Đúng vậy, tại sao nàng lại không nghĩ tới?
Hạ nguồn, thượng nguồn, tộc hải ly...
【 Tích, nhiệm vụ tìm hiểu thông tin tai họa hoàn thành.】
【 Đã phát nhiệm vụ khen thưởng: 150 tích phân.】
【 Tích phân đã đủ 1000, ký chủ muốn lựa chọn đổi 1000 tích phân để tăng cấp hệ thống hay không? 】
"Tăng cấp "
【 Đang trong thời gian làm lạnh 1 giờ. Bắt đầu đếm ngược. Xin vui lòng đợi. 】
Kỷ Tán Cẩm mờ mịt nhìn lên bầu trời. Không có giống như trong tưởng tượng vì hoàn thành nhiệm vụ mà nhẹ nhõm. Nàng chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Nếu hệ thống đã đề ra, không có chuyện đó là việc nhỏ.
Vỡ đập hải ly, toàn bộ nơi này có thể sẽ chìm trong biển nước.
Nàng làm sao có thể ngăn chặn được?
Lúc này, tộc trưởng đã đọc tên những thú nhân sẽ bị điều đi. Kỷ Tán Cẩm nỗ lực kéo lại tinh thần, nàng nghe được Na Tư cũng có tên trong đó. Nàng nhìn Na Tư có chút giật mình, trong lòng âm thầm ra một quyết định.
Na Tư tuy rằng trên mặt không có quá nhiều biểu tình nhưng trái tim đều trầm xuống, ngón tay siết chặt. Hắn rời đi bộ lạc đồng nghĩa với rời đi tiểu giống cái.
Trong lúc đó nếu nàng gặp nguy hiểm, ai sẽ bảo hộ nàng?
Thời gian lên đường cũng rất gấp gáp. Tộc trưởng dặn dò mọi người nghỉ ngơi, hai ngày nữa sẽ bắt đầu xuất phát.
Đêm đó, hai người ai cũng không thể ngủ được. Na Tư nghĩ muốn nói cùng nàng nhiều hơn.
" Cẩm nhi "
" Ừ ".Kỷ Tán Cẩm khẽ đáp lại.
Na Tư nghiêm túc dặn dò, xoa đầu nàng nói: "Ta đi rồi, nàng phải biết chăm sóc bản thân. Ta sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể!" Khả năng sẽ có một giống đực khác lại đây thay hắn bảo vệ nàng. Không biết hắn có đợi được trở về cùng Cẩm nhi kết lữ không nữa.
Kỷ Tán Cẩm quay về hướng hắn nhắm mắt lại, giọng nói tuy nhỏ nhưng Na Tư nghe được rành mạch.
"Ừ, không cần lo lắng."
Na Tư chỉ nghĩ nàng đang trấn an hắn. Sáng hôm sau, nàng đã dậy thật sớm chuẩn bị một ít đồ lên đường cho hắn. Nàng khăng khăng muốn làm, Na Tư không cản lại được đành dở khóc dở cười tùy ý nàng.
Đôi mắt lẳng lặng nhìn, thâm ái cơ hồ tràn ra tới.
Còn Kỷ Tán Cẩm vừa lặng yên biến mất trong một buổi chiều liền giống như thường quay lại, âm thầm thu dọn lên đồ đạc cất dấu trên người.
Dù Na Tư không muốn cỡ nào, một ngày vẫn nhanh chóng trôi qua. Ngoài cổng bộ lạc tập trung thú nhân, dẫn đầu là thiếu niên của tộc hải ly. Đoàn người muốn di chuyển, Na Tư trong lòng chua xót cùng không tha, hôn lên trán nàng.
Kỷ Tán Cẩm xấu hổ đẩy ra, vội vàng nói: "Không cần, ta đi cùng người!"
Na Tư vừa nghe xong sắc mặt liền lạnh băng, nheo kĩ hai mắt xem nàng.
"Cẩm nhi! Đừng đùa!"
Những giống đực nghe vậy cũng lao xao. Đùa gì vậy, giống cái đi để tìm chết sao?
Nhưng nàng nhìn vào mắt hắn thật nghiêm túc khẳng định:" Tộc trưởng đã cho phép ta đi tìm bộ lạc của ta. Bọn họ cũng ở thượng nguồn."
Đây là lí do nàng lấy ra để xin tộc trưởng. Lúc đầu hắn nhất quyết không đồng ý, cho rằng quá mạo hiểm. Nhưng nàng nói rằng nàng chỉ là người của bộ lạc nhỏ hy vọng tìm lại thân nhân mà thôi.
Tộc trưởng đối mặt với các loại thuyết phục tấn công cũng phải đầu hàng. Hắn không có quyền ngăn giống cái đi tìm cha mẹ.
Na Tư nghe đến trên trán nổi gân xanh.
Nàng không biết có bao nhiêu nguy hiểm hay sao?
Na Tư giờ phút này chỉ muốn đem nàng yên ổn mà trói lại ở nơi an toàn, không cho nàng chạy loạn.
Các giống đực khác cho rằng Kỷ Tán Cẩm là đang tự tìm phiền phức. Bảo vệ nàng không được, trách nhiệm đều đổ lên người họ.
Kỷ Tán Cẩm không để ý đến những ánh mắt kỳ quái xung quanh. Nàng biết nàng có thể tự bảo vệ mình.
Không biết lúc này ai đó lớn tiếng nói: "Nàng ta xấu xí như vậy, không chừng ác thú cũng ngại bẩn mắt". Kèm theo sau đó là những tiếng cười khúc khích.
"Đi thôi ". Một giọng nói thanh lãnh cắt ngang. Thiếu niên tộc hải ly quay đầu nhìn nàng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu cười cười. Không có chán ghét hay phiền toái. Nàng có chút bất ngờ.
Cả đoàn liền bắt đầu khởi hành.
Nàng đi một bên Na Tư đợi hắn nguôi giận, lần này muốn cho hắn bất ngờ nhưng hình như đùa hơi quá rồi, một bên suy nghĩ.
Thượng nguồn...Vực Võng đầm lầy...không biết là loại phong cảnh gì đâu?