càng gây ra chấn động, hơn hết còn đặt mình vào nguy hiểm.
Vẫn là Na Tư lo lắng nàng sẽ bị dọa sợ, lên tiếng:" Nàng không sao chứ?"
Kỷ Tán Cẩm lắc đầu. Trong đầu nàng bây giờ đang sắp xếp mọi chuyện, Nhất Hào không thể cung cấp cho nàng mọi thông tin, xem ra nàng phải tự mình đi tra một chuyện.
Nếu không có Sử Khuynh nhắc nhở, suýt nữa việc này bị nàng xem nhẹ.
Sử Khuynh từ đầu đến cuối nhìn hai người kề sát nhau. Mặt vô biểu tình nhìn nàng, hơi nhấp môi, nếu nhìn kỹ, liền phát hiện trong mắt có ý lạnh.
Bọn họ đi qua một con đường bị che phủ bởi những tán cây, xung quanh là bộ rễ đan chéo chằng chịt tạo thành một đường hầm tự nhiên. Không biết có phải nhờ nguồn nước dồi dào hay không, cây cối đều to lớn bất thường.
Kỷ Tán Cẩm phát hiện, càng đi vào, biểu cảm Nhị Thử càng căng thẳng. Nàng không nhìn nhầm.
Hắn đang lo lắng cái gì?
Đến lúc ra khỏi con đường, đến lượt Kỷ Tán Cẩm cũng không khỏi bất ngờ, dù khoảng cách khá xa, nàng vẫn thấy được mái nhà gỗ cao cao, dù bao quanh là bức tường đá dày.
Nhị Thử dẫn họ đến trước bộ lạc, có thú nhân thấy một người xa lạ lập tức cảnh giác, hô lớn:
"Đứng lại, các ngươi là ai?!"
Nhị Thử bước ra trước," Là ta, cho ta gặp tộc trưởng, ta có chuyện muốn nói."
Thú nhân canh cổng sửng sốt, "Là ngươi?!". Ánh mắt hắn nhìn Nhị Thử bỗng nhiên rất phức tạp, lại còn có một tia...chán ghét?
Một người nhanh chóng chạy vào thông báo. Không bao lâu liền đi ra một đoàn người, dẫn đầu là một thú nhân tóc nâu thẳng, đôi mắt cũng là màu nâu giống Nhị Thử, ăn mặc da thú rộng thùng thình, kiểu dáng mới lạ, da thú cũng thuộc loại tốt. Những người phía sau cũng như vậy.
Mọi người trố mắt nhìn. Đâu giống người gặp hoạn nạn cần giúp đỡ, người của báo tộc cũng tỏ ra nghi ngờ.
Ánh mắt của thú nhân đi đầu trực tiếp bỏ qua Nhị Thử, lướt qua một vòng các thú nhân phía sau, lúc nhìn thấy Sử Khuynh hắn có hơi ngừng lại, chần chừ một chút, Sử Khuynh thản nhiên đón nhận ánh mắt thăm dò, khí chất ung dung cao quý, biểu hiện vừa lễ độ lại dễ gần. Kỷ Tán Cẩm thấy thú nhân kia hơi thả lỏng cảnh giác, không khỏi nghi ngờ liếc nhìn Sử Khynh, ai mà ngờ tầm mắt của thú nhân kia lại dừng ở người nàng. Phát hiện ra trong đoàn còn có giống cái đi theo, biểu cảm không thể tin được.
Nàng ngược lại cũng không lo lắng bị phát hiện ra cái gì. Nàng am hiểu nhất là diễn xuất để đánh lừa người khác. Giống cái bình thường nên biểu hiện ra như thế nào, nàng liền biểu hiện ra như thế.
Thú nhân kia giống như vừa nhìn thấy Nhị Thử, giọng nói như một người lớn dung túng một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Nhị Thử nha, ta đã nói việc này bộ lạc chúng ta có thể tự giải quyết, ngươi cầu người ngoài bộ lạc là có ý gì?"
Nhị Thử thân thể có chút rụt rụt lùi lại, cứng nhắc trả lời:" Tộc...tộc trưởng Viêm Tẫn, ta không cho rằng đây là việc nhỏ "
Viêm Tẫn bất đắc dĩ, nhưng hắn ngoài mặt thỏa hiệp, " Nếu các vị đã vất vả đường xa đến đây giúp đỡ chúng ta, hải ly bộ lạc sẽ chiếu cố các vị thật tốt ". Sau đó tự nhiên nắm lấy tay của Nhị Thử, dẫn đầu đi vào.
Có lời của hắn, mấy người tộc hải ly bỗng chốc nhiệt tình lên, người bị hoan nghênh nhất đương nhiên là Kỷ Tán Cẩm, nàng bị người vây quanh, trong miệng còn không ngừng cảm thán:
"Là giống cái báo tộc!"
"Sao chỉ có một giống cái đến vậy?"
"Nào giống cái, chúng ta đem người đi xem bộ lạc "
Kỷ Tán Cẩm bị kéo đi khi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Na Tư vội đi theo muốn kéo nàng lại, ai mà ngờ một đám người giống như bị tiêm máu gà, kích động đem mỗi người trong báo tộc đều dẫn đi.
Đây là ấn tượng đầu tiên của nàng với tộc hải ly; Quá mức nhiệt tình.
Nơi nào giống với " ngại người ngoài" mà Nhị Thử nói?