- Âm Âm?
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian rong ruổi trên cơ thể của cô nữa, nhưng bây giờ có vẻ như Thời Khuất Tiêu đã u mê không dứt cơ thể của cô rồi.
Mỗi lần va chạm đều làm cho anh thấy thần hồn điên đảo, không muốn dứt ra một chút nào cả, ngay cả cơ thể lẫn nụ hôn, hay thậm chí là trái tim của cô, tất cả những gì của cô có… Anh đều muốn hết.
- Âm Âm… Anh yêu em…
- Ha…a…ưm… Chậm thôi… Chậm thôi…
- Âm Âm… Âm Âm…
Mỗi tiếng gọi “Âm Âm” là Thời Khuất Tiêu lại càng điên cuồng luân động ra vào hơn, đương nhiên Nhạc Chiêu Âm biết bây giờ mình có nói gì thì anh cũng sẽ không nghe đâu. Nhưng tên này đúng thật là điên rồi, anh không chỉ vừa nhịp nhàng luân động lại còn hôn rất điêu luyện nữa chứ, thảo nào nhiều cô gái lại say đắm anh như thế.
Nghĩ đến đôi môi của Ảnh Đế hôn qua không ít người liền khiến cho Nhạc Chiêu Âm thấy không vui, ngay lúc này cô liền cố ý đẩy Thời Khuất Tiêu xuống, đảo ngược tình thế, để cô ngồi trên người anh.
Khi Thời Khuất Tiêu muốn ôm cô thì cô còn ngăn tay anh của anh lại, làm cho anh khó hiểu, còn có chút ngơ ngác, nói:
- Âm Âm? Em sao vậy?
- Thời Khuất Tiêu, anh hôn bao nhiêu người rồi? Bây giờ anh lại dùng đôi môi đó hôn tôi ư?
Nghe được câu hỏi này Thời Khuất Tiêu không chỉ không tức giận, trái lại anh còn đang mở cờ trong bụng nữa kìa, chứng tỏ rằng Nhạc Chiêu Âm yêu anh và cô rất để ý đến anh, chỉ cần nghĩ đến việc đó thôi cũng đủ để anh phải cười ba ngày ba đêm rồi.
Hiển nhiên anh cũng không muốn để bé vợ nhà mình nghĩ ngợi nhiều, anh liền ngồi dậy ôm lấy Nhạc Chiêu Âm vào lòng, sau đó nói:
- Từ trước đến nay anh chỉ hôn hai người.
- Anh là Ảnh Đế mà làm gì có chuyện chỉ hôn hai người chứ, anh lừa con nít à?
- Vợ à oan quá đi, từ trước đến nay anh đóng phim chính kịch, mà vợ biết đó, phim chính kịch đâu có nhiều cảnh tình cảm chứ. Còn trước kia thì anh đóng phim truyền hình cũng chỉ hôn qua hai người. Vợ phải tin anh!
Nhạc Chiêu Âm nhìn anh, tuy rằng những gì Thời Khuất Tiêu nói rất đúng, nhưng cô vẫn rất giận, nói sao thì cô cũng không phải người đầu tiên hôn anh, cho nên cô không thèm nữa, khi này Nhạc Chiêu Âm còn định quất ngựa truy phong, liền muốn bước xuống mặc quần áo rồi đi về. Nhưng dễ gì thoát khỏi Thời Khuất Tiêu chứ, anh ôm lấy cô, sau đó liền liên tục luân động, còn thì thầm vào tai cô, nói:
- Vợ à, em định bỏ chạy sao?
- Ah…ha…ư… Đã nói… Không phải vợ… Ha…a… Mà…
Thời Khuất Tiêu liền bật cười thành tiếng, nhưng rồi sau đó anh vẫn là ôm lấy cơ thể của Nhạc Chiêu Âm rồi tiếp tục cày cuốc, bỗng chốc lúc này cô cảm nhận được cái gì đó không đúng lắm, đôi mắt to tròn long lanh còn nhìn anh, nói:
- Thời Khuất Tiêu anh định…
- Vợ à… Chúng ta sinh em bé đi.
- Không… Ha…a…ưm… Thời Khuất Tiêu! Anh dám… Ah…ha… Anh dám thì tôi sẽ đánh chết anh…
Nhưng tên vô liêm sỉ nào đó lại còn ôm chặt lấy cô hơn, còn nũng nịu dụi dụi vào cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Nếu em đánh chết anh thì Bảo Bảo của chúng ta phải làm sao đây? Vợ à, em đừng như vậy mà, ngoan nào, chúng ta sẽ là một nhà ba người… À không, một nhà bốn người hạnh phúc.
Nhạc Chiêu Âm há hốc, cô còn chưa có đồng ý kết hôn với anh mà con bệnh đó đã nghĩ đến một nhà hạnh phúc rồi á? Còn một nhà bốn người cơ á?
Điên rồi… Cô đúng là điên rồi mới dây vào con bệnh này mà!
- Âm Âm… Âm Âm…
- Thời Khuất Tiêu! Không được!
- Được mà!
Ủa alo? Tui đẻ hay ông đẻ mà được với chả mà?
Và hiển nhiên sau đó không chỉ một lần, hai lần, mà rất nhiều lần sau đó… Thời Khuất Tiêu chính là kiểu được voi đòi hai bà Trưng nên không biết đủ là gì, anh cứ ăn rồi ăn, rồi lại ăn, ăn mãi đến khi Nhạc Chiêu Âm không còn chút sức lực mà ngủ thiếp đi thì anh mới dừng lại.
Nằm vui vẻ ôm lấy bé vợ đi ngủ, Thời Khuất Tiêu cảm thấy cuộc đời này quá thỏa mãn rồi, sống như vậy cũng đủ rồi… Bây giờ chỉ còn cưới vợ rồi sinh Bảo Bảo nữa thôi là trọn vẹn, anh có thể vui vui vẻ vẻ mà sống rồi.
Tuy nhiên, Thời Khuất Tiêu đang ôm vợ chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên điện thoại lại vang lên, liếc mắt nhìn qua thì xuất hiện trên đó ba chữ “Bạc Thế Kỹ”, còn tưởng là ai, hóa ra là thằng bạn thân chí cốt, nhưng giờ thì thân ai nấy lo, cốt ai nấy hốt đi bạn ơi.
Anh ngàn năm mới có thể ôm vợ như thế này, đâu có ngu mà bỏ vợ chọn bạn chứ, thôi thì có gì hẹn bạn lần sau sẽ bù đắp vậy, lần này anh phải ở nhà để vui vẻ với vợ chứ.
Thời Khuất Tiêu lúc này còn nhẹ nhàng hôn lên môi của Nhạc Chiêu Âm, nhưng cô đang ngủ lại còn nói mớ:
- Thời Khuất Tiêu… Đừng làm nữa mà, nhiều lắm rồi.
Anh liền bật cười, sau đó liền ôm lấy bé vợ vào lòng, dịu dàng đặt lên trán của cô một nụ hôn, nhỏ giọng nói:
- Không làm nữa, không làm nữa. Ngủ ngon nhé, Âm Âm của anh, yêu em.
#Yu~