Không những vậy mà sau đó còn "giả trai" bào tiền anh hai nó nữa chứ. Hảo em gái! Hảo em gái!
Tuy nhiên, Nhạc Chiêu Hiên cũng không dễ dãi mà giao trứng cho ác, trước mắt thì anh ấy sẽ đưa Nhạc Chiêu Âm về nhà trước, còn cái chuyện cưới sinh gì đó thì đợi đi, đợi khi nào mà cha và anh cả quay về rồi tính tiếp.
Ngay lập tức thì Nhạc Chiêu Hiên liền nắm lấy tay của em gái rồi rời đi trước sự ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa của Thời Khuất Tiêu... Ủa? Vậy là anh mất bạn gái nữa đó hả?
Nhưng, Nhạc Chiêu Phóng không vội rời đi, cậu ấy lại ngồi rất uy nghiêm trước mặt của Thời Khuất Tiêu, sau đó nhìn anh bằng cặp mắt không mấy vui vẻ, nói:
- Tôi xem anh như anh trai, bây giờ anh lại muốn cướp cải trắng nhà tôi? Thời Khuất Tiêu, anh làm vậy mà coi được à?
Thời Khuất Tiêu không biết xấu hổ lại còn nói:
- Biết sao giờ, cả cơ thể này, cả trái tim này đều dành cho Âm Âm rồi. Nếu "anh ba" không chê thì...
- Dừng! Khỏi! Chê nha!
Còn chưa đợi Thời Khuất Tiêu bày tỏ tâm thư tình cảm của mình xong thì Nhạc Chiêu Phóng đã "bế" Bánh Bao và hành lý của em gái rồi cũng chạy mất. Bỏ lại Tạ Đới và Thời Khuất Tiêu nhìn nhau, xem ra thì anh em nhà này có gen di truyền hề hước như nhau, chứ không phải là chỉ có Âm Âm của anh hề hước nhỉ?
Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy phấn chấn hẳn lên, nhìn sàn Tạ Đới còn vỗ vỗ vai của cậu ta, nói:
- Gọi điện cho cha mẹ của tôi, nói với họ chuẩn bị sính lễ đến Nhạc gia. Tôi muốn cưới vợ.
Tạ Đới nâng kính nhìn anh bằng nửa con mắt, nhàn nhạt chốt một câu chí mạng:
- Cậu có chắc là Nhạc tiểu thư muốn gả cho cậu không?
Thì ra Tạ Đới chính là người trong kẹt và hiểu người trong cuộc như anh, chỉ nhìn sơ qua nét mặt của Nhạc Chiêu Âm thì anh ta cũng đủ biết cô đang tìm đủ mọi cách để chia tay anh rồi, làm gì có chuyện muốn gả cho anh cơ chứ?
Tuy nhiên, đẹp trai không bằng chai mặt, cầu hôn một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, ba lần không được nữa thì mình ăn vạ, mình lăn lê bò lết ở Nhạc gia, tới khi nào cô chịu gả thì thôi.
Muốn có vợ thì phải vứt liêm sỉ đi, hơn nữa... Vợ anh đẹp mà, vợ anh đáng yêu mà, bỏ liêm sỉ cũng là chuyện nên làm. Đúng thế... Nên như vậy!
[...]
Nhưng rồi mọi chuyện đâu có suôn sẻ như vậy, cái kịch bản ngôn tình ba xu ấy lại vận lên người cô. Thật là trớ trêu thay, hình ảnh Nhạc Chiêu Âm bước ra từ Nhuận Sắc Sương cùng với Thời Khuất Tiêu đã bị cẩu tử chụp lại, họ liền nhanh chóng đồn thổi rằng cô là kẻ thứ ba?
Cô đã chen chân phá hoại hạnh phúc giữa Thời Khuất Tiêu và Trần Chi Kiều? Ủa cái qué gì vậy mấy má nội? Cô đường đường là tiểu thư nhà họ Nhạc, có thể xem là chủ của Liên Hoa Ảnh thị, là chủ Thời Khuất Tiêu luôn đó... Còn cần phải chen chân vào mối quan hệ phức tạp đó sao? Nói cái gì có lý hơn đi được không vậy mấy ba?
Lúc Nhạc Chiêu Hiên đọc được những bài báo đó còn cười không ngậm được miệng, anh ấy còn hỏi cô có muốn anh ấy lên đính chính hay không? Nhưng Nhạc Chiêu Âm lại lắc đầu. Còn chưa đợi cô nói gì thì một số điện thoại có chút quen mắt đã tìm đến cô... Ê hình như cái cảnh này quen lắm... Nếu như cô đoán không sai thì cái đứa gọi cho cô là Thời Khuất Manh nè chứ không đâu.
Quả nhiên sau đó thì Nhạc Chiêu Âm vẫn là ngồi lại trước mặt của Chu Mạn Nương và Thời Khuất Manh, vẫn là cái vẻ mặt ngạo mạn đó, vẫn là cái dáng vẻ không xem ai vào mắt đó. Ôi trời, tại sao cô lại phải rơi vào cái hoàn cảnh này những hai lần vậy chứ? Đúng là cười chết cô rồi.
- Tôi vào thẳng vấn đề, đây là chi phiếu ba tỷ, rời xa anh trai tôi.
À, hôm nay có chút khác biệt đó là có thêm hôn phu của Thời Khuất Tiêu - Bạc Thế Kỹ đi cùng, lúc anh ta nhìn thấy cô thì đã rất ngạc nhiên rồi, còn muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng Nhạc Chiêu Âm đã lắc đầu. Tới khi Thời Khuất Manh đưa chi phiếu ra thì Bạc Thế Kỹ đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chu Mạn Nương nhìn qua một chút, tuy rằng cô rất xinh đẹp, nhưng thật sự vẫn không đủ xứng tầm với Thời gia của họ, bà ấy cũng không phải quá hà khắc với thân phận của con dâu, nhưng ít nhất cũng phải có một chút danh tiếng giúp ít cho Thời Khuất Tiêu chứ... Đằng này thì...
- Tiểu thư này, không biết xưng hô thế nào?
- Gọi Chiêu Âm là được rồi.
- Vậy Chiêu Âm tiểu thư, tôi không muốn dài dòng. Sự nghiệp của Khuất Tiêu hiện tại rất tốt, tôi không muốn cô và thằng bé qua lại nữa.
Nội tâm của Nhạc Chiêu Âm: "Tôi cũng muốn y vậy đó trời, nhưng con trai của bác bám lấy tôi! Chứ tôi có bám lấy anh ta đâu? Muốn nói thì nói với anh ta ấy, nói với tôi làm quái gì?".
- Tôi biết chỉ muốn tiền thôi đúng không? Nếu là tiền thì tôi có thể cho được. Cô ra giá đi.
Nhạc Chiêu Âm nhìn Thời Khuất Manh bằng nửa con mắt, sau đó vẫn là cười nhạt, nói:
- Thời phu nhân, Thời tiểu thư, từ đầu tôi đã có ý chia tay với Thời Khuất Tiêu rồi. Nhưng do anh ta bám lấy tôi, nếu hai người muốn khuyên thì khuyên con trai, anh trai của hai người ấy, đừng có khuyên tôi vô ích.
Dừng một chút, Nhạc Chiêu Âm lại phải nhìn Thời Khuất Manh nói:
- Với cả tôi không thiếu tiền, túi hiệu có tôi có thể đè chết cô đấy! Xin phép!
Đúng là ngôn tình ba xu, mỗi lần nói chuyện với Thời Khuất Manh đều khiến cho cô cảm thấy tức giận mà, nếu không phải có Chu Mạn Nương ở đó thì cô đã đánh cô ta rồi, người gì đâu mở miệng ra chẳng có nổi một câu tốt lành!
A! Tức chết cô rồi!
#Yu~