• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Nhạc Chiêu Âm không sợ Nhạc Chiêu Hiên đâu, cô cũng không sợ Nhạc Chiêu Thoại và Nhạc Chiêu Phóng, cô chỉ sợ papa đại nhân Nhạc Thanh Phong mà thôi.

Tuy nhiên, đối với Thời Khuất Tiêu mà nói thì ba ông anh trai của cô mới là ác mộng, nếu mà để ba ổng biết được anh ôm cô như vậy, xem cô như vật sủng mà cưng nựng thì ba người họ sẽ "nựng" anh ra máu luôn chứ đùa.

Nhưng mà có vẻ như cô chạy không thoát rồi, theo như Tạ Đới mật báo thì Nhạc Chiêu Hiên đã đến Nhuận Sắc Sương và đang trên đường lên nhà, gương mặt nhỏ của Nhạc Chiêu Âm liền ngây ra, cô cả đời cao cao tại thượng lại bị anh trai bắt gian tại giường... À nhầm, bắt gian tại nhà như vậy sao?

Trốn về nước vì trai, ôi cái lý do đau đớn này đúng là mất mặt chết đi được.

Lúc này, tiếng nhấn chuông được vang lên, trong lòng của Nhạc Chiêu Âm đã bắt đầu niệm phật cho bản thân rồi. Thôi bỏ mọe thật rồi, cô sắp tàn đời thật rồi, cô thật sự sắp bị cha đánh gãy chân chó rồi, phải làm sao đây?

- Đâu? Tôi thật sự muốn xem gương mặt của người con gái khiến cho Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu điên đảo đó, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Ể, cái giọng này nghe quen thế nhỉ? Đột nhiên Nhạc Chiêu Âm quay người lại.

Thôi rồi lượm ơi, không chỉ có Nhạc Chiêu Hiên, mà ngay cả Nhạc Chiêu Phóng cũng đến đây góp vui là sao vậy?

Hai anh em Nhạc gia vừa nhìn thấy cô liền trợn tròn hai mắt, còn Thời Khuất Tiêu thì khỏi phải nói, còn cố ý dụi dụi đầu vào cổ của cô, nhỏ giọng nói:

- Cô ấy là Chiêu Âm, là bạn gái của tôi.

Nhạc Chiêu Phóng lúc này gương mặt đằng đằng sát khí bước đến, một tay nắm chặt lấy tay của cô rồi kéo cô đứng dậy, nhưng Thời Khuất Tiêu gương mặt cũng tối sầm ôm chặt lấy cô, lạnh giọng nói:

- Nhạc Chiêu Phóng, em làm gì vậy?

- Buông tay!

- Cô ấy là bạn gái của anh, em mới là người cần buông tay.

Tuy Thời Khuất Tiêu đã nói đến đây rồi nhưng Nhạc Chiêu Phóng vẫn không buông tay, ánh mắt của cậu ấy còn nhìn cô chằm chằm làm cho cô rùng mình.

Một giây sau đó cô liền nhanh trí rời khỏi Thời Khuất Tiêu, cũng thoát khỏi cái nắm tay của Nhạc Chiêu Phóng, bước đến ôm lấy Nhạc Chiêu Hiên, nhỏ giọng nói:

- Anh hai, nhớ anh quá đi.

Cái hành động đó, cái xưng hô đó của cô làm cho Thời Khuất Tiêu và Tạ Đới phải giật mình. Phải rồi ha, sao họ không nghĩ ra ta... Cô là Chiêu Âm, còn là Nhạc Chiêu Âm nữa chứ, vậy mà anh quên mất, cô có thể là Nhạc Chiêu Âm của Nhạc gia, em gái của Nhạc Chiêu Phóng và Nhạc Chiêu Hiên, thảo nào khi nghe đến chuyện Nhạc Chiêu Hiên sắp đến thì cô lại muốn chạy.

Còn Nhạc Chiêu Hiên cũng cưng chiều nhéo mũi của cô một cái, sau đó nói:

- Em chuẩn bị tinh thần bị cha đánh gãy chân chó của em đi. Cha và anh cả sắp đi công tác về rồi đấy.

Nhạc Chiêu Âm liền bày ra vẻ mặt làm nũng, sau đó liền khoác lấy tay của Nhạc Chiêu Hiên, nháy mắt tinh nghịch nói:

- Anh hai, anh có thể giữ bí mật mà đúng không? Em sẽ ngay lập tức quay về Anh ngay mà.

- KHÔNG ĐƯỢC!

Ôi mẹ ơi, giật hết cả mình!

Không chỉ Thời Khuất Tiêu mà ngay cả Nhạc Chiêu Phóng và Nhạc Chiêu Hiên đều đồng loạt phản đối, lúc này Nhạc Chiêu Phóng mới bước đến, cậu ấy đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười nói:

- Em đi mười năm rồi, không cho em đi nữa.

- Nhưng nếu để cha biết em trốn về thì em sẽ chết đó...

Nhạc Chiêu Hiên bật cười, sau đó anh lại nói:

- Em nghĩ cha không biết thật sao? Hành tung của viên ngọc quý Nhạc gia mà dễ gì cha không biết, chỉ là cha biết bây giờ em vẫn an toàn nên chưa bắt em về thôi. Chứ thử em gặp tra nam hay gặp nguy hiểm xem, cha chắc chắn lôi em về ngay.

Nhạc Chiêu Âm có chút ngạc nhiên, hóa ra việc cô quay về Niêm thành cả nhà đều biết rồi à? Ấy vậy mà cô còn phải cực khổ che giấu nữa chứ? Đúng là ngốc chết đi được.

Còn Thời Khuất Tiêu nhìn cô bằng cặp mắt không vui, một nhà đoàn tụ rồi đó, nhưng anh không tài nào thoải mái được, nói sao thì cô cũng là bạn gái của anh mà, tại sao lại đứng gần nam nhân như vậy chứ? Nhắc mới nhớ... Tại sao xung quanh chỗ này đều là nam nhân vậy chứ?

Nghĩ đến đây Thời Khuất Tiêu liền nắm lấy tay của cô rồi kéo cô về phía mình, nhìn Nhạc Chiêu Hiên nói:

- Khi nào bác Nhạc về Niêm thành?

- Chắc là hai ngày nữa, có chuyện gì sao?

- Có chứ, chuyện kết hôn của tôi và Âm Âm.

- GÌ HẢ?

Lần này thì là tiếng hét vang vọng của ba anh em nhà họ Nhạc. Nhất là Nhạc Chiêu Âm, ủa cô nhớ là cô chưa từng chấp nhận kết hôn với anh mà ta? Cô cũng đâu có nhận lời cầu hôn nào đâu cà? Sao tự nhiên ở đâu lòi ra một vụ kết hôn ngang hông vậy trời?

Con bệnh này lại lên cơn điên gì nữa vậy?

- Thời Khuất Tiêu, anh nói gì cơ? Anh và ai kết hôn?

- Âm Âm, Nhạc Chiêu Âm! Tôi sẽ kết hôn cùng cô ấy.

Nhạc Chiêu Phóng bây giờ máu nóng dồn lên não rồi, Nhạc Chiêu Âm ngay lập tức kéo anh ba của mình lại, nếu không kéo lại là có chuyện lớn đó, còn cái tên đần kia thì nghĩ cô đang bảo vệ mình nên cười rất mãn nguyện.

Bảo vệ cái quần, nếu anh ba mà đánh thì có mười Nhạc Chiêu Âm cũng không bảo vệ được đâu, cười cái gì mà cười, muốn chết à mà cười. Con bệnh này đúng là ngày càng điên rồi!

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK