• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Tán Cẩm bước chân nhẹ nhàng chui vào ổ chăn, bỗng vòng tay ấm áp của Na Tư vòng qua ôm lấy nàng. Nàng nhíu mày, muốn bẻ ra tay hắn, chỉ là hắn vẫn không động đậy.

Na Tư cứ im lặng chôn mặt vào vai nàng, hắn không nói lời nào. Nàng tưởng rằng hắn gặp phải chuyện gì.

Không đợi nàng tiếp tục suy nghĩ, giọng nói của Na Tư nghèn nghẹn.

"Cẩm nhi, những việc nàng yêu cầu, ta đều sẽ làm được, nên sau này nàng cần điều gì, hãy nói với ta, được không?"

Hắn tưởng nói rằng, nàng không cần chịu khổ, dựa vào hắn một chút thôi cũng được rồi.

Kỷ Tán Cẩm nghe vậy, sửng sốt mở to mắt nhìn hắn.



Hắn đây là nghe được nàng cùng Sử Khuynh nói chuyện?

Na Tư vốn là không yên tâm Kỷ Tán Cẩm ra ngoài một mình. Chính là hắn càng đợi càng thêm lo lắng nên mới quyết định ra ngoài tìm nàng. Vừa lúc, thấy được nàng cùng tế tư kia đi cùng nhau.

Nháy mắt tâm phòng bị của Na Tư treo lên, khuôn mặt lạnh đến không có một tia độ ấm. Nhìn đến nàng đi cùng giống đực khác, hắn tự nhiên muốn ra ngăn cản. Chỉ là khi, lời đề nghị của Sử Khuynh, Na Tư đã dừng lại.

Vì vậy hắn mới biết được, mắt của nàng có thể chữa khỏi.

Hắn đầu tiên là vui mừng, hắn tiểu giống cái có hy vọng, nàng không cần bị thú nhân khác coi thường. Nhưng Na Tư cũng cảm thấy thương tâm, Kỷ Tán Cẩm không bao giờ nói cùng hắn này đó, nàng luôn tỏ vẻ nàng thực ổn. Na Tư tưởng, hẳn là nàng còn chưa tin tưởng hắn.

Kỷ Tán Cẩm không nói gì, trên đời này vốn không có gì miễn phí, nàng không muốn phải nợ ai, đằng nào cũng sẽ quay về thế giới của nàng. Chính là thứ hắn mong muốn, nàng đáp ứng cũng không được.

Na Tư cũng không nóng nảy.

"Mắt của nàng có thể chữa. Thật tốt quá..." Hắn ôn nhu nhẹ giọng như ảo giác. Nhưng tình ý là không chút nào che lấp mà dịu dàng thổ lộ với nàng, dẫn đến Kỷ Tán Cẩm có chút bối rối.

"Ta không có lừa người, ta có thể chữa được..." Nàng thầm nói, nhưng Na Tư vẫn nghe được.



Na Tư biểu tình kinh ngạc một cái chớp mắt, bên môi gợi lên ý cười.

Ân, tiểu giống cái của hắn quả nhiên là giỏi nhất.

Ngày hôm sau, Sử Khuynh đã đến trước sơn động đợi nàng, Na Tư không có ngăn cản hắn. Tuy rằng vẫn mặt lạnh, nhưng hắn chỉ theo bên cạnh nàng.

Sử Khuynh làm cho nàng đi đến tổ của hắn. Nhanh chóng biến thành kim vũ huyền ưng, Na Tư mang nàng đi sát theo sau.

Từ xa nàng đã nhìn đến, một lối vào rất lớn trên cách đá dốc dựng đứng. Na Tư dừng lại dưới chân vách, Sử Khuynh hạ cánh biến trở lại nhân hình.

"Để ta mang nàng lên" Sử Khuynh ý bảo Kỷ Tán Cẩm ngồi lên lưng. Làm lơ Na Tư lạnh lẽo ánh mắt.

"Ngươi ở dưới này đợi ta" Nàng cũng biết Na Tư không thể đi lên vách đá này.

Nhìn Sử Khuynh vẻ mặt trầm tĩnh hờ hững, một bộ đang chờ bọn họ nói xong, Na Tư hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thật con mẹ nó đường hoàng.

Phỏng chừng là hắn cố ý đi.

Nhưng Cẩm nhi đã nói vậy, hắn cũng biết không hảo nói gì.

Kỷ Tán Cẩm vững chắc ngồi trên thân Sử Khuynh, hắn triển khai hai cánh. Nháy mắt gió thổi ập vào mặt nàng, cảm nhânh rõ ràng độ cao đang tăng lên nhanh chóng, mở mắt ra, nàng đang đối diện với lưng chừng vách đá.

Nàng lần đầu tiên trải nghiệm phi hành thú nhân bay là như thế nào, cảm giác rất khác so với lúc điểu khiển máy bay tiêm kích.

Hạ xuống mặt đất cực rộng, cái này kéo dài qua cả tòa sơn động thần bí, là trong tối làm người suy tư mấy cái địa phương nguy hiểm. Nhưng vào trong một chút, nàng thấy được từ chỗ khe đá, ánh sáng từng vạt chiếu xuống, tường đá, mặt đất mọc um tùm các loại cây cỏ, nàng tự nhiên rất thưởng thức loại này thoạt nhìn mỹ lệ lại nguy hiểm sơn cốc.

"Ta không dám chắc đâu là thứ ngươi cần, nên mang luôn ngươi đi đến nơi này." Trong sơn cốc, giọng nói của Sử Khuynh càng có vẻ phá lệ thanh lãnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK