• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Tạ Đới đã chuyển phòng bệnh của cô từ tầng cao xuống thấp hơn một chút, nhưng vẫn là ở tầng thứ ba, vì bệnh viện nói rằng ở tầng thấp hơn thì hết phòng rồi.

Vốn dĩ Tạ Đới chỉ nghĩ rằng Thời Khuất Tiêu lo xa thôi, nói sao thì Nhạc tiểu thư cũng là người của Nhạc gia, là thiên kim lá ngọc cành vàng, làm gì có chuyện nhảy lầu chứ? Nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của của hai anh em nhà họ Nhạc thì Tạ Đới cũng lạnh sống lưng, hai con người này thật sự là muốn nhảy lầu thật đó à?

Khi Nhạc Chiêu Phóng rời đi thì Thời Khuất Tiêu lại nhìn cô, nhìn ánh mắt của anh cũng biết là đang có rất nhiều câu nghi vấn đang muốn hỏi cô, nhưng không dám hỏi đây mà. Tạ Đới thở dài một tiếng, cái gì rồi cũng tới tay tao hết á, đúng là mệt hai cái đứa này ghê, chắc kiếp trước Tạ Đới lái xe tông chết cặp này nên kiếp này hai đứa nó mới báo anh ấy vậy nè.

- Nhạc tiểu thư, cô định nhảy lầu thật sao?

- Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ diễn một vở kịch với Trần Chi Kiều, tôi nghĩ với vở kịch này thì bộ phim của anh sẽ đổi nữ chính đó.

- Có nhất thiết không?

- Nhất thiết chứ, tuy rằng anh không thích Trần Chi Kiều, tôi cũng không thích, nhưng bộ phim này Liên Hoa Ảnh thị đầu tư rất nhiều đó, lỡ mà để một người như Trần Chi Kiều diễn nữ chính thì đúng là xui xẻo chết đi được.

Thời Khuất Tiêu nhìn cô, sau đó anh lại đuổi Tạ Đới ra ngoài, nếu là trước kia thì Tạ Đới sẽ có thắc mắc tại sao lại đuổi mình. Tuy nhiên bây giờ thời khắc này chính là ân huệ, thiếu điều Tạ Đới quỳ xuống cảm ơn anh vì đã đuổi mình ra ngoài thôi đó.

Lúc này Thời Khuất Tiêu lại bước đến chỗ cô, ép cô nằm xuống giường, nhíu mày nhìn cô, nói:

- Nhưng tại sao lại phải mạo hiểm như vậy?

- Mạo hiểm gì chứ? Cũng đâu phải lần đầu tôi nhảy lầu đâu. Nhà tôi ở Anh Quốc còn cao hơn chỗ này cơ mà, lúc còn ở đó tôi nhảy xuống.

Dừng một chút, cô lại nhìn anh, sau đó lại bày ra dáng vẻ tránh móc nói:

- Cái ngày hôm đó nếu không phải tại anh ôm tôi lại thì tôi cũng đâu bị bắt về nhà, bây giờ anh còn ở đây muốn hỏi cung ai vậy hả?

Thời Khuất Tiêu bị chất vấn cũng chỉ nằm lên người cô, sau đó lại hôn lên cổ của cô, đột nhiên lúc này anh lại nhỏ giọng, nói:

- Âm Âm, anh sợ em bị thương.

Cô có chút giật mình, nhưng rồi vẫn phải đưa tay chạm vào tóc của anh, xoa xoa đầu anh, nói:

- Được rồi, được rồi, không chết là được chứ gì.

Thời Khuất Tiêu thật sự rất bất lực với cô gái này mà, rốt cuộc thì kiếp trước anh đã nợ gì cô mà để kiếp này anh phải trả giá nhiều như vậy chứ?

Và rồi đương nhiên sau đó để Thời Khuất Tiêu yên tâm thì Hoàng Túc cũng phải phổ biến lại kế hoạch của mình cho anh nghe, ban đầu thì anh có chút nhíu mày, anh không muốn cô phải làm vậy thì anh sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm, nhưng rồi sau đó Hoàng Túc đã khẳng định bản thân không sao, cách đó cô đã dùng nhiều lần rồi, cô không bị thương gì cả.

Hơn nữa phía dưới còn có Tạ Đới kia mà, còn lo gì nữa sao?

Nghe xong kế hoạch mà Thời Khuất Tiêu chỉ biết ôm đầu đau não, quả nhiên cô gái này có máu liều mà, nếu như không phải anh biết trước thì có khi ngày mai anh cũng nhảy lầu theo cô mất. Sau đó Thời Khuất Tiêu lại ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:

- Âm Âm, đừng gây tổn hại đến thân, hứa với anh… Nha?

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên hai người họ tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô đỏ mặt, không hiểu tại sao lời nói này của anh lại khiến cho trái tim của Nhạc Chiêu Âm có chút xao động, cô đưa ánh mắt có chút ngượng ngùng nhìn anh, gương mặt bắt đầu có hơi đỏ lên, rồi lại cúi đầu xuống, gật đầu nhẹ mấy cái.

Nhìn cô gật đầu thì anh cũng an tâm rồi, đến đây anh liền nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của cô một nụ hôn, sau đó nói:

- Vậy em ngủ một chút đi, anh có việc phải đi quay quảng cáo, buổi tối còn có phải đi ghi hình một game show nên chắc sẽ về trễ, sáng mai anh sẽ đến sớm. Tạm biệt Âm Âm, ngủ ngon nhé.

Cô cũng chỉ gật gật đầu rồi cứ thế mà để anh đi, mãi cho đến khi Thời Khuất Tiêu đi mất thì cô mới dám chạy vào nhà vệ sinh để nhìn gương mặt đang đỏ ửng của mình, điên rồi, điên rồi, cô thật sự điên rồi mới đỏ mặt… Cô… Cô lại rung động bởi câu nói như vậy thôi sao?

- Nhạc Chiêu Âm! Anh ta là Ảnh Đế, đừng để anh ta lừa!

Tự trấn an bản thân là thế, nhưng mà đêm đó Nhạc Chiêu Âm đã không tài nào ngủ được… Tính cách của Thời Khuất Tiêu đối xử với cô rất tốt và rất khác biệt so với những người khác.

Không biết rằng cô có cảm nhận đúng không, nhưng anh rất trân trọng cô, tựa như sợ cô sẽ vỡ vụn vậy, còn đối với người khác, dù là nam hay nữ thì anh cũng chẳng quan tâm, chỉ dừng lại ở hai chữ “đúng mực” mà thôi…

Thời Khuất Tiêu này là diễn quá giỏi, hay là do anh thật lòng mà cô không biết?

A! Rối não quá đi! Bây giờ cô nên làm sao đây? Càng nghĩ càng không ngủ được… Cú tui với!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK