• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào một ngày đẹp trời, cô đang cùng với một người hầu thân cận của mình là Ngọc Bích đang đi dạo trung tâm thương mại, liền bắt gặp Thời Khuất Manh và Bạc Thế Kỹ.

Nếu là trước kia chắc Thời Khuất Manh đã cạnh khóe cô, nói cô moi móc tiền của anh trai cô ấy rồi đi mua sắm tiêu sài hoang phí rồi nè, nhưng từ khi biết cô là tiểu thư Nhạc gia, tiền nhà cô còn có thể đè chết Thời gia thì dường như con bé đó cũng ngoan ngoãn hơn hẳn, ít khi chạm mặt mà mỗi lần chạm mặt cũng không nói này nói kia nữa, nói chung là biết giữ mồm giữ miệng hơn rồi.

Riêng Bạc Thế Kỹ nhìn thấy cô làm như thân thiết tám đời vậy, liền chạy đến muốn nói chuyện với cô, nhưng bị Thời Khuất Manh giữ tay lại, đến đây thì không biết là do nghiệt duyên hay lương duyên, nhưng cả ba lại cùng nhau đi vào một cửa hàng thời trang.

Với mức độ “quen mặt” thì Thời Khuất Manh được đãi ngộ tốt hơn nhiều, còn Nhạc Chiêu Âm lại chẳng có mấy ai quan tâm, riêng Bạc Thế Kỹ cũng có đá hiệu mấy lần với nhân viên, nhưng chẳng ai chú ý đến, lúc này cậu ta đành phải tự thân vận động, bước đến chỗ của Nhạc Chiêu Âm, nói:

- Tiểu Âm Âm, em muốn mua cái gì vậy? Để anh Kỹ mua cho em?

- Không cần, nhà em không có thiếu tiền. Hơn nữa em cũng không muốn mang tiếng là quyến rũ đàn ông đâu, anh mau đi xem vị hôn thê của anh đi, đừng phiền em.

Thời Khuất Manh nghe từng câu từng chữ liền có chút rùng mình vì chột dạ, vì trước kia cô ấy từng nói Nhạc Chiêu Âm là hay đi quyến rũ đàn ông nên mới thông thạo những chiêu dụ hoặc đàn ông, cũng vì thế nên Thời Khuất Tiêu mới bị dụ dỗ đến mê muội. Nhưng đó là khi cô ấy chưa biết thân phận thật sự của Nhạc Chiêu Âm mà thôi, chứ bây giờ nói thẳng ra thì Thời Khuất Tiêu phải dốc sức dụ dỗ Nhạc Chiêu Âm mới đúng.

Bạc Thế Kỹ nghe qua cũng chỉ bật cười, lúc này anh ta còn nhìn cô, sau đó nói:

- Anh nghe nói em sắp làm chủ của Liên Hoa Ảnh thị rồi? Sao nào? Có hứng thú với công ty của Chiêu Hiên hơn sao? Không thích Nhạc thị à?

- Nhạc thị nhàm chán, ở trong Nhạc thị cũng toàn những ông già lớn tuổi. Đâu có mấy cô em xinh đẹp như Liên Hoa Ảnh thị như của anh hai, đúng không?

- Đúng đúng đúng, quả nhiên là Liên Hoa Ảnh thị có mấy cô em xinh tươi hơn nhiều, nhưng tươi nhất chắc chắn là Âm Âm rồi.

Nhạc Chiêu Âm chỉ cười nhạt, cái miệng dẻo này của Bạc Thế Kỹ đúng là rất biết cách dỗ ngọt con gái, nếu như cô là một người con gái bình thường thì có lẽ cô đã thích anh ta lâu rồi. Nhưng đáng tiếc thật đó, loại đàn ông dẻo miệng như Bạc Thế Kỹ cô lại không thích, dẻo miệng như vậy thì không tốt chút nào.

Ít nhất thì cũng phải ngoài lạnh trong nóng như Thời Khuất Tiêu mới ưng bụng.

Đột nhiên Nhạc Chiêu Âm lại giật mình, dạo gần đây hình như cô nghĩ đến Thời Khuất Tiêu hơi nhiều rồi? Mẹ ơi, không lẽ cô bị anh bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi sao? Sao mà sơ hở là nghĩ đến anh vậy chứ?

Điên rồi, điên rồi, điên thật rồi… Cô đúng là điên rồi mới nghĩ đến anh nhiều như thế.

- Âm Âm, vậy em cứ chọn đồ đi nhé, anh sang kia với Manh Nhi đây.

Nhạc Chiêu Âm cũng gật đầu rồi mặc kệ hai người họ mà tiếp tục chọn quần áo, nhưng mà cô vẫn không thoát khỏi ba chữ “Thời Khuất Tiêu”, quả thật dạo gần đây cô nghĩ đến anh hơi nhiều, mỗi lần nghĩ đến cái gì đó là đều muốn liên tưởng đến anh, có khi nào… Cô thích anh không?

Khoan… Thích anh á? Nhưng vì sao lại thích anh?

Chỉ vì anh quan tâm cô thôi sao? Cái gì do củ chuối vì vậy nè, nếu như chỉ vì sự quan tâm đơn thuần đó thì chắc cô sẽ rung động với nhiều người lắm chứ đâu thể nào chỉ có mỗi Thời Khuất Tiêu được. Chẳng lẽ là vì ngay từ đầu cô thích “Tiêu Tiêu”, chỉ vì Thời Khuất Tiêu là “Tiêu Tiêu” của cô nên cô tạm thời khó chấp nhận được… Nhưng hiện tại cô đang dần chấp nhận rồi sao?

Nhưng nói thế nào thì hình như anh cũng rất tốt… Nói sao ta, so với những người khác hình như thái độ của Thời Khuất Tiêu đối với cô là đặc biệt nhất, không hề lạnh lùng, cũng không phải lúc nóng lúc lạnh, hoàn toàn là nuông chiều theo ý cô, còn không dám cãi lại lời của cô nữa mà.

Nhớ lại cái này cô nhảy lầu từ cửa sổ xuống thì cô cũng có nhìn thấy Thời Khuất Tiêu có lú đầu nhìn xuống, đợi khi Tạ Đới xác nhận cô không sao thì anh mới an tâm mà quay vào rồi diễn cho tròn vai, chứng tỏ rằng trong lòng anh, cô có một vị trí khá quan trọng.

Cơ mà, cho dù vị trí có quan trọng đến mấy cũng không nên vội vàng được… Cô phải quan sát thêm một thời gian, tình cảm vợ chồng còn có thể thay đổi thì tình yêu chớp nhoáng đâu thể nào nói trước được điều gì chứ?

Cô không muốn đánh cược bản thân đâu!

Thời Khuất Tiêu, hi vọng Tiêu Tiêu sẽ không làm cô thất vọng nữa.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK