Màn hình sáng lên, thanh dữ liệu bắt đầu chạy. Kỷ Tán Cẩm đợi một chút liền có thông báo nâng cấp thành công.
"Chúc mừng ký chủ, hệ thống đã được bổ sung tính năng mới: mở rộng cửa hàng, rút thăm trúng thưởng blind box. Xin ngài cứ từ từ khám phá. Đặc biệt để chúc mừng ngài, hệ thống cho phép ký chủ rút thăm 3 hộp blind box." Nhất Hào hào hứng giới thiệu làm nàng cũng cảm thấy có chút mong chờ.
Quả nhiên vất vả cực khổ đều là xứng đáng.
Kỷ Tán Cẩm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, trong đầu xuất hiện một cái blind box. Nàng dùng ánh mắt nhìn lướt qua, blind box lập tức bật nắp, nhảy ra hình ảnh, 【Búp bê Tây Dương khóc thút thít, một ngày 24h khóc không gián đoạn. Tác dụng hình như là ảnh hưởng tới cảm xúc của người khác?】
Tác dụng vớ vẩn gì vậy?
【Mắt kính mờ ảo, đeo vào thì ấn tượng của bạn trong mắt người khác vô cùng nhạt nhòa như hòn đá, người dùng không cần vì thế mà làm mấy hành động không đứng đắn nha~. Sau khi dùng sẽ bị chứng mù mặt trong 24h.】
Nàng sẽ không, cảm ơn đã nhắc nhở.
【Chúng ta không cùng chung điểm dừng, chỉ định đối tượng sử dụng, trong vòng 6h bạn và người ấy không thể chạm mặt nhau. Tác dụng phụ sau khi sử dụng: không thể tìm thấy mọi cửa ra vào trong 24h.】
Kỷ Tán Cẩm cảm thấy không còn gì để hy vọng. Vì sao rút ra một cái so với cái trước càng vớ vẩn vậy? Vận may của nàng kém đến trình độ đó sao?
Nhất Hào cũng rất ngượng ngùng, không dám nhìn mặt nàng: "Ký chủ, đồ vật rút từ blind box chỉ có 1% là đồ hiếm có công dụng cao cấp hơn thôi, 99% còn lại đều vô dụng..."
Kỷ Tán Cẩm biểu tình lãnh đạm lướt qua gian hàng blind box. Rác rưởi blind box, vậy mà mỗi hộp cũng có giá 20 tích phân! Nàng nghi ngờ hệ thống tạo ra cái công năng này chỉ để kiếm tích phân từ người dùng thì đúng hơn.
Nhất Hào nghe được vội vàng biện minh:" Ký chủ ngài xem, thật ra hộp thứ ba vẫn có công dụng rất lớn!"
Kỷ Tán Cẩm liếc nhìn nó, không cảm thấy khá hơn.
Cái đó còn chưa biết, phải xem hoàn cảnh nó có thể phát huy đến đâu.
Uể oải ngắt liên lạc với Nhất Hào, nàng không khỏi suy nghĩ đến 50 tích phân còn lại. Hệ thống tăng cấp cần tích phân, nàng cũng cần tích phân dự trữ để đổi đồ. Hoàn cảnh hiểm ác, không có gì dự phòng trong tay làm nàng bất an.
Nhưng không để nàng phải suy nghĩ nhiều. Bởi vì ngày tiếp theo đã đến điểm dừng chân.
Kỷ Tán Cẩm đã đi đến vô số nơi, kiến thức quá nhiều điều nhưng chưa bao giờ thấy một cánh rừng thủy sinh rực rỡ đến mức này.
Xa xa là liên miên rừng rậm, đại thụ cao ngất như hóa thạch hình trụ đứng canh gác cả một vùng sông nước, cổ xưa mà thần bí. Dòng sông lấy màu xanh biếc mê dại làm chủ đạo phản chiếu biển mây trời. Màu xanh của lá cây đậm nhạt phối hợp với nhau, nhìn chăm chú lúc lâu mang đến một loại mỹ cảm vừa rực rỡ nhưng cũng vừa quái gở, đẹp đến không giống thật.
Kinh diễm trong mắt các thú nhân đều sắp tràn ra, không che dấu vẻ tán thưởng. Nhị Thử không hổ là hướng dẫn viên, giới thiệu rất tỉ mỉ.
"Mọi người chú ý đừng dẫm đạp đến xung quanh bờ, rất nhiều bộ lạc thú nhân có kích cỡ nhỏ cùng chung sống ở đó"
Na Tư nghe vậy không khỏi nhìn nhiều thêm. Hắn khẽ hỏi nàng:" Cẩm nhi, trước đây nàng cũng như vậy sao?"
Ách, Na Tư vậy mà tin lời nói hươu nói vượn của nàng. Kỷ Tán Cẩm níu tay hắn nói nhỏ:"Chút nữa kể cho ngươi nghe"
Có người lên tiếng hỏi: "Bộ lạc hải ly cũng vậy sao?"
"Hải ly chúng ta có thể dùng gỗ làm nhà, hầu hết mọi người trong tộc đều ở trên bờ". Nhị Thử nói.
Kỷ Tán Cẩm cũng đi theo đại gia chăm chú lắng nghe. Sử Khuynh lại từ đâu xuất hiện không một tiếng động đứng bên cạnh nàng.
" Vực Võng đầm lầy có đẹp không?" Sử Khuynh như vô tình hỏi. Nàng gật đầu.
"Như vậy a..." Kỷ Tán Cẩm nghe bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.
"Đúng là rất đẹp. Chỉ tiếc có một con quái vật ăn thịt người không nhả xương "