Cô thừa nhận là mình muốn mượn rượu thăm dò, trong chớp mắt cũng động lòng.
Thời Hoan biết bản thân không phải loại người có lập trường không vững vàng, có thể bản tính của cô không mấy kiên nhẫn. Trong năm năm, không hề liên lạc cũng không hề gặp mặt mà còn có thể tâm tâm niệm niệm về một người, cô biết cả đời có lẽ đây chính là lần thâm tình nhất của mình.
Có thể Thời Hoan trong cả quá khứ và hiện tại đều tiến thoái lưỡng nan, khúc mắc của Từ Dã cũng chính là khúc mắt trong lòng cô. Bản thân cô còn không có cách nào tự giải thoát thì phải làm sao để mở lòng với anh?
Không phải không biết cả hai người đều tình nguyện, chỉ là nếu bọn họ thật sự ở bên nhau thì mối tình này thật sự không công bằng.
Trong thời gian mấy năm xa cách, ít nhiều gì cũng có sự thay đổi, chút tình cảm này dây dưa rốt cuộc là do không cam lòng hay là thực sự thật lòng, đáp án chính xác vẫn còn mông lung.
Thật ra khi nghe thấy cô bạn kia gọi điện cho Từ Dã, Thời Hoan đã hơi tỉnh rượu, cô vốn cho rằng Từ Dã sẽ từ chối, ai ngờ anh lại thật sự tới đón cô.
Tuy quên chìa khóa là Thời Hoan nói thật, nhưng có trời mới biết Từ Dã lại đưa cô tới khách sạn.
Cũng không biết có phải nguyên nhân do chất cồn xông lên hay không, Thời Hoan đột nhiên cảm thấy, nói cho Từ Dã biết tất cả mọi chuyện, giao tất cả bản thân mình cho anh, có lẽ cũng không hề khó như tưởng tượng.
Nhưng sự tình phát triển đến nước này, Thời Hoan ngàn vạn lần không bao giờ nghĩ tới.
Hai tay Thời Hoan bị Từ Dã kìm chặt trên đỉnh đầu, bị anh mạnh mẽ đè lên cánh cửa, cả người không thể động đậy.
Mặc dù sức lực của Thời Hoan không lớn, nhưng vì lý do nghề nghiệp nên cô cũng học được một chút kỹ năng thoát thân. Nhưng người trước mặt là Từ Dã, một chút cơ hội phản kháng cô cũng không có.
Từ Dã hôn rất dịu dàng, mang theo dục vọng và ý muốn xâm chiếm sâu sắc, mạnh mẽ mà có khả năng công kích. Kéo dài tới mức hai chân Thời Hoan mềm nhũn, nếu không phải có Từ Dã chống đỡ, có lẽ cô đã sớm ngã quỵ trên nền đất rồi.
Trước nay Từ Dã luôn có năng lực khống chế dục vọng rất tốt.
Ở một vài phương diện khác, càng nổi bật.
Thời Hoan thừa nhận Từ Dã hôn không hề kiềm nén. Trong phòng không có một tia sáng nào, mặc dù cô mở to hai mắt cũng không thể nào thấy được nét mặt của Từ Dã, tất cả mọi giác quan đều trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Hô hấp của cô từ từ rối loạn, hơi thở giữa răng và môi vô tình bị cướp đi, cả người cô như nhũn ra, để mặc cho Từ Dã điều khiển.
Thời Hoan có chút bối rối, sau khi phản kháng vô dụng, cô đột nhiên muốn thoát khỏi thế yếu nên nghiêng đầu cắn một cái lên môi Từ Dã.
Cô cảm giác mình dùng rất nhiều lực nhưng thật ra rất yếu ớt.
Hành động trả thù không hề báo trước này khiến Từ Dã khẽ cau mày, tâm tình xao động lại bị lửa thiêu đốt thêm mấy phần, cuối cùng ngay cả một chút lí trí còn sót lại cũng tiêu tan.
Môi lưỡi của hai người dây dưa qua lại, gắt gao không rời. Hiện tại nụ hôn của bọn họ như một trận chiến, dường như nhất định phải phân rõ thắng thua, không ai chịu ai.
Cuối cùng, vẫn là Thời Hoan không thể chống đỡ nổi, cô miễn cưỡng ngửa đầu ra phía sau, choáng váng mắng: "Từ Dã, anh khốn nạn..."
Từ Dã không bày tỏ ý kiến, chỉ khẽ cười một tiếng, cúi đầu cắn lên vành tai trắng trẻo của cô, "Không khốn nạn với em, làm sao em có thể nhớ lâu được."
Giọng anh khàn khàn, hô hấp có chút nặng nề, hiển nhiên là đã nhớ tới những ký ức sâu xa.
Cảm giác nóng bỏng ẩm ướt từ tai truyền tới, Thời Hoan giật mình, thầm chửi mắng trong lòng. Nhưng lúc này tay cô vẫn còn bị Từ Dã giữ chặt, không có cách nào đẩy anh ra, chỉ có thể cúi đầu tức giận cắn lên xương quai xanh của anh một cái cho hả giận.
Từ Dã hiểu rõ nhược điểm của cô nhất, ngược lại cô cũng vậy.
Thời Hoan nghĩ thế, liền ngửa đầu hôn lên cổ Từ Dã, ý định xấu xa.
Trong chớp mắt khi đôi môi cô dán lên yết hầu của anh, cả người Từ Dã cứng đờ, không kìm được thầm chửi một tiếng, đưa tay giữ lấy eo cô kéo giãn khoảng cách ra một chút.
Lúc này Thời Hoan chính là yêu tinh.
Hai tay Thời Hoan được thả ra, cô liền lấn tới mỉm cười vòng qua cổ Từ Dã, "Để mình em nhớ thật lâu thì chưa đủ đâu, Từ Dã à."
Cô còn chưa dứt lời, liền bị Từ Dã bế lên trực tiếp ném xuống giường.
Trong lòng Thời Hoan vang lên tiếng chuông báo động mãnh liệt, cô vươn mình muốn đứng lên, đôi chân dài của Từ Dã liền dễ dàng ngăn cản, mạnh mẽ khóa cô ở dưới thân.
Anh đưa tay kéo áo khoác của Thời Hoan ra, tiện tay ném xuống đất, dùng lực có vẻ như đang tức giận.
"Đúng là bản lĩnh của em không tệ." Từ Dã trầm thấp mở miệng, ánh sáng trong đôi mắt không còn nhu hòa như trước, dựa vào chút ánh sáng mờ mờ, Thời Hoan có thể nhìn thấy rõ ràng con ngươi của anh đen thẫm, đậm tới mức gần như không thể nhận ra.
Thời Hoan không phải là cô bé chưa hiểu cuộc đời, cô biết rất rõ ràng, ánh mắt này thể hiện điều gì.
Lần này là thật rồi!
Ý thức được điểm này, Thời Hoan vội vàng đưa tay đẩy vai Từ Dã, "Em sai rồi, em sai rồi. Không được!"
Không phải phát sinh trong tình huống bình thường, Thời Hoan tuyệt đối không chấp nhận.
Dường như Từ Dã hoàn toàn không cho cho cô cơ hội hối hận. Anh dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, hôn lên đầu ngón tay của cô, khàn khàn nói ra từng chữ: "Không cho phép em nói không được."
Thời Hoan vốn ăn mặc phong phanh, lúc này bàn tay của Từ Dã chạm vào da thịt trần trụi của cô, chạm tới đâu khó chịu tới đó, thật sự giống như đang châm lửa.
Thời Hoan bị Từ Dã bức tới phát điên rồi, dường như muốn tước bỏ vũ khí đầu hàng xin tha. Cô nhấc chân lên chặn anh lại, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên Từ Dã dừng động tác.
Không có động tĩnh?
Thời Hoan mờ mịt, không biết nên làm gì. Chân cô vẫn còn tì bên eo Từ Dã, anh lại bỗng nhiên không cử động nữa, khiến cô hoàn toàn mờ mịt.
Ngay sau đó, Từ Dã mạnh mẽ chửi một tiếng, như là sợ không thể khống chế được bản thân. Anh buông cô ra, trực tiếp đứng dậy ngồi xuống mép giường, bình ổn hơi thở.
Thật ra Từ Dã chỉ muốn cảnh cáo Thời Hoan một chút, ai ngờ thân thể đã quá quen thuộc với đối phương, tình hình phát triển không hề nằm trong sự khống chế, anh suýt nữa đã không dừng lại được.
Mẹ kiếp.........
Từ Dã mắng, anh có chút buồn bực, lửa không phát ra được, cũng may tự chủ của anh không tới nỗi tệ, nhanh chóng bình ổn.
Trải qua chuyện vừa rồi, Thời Hoan không dám làm ầm lên nữa, bọc chăn thật kín âm thầm quan sát Từ Dã. Cảm giác say rượu lúc này có chút dâng cao, đầu óc cô hơi hỗn loạn, không có cách nào tập trung được, chỉ bị động ngồi trên giường.
Một lát sau, Từ Dã bật đèn ở đầu giường. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra, hắt lên thân hình cao lớn của Từ Dã, toàn bộ đường nét tuấn tú, cứng cỏi của anh lúc này bỗng trở nên hết sức dịu dàng.
Thời Hoan nhìn anh không chớp mắt, trông thấy màu đen trong đôi mắt anh còn chưa tan hết, giữa lông mày hiện lên sự nhẫn nhịn.
Không cần nghĩ cũng biết anh đang kiềm nén điều gì.
Cổ họng Thời Hoan khẽ chuyển động, thoáng nhìn cổ áo sơ mi của Từ Dã lúc này đã rộng mở. Dường như là trong lúc ý loạn tình mê ban nãy, khuy áo đã bị cô mở ra. Vết cắn ở xương quai xanh có chút chói mắt, cô không kìm được ngại ngùng thu tầm mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Từ Dã chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mới nói với Thời Hoan: "Ngoan ngoãn ngủ đi, còn nhìn anh chằm chằm như thế, anh không thể dám chắc có xảy ra chuyện gì hay không đâu."
Thời Hoan nghe vậy, trước nay không phải mới chỉ nghe qua một lần, lập tức ngoan ngoãn nằm trên giường, giả vờ buồn ngủ nhưng trên thực tế hai mắt vẫn mở thao láo, muốn nhìn xem Từ Dã sẽ làm gì.
Anh quay lưng về phía cô, nhưng Thời Hoan có thể nhìn thấy anh lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra. Mơ hồ thấy anh cúi đầu, dường như đang ngậm điếu thuốc lá, sau đó đứng dậy, nhìn dáng vẻ hình như muốn đi vào phòng vệ sinh.
Thời Hoan nhíu mày, không kìm được lên tiếng, "Này, Từ Dã, anh định làm gì vậy?"
Từ Dã không thèm quay đầu lại, bước chân cũng không dừng, chỉ hơi chậm lại, "Hạ hỏa."
Vừa dứt lời, lập tức có tiếng bật lửa vang lên, sau đó là tiếng cánh cửa bị đóng lại.
Thời Hoan không phản đối, lúc này chất cồn trong cơ thể xông lên, cả người cô có chút choáng váng, không thoải mái lắm. Ngủ là cách giải quyết tốt nhất.
Thời Hoan mím môi, đối tượng cùng phòng là Từ Dã, cô rất yên tâm. Nghĩ vậy, cô chậm rãi nhắm mắt, dáng vẻ nghiêm túc bắt đầu chợp mắt, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Từ Dã hút hết nửa bao thuốc, lại tắm nước lạnh một lần, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Anh tiện tay cầm lấy áo choàng tắm treo bên cạnh, khoác lên người, cau mày day day xương mày, thở dài như có như không.
Không thể nào phủ nhận, mặc dù trong lòng Từ Dã vẫn còn khúc mắt đối với việc năm năm trước Thời Hoan bỏ đi, nhưng anh lại không thể khống chế bản thân tiến về phía cô.
Nói cái gì mà bắt đầu lại từ đâu, hoàn toàn không thể.
Anh có ý đồ xấu xa với cô, làm sao có thể thanh tâm quả dục mà từ từ tiếp cận cô.
Từ Dã vuốt mái tóc ướt trên trán, giữa hai hàng lông mày có chút phiền não.
Anh đẩy cửa phòng vệ sinh ra, không nhanh không chậm đi tới bên giường, cúi đầu nhìn dáng vẻ ngủ say của Thời Hoan.
Mặc dù giả say nhưng nhìn qua có lẽ đúng là uống hơi nhiều.
Không còn sớm, lúc này Thời Hoan say rượu nên ngủ rất sâu, Từ Dã cũng từ bỏ ý định lái xe về.
Anh lại không vội vàng đi nghỉ, đang định ngồi xuống một chút bỗng nghe thấy Thời Hoan khẽ lẩm bẩm gì đó, đổi thành tư thế thoải mái hơn một chút.
Chăn vô thức bị cô đá ra, đôi chân thon dài trắng nõn gác ra bên ngoài. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên hình xăm trên mắt cá chân của cô, cành hoa hồng tươi đẹp được phủ lên một lớp hào quang mờ mờ.
Từ Dã nheo mắt, tâm trạng có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cúi người chỉnh lại chăn cho Thời Hoan. Trong quá trình, tay anh lơ đãng chạm vào vết sẹo bị hình xăm che khuất đi trên chân cô, anh không khỏi khựng lại.
Từ Dã nhớ anh từng hỏi cô nguyên nhân của vết thương này. Lúc đó hình như cô đã nói, đây là vết sẹo do dân bạo loạn dùng dao cắt phải.
Anh vẫn luôn nghi ngờ về chuyện này. Lần trước Thời Hoan vội vàng né tránh, anh còn chưa kịp nhìn rõ vết sẹo. Lúc này cô ngủ say, Từ Dã có thể nhân cơ hội nhìn rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hình dáng vết sẹo mà Từ Dã không thể quen thuộc hơn. Lòng bàn tay anh đặt lên vết sẹo của Thời Hoan, chỉ một chút anh đã có thể xác định đó không phải vết thương do dao cắt.
Trong đầu anh đột nhiên có thứ gì đó vụt qua, đầu ngón tay bỗng khựng lại, vẻ kinh hoàng trong ánh mắt còn chưa kịp ẩn giấu đi đã lan tràn ra ngoài.
Từ Dã là người từng vô số lần đứng ở bên bờ sinh tử, vết thương ở mắt cá chân của Thời Hoan rốt cuộc bị gây ra như thế nào, anh có thể đoán ra được.
Cô nói bừa cái gì mà bị dao găm cắt trúng, phải dùng hình xăm che đi, anh lại không nhìn ra một chút đầu mối nào hay sao?
Từ Dã hé môi, cuối cùng anh hơi nghiến răng, cau mày chửi thầm, đắp kín chăn lại cho Thời Hoan.
Vết sẹo trên mắt cá chân cô, hiển nhiên là lưu lại sau khi bị rút máu.
Rút máu tạm thời có thể xem là một thủ đoạn ép cung, khiến cho đối phương cảm nhận được sinh mạng trong cơ thể dần dần trôi đi, thật sự không hề dễ chịu.
Nhìn vết tích này, có lẽ tình hình lúc đó không hề khả quan.
Mục đích chính của đối phương chắc chắn không cần phải hỏi, vốn dĩ muốn Thời Hoan phải chết.
Những vết thương mà Từ Dã từng nhận chắc chắn nghiêm trọng hơn so với thứ này rất nhiều. Nhưng có lẽ do chuyện này xảy ra trên người Thời Hoan, nên thậm chí anh không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc cô đã ở trong hoàn cảnh thế nào, mới phải chịu đựng sự đối đãi như vậy.
Trong năm năm cô phiêu bạt bên ngoài, cuối cùng đã phải trải qua những chuyện gì?
Từ Dã nhíu mày, anh cất bước đi tới bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn ra những ánh đèn sáng lấp lánh bên ngoài, thu hết cảnh vật phồn hoa ở một góc thành phố vào trong đáy mắt.
Tâm trạng tồi tệ, Từ Dã không còn buồn ngủ một chút nào.
Năm năm trước, rốt cuộc Thời Hoan đã trải qua chuyện gì, mới có thể đột ngột rời đi, sự việc đó có liên quan tới vết sẹo kia hay không?
Cô chưa bao giờ lừa gạt anh điều gì, chỉ là nhất quyết ngậm miệng không đề cập tới những việc này, thậm chí kiếm cớ che giấu.
Lông mày Từ Dã cau lại, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn. Anh nhắm mắt, muốn tạm thời đặt xuống những chuyện lung tung này.
Dù Thời Hoan có không tim không phổi thế nào đi nữa, thì cũng là người cất giấu kỹ mọi chuyện trong lòng. Từ Dã có thể hiểu được ý muốn tiếp nhận vấn đề tình cảm của Thời Hoan. Lúc này những tảng đá đè nặng trong ngực anh có thể hạ xuống phần nào, nhưng sự băn khoăn lớn nhất thì vẫn chưa thể mở ra, cảm giác ngột ngạt khiến anh không thể nào thoải mái nổi.
Có thể cô thật sự có nỗi khổ tâm trong lòng.
Có điều thời gian còn dài, nếu anh đã xác định tâm ý của mình đối với Thời Hoan, vậy thì những chuyện này cứ từ từ cũng được.
Nghĩ vậy, Từ Dã thở dài, mở mắt ra lần thứ hai, trong ánh mắt đã sáng hơn một chút.
Anh tắt đèn, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải, kéo lại quần áo không nhanh không chậm nằm xuống bên cạnh Thời Hoan.
Bóng đêm dần dần bao phủ, ồn ào dần dần tan đi.
Một đêm ngủ thật say.
P.s: Bà tác giả quất cho 1 chương hơn 5000 chữ, Sun đành phải tách làm đôi vì không có đủ sức lết TvT Cố lên nào, truyện sắp đi vào giai đoạn hấp dẫn rồi ~
Đã rất lâu Thời Hoan không có được một giấc ngủ đêm an ổn như vậy.
Những năm qua, mỗi khi cô nhắm mắt lại đều là ác mộng, vậy mà đêm qua lại ngủ ngon một cách bất thường, ngay cả nằm mơ cũng không, sau khi tỉnh dậy cả người đều thoải mái.
Đã là sáng sớm hôm sau, Thời Hoan mơ màng chớp mắt. Cô từ từ nhớ lại từng chút một xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn còn nhớ từng chi tiết nhỏ trong đó. Lúc này bỗng nghe thấy tiếng hít thở vững vàng từ bên cạnh truyền tới.
..............Anh chưa đi sao?
Thời Hoan có chút do dự nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Từ Dã đang ngủ say.
Sự lạnh lùng giữa hai hàng lông mày của anh biến mất, lúc thật sự yên tĩnh lại đúng là có dáng vẻ trầm tĩnh của năm tháng.
Vậy thì tính ra, lần này là lần thứ hai bọn họ cùng giường cùng gối sau khi gặp lại nhau, hình như rất máu chó.
Thời Hoan nghĩ, cô chậm rãi ngồi dậy, rời khỏi chăn quá bất chợt nên cảm thấy hơi lạnh, nhất thời cô cảm thấy tỉnh táo hơn không ít, đưa tay xoa xoa đầu, huyệt thái dương hơi đau nhức.
Cảm giác say rượu cũng không được xem là dễ chịu, trong dạ dày cảm thấy không yên, có điều cũng không đáng lo mấy.
Thời Hoan bất mãn bĩu môi, cố gắng hành động thật nhẹ nhàng, xuống giường đi tới trước cửa sổ.
Cô đưa tay khẽ vén tấm rèm cửa lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, cô mới phát hiện ra là mình thức dậy sớm như vậy.
Là do chất lượng giấc ngủ đột nhiên tăng cao sao?
Thời Hoan nghĩ vậy không khỏi thấy buồn cười. Cô lắc lắc đầu, buông rèm cửa xuống, quay đầu nhìn về phía Từ Dã đang nằm trên giường.
Có lẽ tối qua anh không được dễ chịu nên lúc này ngủ rất sâu. Tâm trạng Thời Hoan áy náy vô cùng, rốt cuộc vẫn quyết định không gọi anh dậy, để anh nghỉ ngơi thêm một chút.
Quần áo trên người vẫn y như cũ, ngoại trừ có chút hơi nhăn thì không xê dịch chỗ nào. Thời Hoan chỉnh lại đai váy, trong lòng thầm vui mừng là trong lúc làm loạn ngày hôm qua, Từ Dã không lưu lại dấu vết gì trên người cô.
Nếu không thì cô mặc mát mẻ như vậy, đúng là không biết phải làm sao cho tốt.
Cầm áo khoác rơi trên nền đất lên, sờ tay vào túi áo bỗng có thứ gì đó rơi ra từ bên trong. Thời Hoan định thần nhìn lại, trầm mặc.
Đây không phải là chìa khóa nhà cô hay sao?
Vậy là hôm qua Từ Dã chỉ tìm trong túi xách của cô chứ quên tìm trong túi áo khoác.
Đúng là ma xui quỷ khiến.
Bụng kêu lên, Thời Hoan nghĩ dù sao cũng vẫn còn sớm nên đi vào phòng vệ sinh rửa tay rửa mặt qua loa một chút, vui vẻ thoải mái định đi mua một chút đồ ăn sáng về.
Túi xách đặt trên tủ ngoài cửa, Thời Hoan đưa tay cầm lên, lúc bàn tay chạm vào chiếc túi bỗng khựng lại.
Hiện tại hai người bọn họ... là đang thăm dò ranh giới tái hợp sao?
Thời Hoan chớp mắt, nghĩ vậy, cô không kìm được lại quay đầu nhìn về phía Từ Dã.
Khóe môi không kìm được cong lên, tâm tình sáng tỏ hơn không ít.
Nói chung, di chứng chấn thương cũng được, chuyện tình cảm cũng được, tất cả đều để từ từ đi.
Cô xỏ giày, đẩy cửa rời khỏi phòng. Sau khi nhìn lại số phòng, cô rón rén đóng cửa lại. Đúng lúc thang máy đang dừng ở tầng này, cô liền đi thẳng vào trong.
Nơi này cách khu vực bán đồ ăn uống hơi xa, có điều cũng may là khu vực sầm uất nên mới sáng sớm đã đông đúc xe qua lại. Thời Hoan dễ dàng gọi được một chiếc xe taxi, đi tới một khu phố ẩm thực gần đó.
Dù hiện tại vẫn còn sớm, trời chưa sáng hẳn nhưng một số cửa hàng cũng đã mở cửa, công việc buôn bán cực kì nhộn nhịp.
Thời Hoan đang nghĩ xem nên mua gì ăn thì chuông điện thoại trong túi vang lên.
Cô hơi cau mày, còn tưởng rằng Từ Dã tỉnh dậy gọi điện cho mình, cũng không nhìn màn hình đã lập tức nghe máy, lười biếng nói: "Anh chờ em một chút, em đi mua bữa sáng."
Đối phương dường như không ngờ Thời Hoan vừa nghe máy đã nói câu này, trầm mặc chốc lát.
Thời Hoan có chút buồn bực, đang định nói tiếp thì bỗng nghe thấy trong điện thoại truyền tới giọng nữ.....
"Thời Hoan, cô biết sáng nay gấp gáp thế nào mà còn không thèm nghe điện thoại của tôi?"
Giọng đối phương có chút nóng vội, còn mang theo chút bất mãn, nghe rất quen tai.
Thời Hoan choáng váng, đại não ngừng vận động trong giây lát, chớp mắt cô mới kịp phản ứng lại, gọi: "Vãn Vãn?"
Trình Giai Vãn là đồng nghiệp của Thời Hoan trong tổ chức bác sĩ không biên giới. Chuyên môn của Thời Hoan là phẫu thuật ngoại khoa, còn Trình Giai Vãn là bác sĩ gây mê. Từ trước đến nay hai người phối hợp rất ăn ý, vì vậy cũng có chút giao tình.
"Là tôi." Trình Giai Vãn ở đầu dây bên kia lườm một cái, thở dài, "Hôm qua tôi gọi điện cho cô, sao cô không nghe máy?"
Thời Hoan "Ơ" một tiếng, vội vàng tìm lý do qua loa: "Tối hôm qua tôi đi chơi với bạn bè, ngủ cả buổi tối."
"Hôm qua Hiệp hội phát thông báo khẩn, sáng nay phải bay đi Balnea*, tổ trường không liên lạc được với cô." Trình Giai Vãn không nói nhiều lời, trực tiếp hỏi cô, "Những việc này thì lát nữa nói, cô đang ở đâu?"
(Balnea: là một địa danh hư cấu.)
"Bên trong khu H ở đường....." Thời Hoan còn đang báo địa chỉ, một chiếc xe đã lập tức dừng ngay trước mặt, cửa sổ ghế lái được hạ xuống, chỉ thấy Trình Giai Vãn đang cầm vô lăng, khẽ hất cằm, "Lên xe."
Thời Hoan khẽ nhíu mày, sau đó huýt sáo một tiếng. Cô cũng không nhìn lại điện thoại mà đã cúp máy luôn nên không hề chú ý thông báo nhắc nhở pin yếu.
Thời Hoan cười híp mắt ngồi vào ghế phụ, mở miệng thăm dò: "Ôi, sao trùng hợp thế?"
"Không trùng hợp, tôi đang định đến nhà tìm cô." Trình Giai Vãn dở khóc dở cười lườm Thời Hoan một cái, lúc này mới lái xe về hướng nhà cô, "Nhanh về thu dọn hành lý đi, thời gian không còn nhiều, bữa sáng lát nữa hẵng ăn."
Thời Hoan không có ý kiến gì, chỉ nhún vai, dáng vẻ nhàn nhã. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, "Chúng ta mới về được mấy ngày chứ, sao lại có chuyện, thật chẳng bình yên chút nào."
"Ôi, bên kia rối loạn như vậy, ai có thể nói được chính xác lúc nào sẽ xảy ra vấn đề?"
Nói cũng phải.
Thời Hoan không nói gì nữa, chỉ cảm thấy có chút bi thương.......
Anh giai Từ Dã nhà cô còn đang nằm trên giường khách sạn chờ đấy, vất vả lắm mới tiến triển được một chút, lại phải chia cách một thời gian.
Thật là khổ cực, quá khổ cực.
Nhưng Thời Hoan cũng hành động rất nhanh. Trình Giai Vãn đưa cô đến dưới lầu, đại khái chỉ mất khoảng mười phút, Thời Hoan đã kéo vali hành lý đi ra, mở cốp sau cất đồ vào, đóng cốp lại lên xe. Một loạt động tác làm vô cùng liền mạch, không có một chút chậm trễ nào.
Tốc độ thu dọn nhanh như vậy, đều là do luyện được trong mấy năm nay.
Hai người nhanh chóng chạy tới sân bay, đội bác sĩ đã chờ sẵn ở trong, vừa thấy Thời Hoan và Trình Giai Vãn chậm chạp đến muộn, tổ trưởng cũng không tức giận, chỉ cảnh cáo ngoài miệng vào câu sau đó bắt đầu thông báo cùng cả đội.
Nhiệm vụ lần này khẩn cấp, hôm qua căn bản Thời Hoan không chú ý là có thông báo hay không, lúc này có thể chạy tới đây là cô đã khâm phục mình lắm rồi.
Trình Giai Vãn thở phào nhẹ nhõm, vừa ôm cánh tay Thời Hoan vừa hỏi, "Đúng rồi, tối qua rốt cuộc cô làm gì vậy?"
Thời Hoan không đáp, chỉ hàm ý sâu xa cười với cô ấy, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy mấy lần, nói: "Mùa xuân của tôi tới rồi."
Trình Giai Vãn: "..............???"
Cô gái này mới gặp được bao lâu mà nhanh như vậy đã có mùa xuân rồi?
Nhắc tới chuyện này, Thời Hoan mới nhớ ra là mình vẫn chưa gọi điện thoại cho Từ Dã. Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng muốn mở danh bạ, tìm tới số điện thoại của Từ Dã.
Trình Giai Vãn có chút ngạc nhiên, ngó đầu sang thăm dò, "Gọi điện cho ai vậy, mùa xuân à?"
Thời Hoan lén giơ ngón tay cái, ra hiệu cô ấy đã đoán đúng rồi, lập tức cong môi mở màn hình lên rồi đi sang một bên, yên lặng nhìn điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, tổ trưởng đã để một số thành viên trong đội lên máy bay trước, thấy Thời Hoan và Trình Giai Vãn vẫn chưa đi tới liền thúc giục: "Lên máy bay, điện thoại và hành lý giao cho nhân viên kiểm soát."
"Tôi đưa hành lý qua, điện thoại gọi xong sẽ tắt máy ngay!" Thời Hoan vội vàng nói, kéo Trình Giai Vãn mau chóng chạy lên máy bay.
Tổ trưởng cũng không quá cứng nhắc, trước khi qua biên giới thì Thời Hoan nói chuyện điện thoại xong rồi tắt máy cũng vẫn kịp.
Thời Hoan ngồi vào chỗ xong liền mở lại điện thoại, nhưng đúng lúc này điện thoại bỗng "Tít" một tiếng, giống như là âm thanh thông báo pin yếu.
Ngay sau đó, bỗng nhiên rung lên một cái.
Điện thoại đương nhiên đã tự động sập nguồn.
Vận mệnh cứ như vậy lần thứ hai mở ra một câu chuyện cười đối với bọn họ.
Thời Hoan vừa mới lấy điện thoại ra, thậm chí còn chưa kịp mở máy lên.
Hành lý và điện thoại của những người khác đều không có ở bên cạnh, sau khi điện thoại hết pin rồi, sao cô có thể liên lạc với Từ Dã được nữa?
Dù thế nào cô cũng không bao giờ nghĩ tới,
Mình lại có thể lần thứ hai lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Vẻ mặt Thời Hoan cứng lại, trong nháy mắt cánh cửa máy bay đóng kín lại, đầu ngón tay cô hơi run lên, điện thoại cứ thế trượt khỏi lòng bàn tay......
Rơi xuống mặt đất, âm thanh trầm đục.
- -------------
Cùng lúc đó, Từ Dã chậm rãi mở mắt ra.
Ánh sáng trong phòng vừa phải, rèm cửa sổ vẫn chưa mở ra hết, phù hợp để đôi mắt có thể thích ứng với xung quanh.
Giấc ngủ này cũng coi như là an ổn.
Muốn biết xem người bên cạnh đã tỉnh dậy hay chưa, anh nheo mắt nghiêng đầu nhìn sang. Chớp mắt, cả người cứng đờ.
Bên phía Thời Hoan không còn một bóng người.
Trong con ngươi của Từ Dã lóe lên một tia tăm tối, lông mày anh khẽ nhíu lại, đưa tay thăm dò, không hề có một chút hơi ấm.
Xem ra cô đã bỏ đi được một thời gian rồi.
Nhận ra điều này, động tác của Từ Dã khựng lại trong nháy mắt.
Cảm giác khi tỉnh dậy bên cạnh không còn một bóng người này, với năm năm trước, giống nhau như đúc.
Ngay cả hành động theo bản năng thăm dò nhiệt độ ở bên cạnh của anh cũng giống y hệt.
Tâm trạng Từ Dã hơi trùng xuống, cố gắng quét sạch cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng. Anh lập tức đứng dậy, cầm điện thoại lên xem có cuộc gọi nhỡ nào hay không, nhưng hoàn toàn không có.
Tận trong đáy lòng Từ Dã hi vọng, Thời Hoan không hủy đi một chút kiên trì cuối cùng này của mình.
Anh gọi điện cho cô, nhưng đợi vài giây, lại là giọng nữ lạnh lùng của hệ thống vang lên nhắc nhở anh, đối phương đã tắt máy.
Từ Dã dừng lại, ánh nhìn tăm tối trong đôi mắt nhanh chóng lan tràn ra.
Bàn tay cầm điện thoại của anh vô thức bóp chặt, tất cả mọi suy nghĩ trong đầu bỗng nhiên vỡ vụn trong chớp mắt.
Từ Dã thật sự không ngờ rằng, sau nhiều năm, anh còn có thể bị cô bỏ rơi lần thứ hai.
Mặc dù khi phát hiện ra cô không có ở bên cạnh, trong lòng anh đã nghĩ ra vô số lý do nhưng ngay vào lúc phát hiện ra cô đã tắt điện thoại, tất cả những lý do này đều tan nát.
Từ Dã muốn ổn định tâm trạng của mình nhưng không hiệu quả. Anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, không dễ dàng gì mới khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, anh trông thấy chính mình trong gương, trên một bên xương quai xanh hiện lên dấu răng vô cùng bắt mắt, đỏ ửng.
Là đêm qua Thời Hoan cắn.
Từ Dã im lặng một lát, đột nhiên thấp giọng cười nhạo, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ lạnh lùng.
- -------- được, cô lại để lại cho anh một ký ức.
Nếu cô muốn chạy vậy thì tuyệt đối đừng để anh tóm được.
Nếu không Từ Dã cũng không dám đảm bảo, mình sẽ làm gì cô.
Nhưng lúc này, điện thoại bỗng vang lên.
Trong lòng Từ Dã khẽ run rẩy, cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi tới là Lý Thần Ngạn.
Anh chửi khẽ, cuối cùng vẫn nghe máy, giọng điệu không tốt lắm: "Có việc gì?"
"Sáng sớm đã cáu gắt như vậy à." Lý Thần Ngạn không nhận ra sự khác biệt của Từ Dã, chỉ tùy ý trêu chọc một câu rồi nói vào chuyện chính, "Tôi vừa nhận được điện thoại từ đơn vị, cấp trên giao nhiệm vụ."
Tất cả mọi việc dồn tới cùng một lúc.
Việc công, mặc dù Từ Dã không bình tĩnh nhưng vẫn phải cố gắng khống chế tâm trạng của mình, "Nói rõ hơn."
"Hai hôm nay tin tức báo về, tình hình không khả quan lắm, tử nạn không ít người, cấp trên phái chúng ta đi hỗ trợ."
Lý Thần Ngạn nói xong, đưa tay day day huyệt thái dương, nói với Từ Dã ở đầu bên kia điện thoại.....
"Ngày kia, bay đi Balnea."
Lời editor: Từ đội cảnh cáo chị Hoan đừng để anh tóm được, nhưng làm sao bây giờ, mẹ tác giả cứ thích để chị bị Từ đội xử lý đấy. Tất cả âu cũng chỉ là máu cún mà thôi =)))))