Thấy Từ Dã đứng lên, Thời Hoan vội vội vàng vàng đi theo, phủi bụi đất trên người, cất bước theo sau Từ Dã.
Mắt cá chân đã hoàn toàn không đau nữa, Thời Hoan bước đi cũng nhẹ nhàng, phía trước cách đó không xa là một khu đất bằng phẳng, máy bay trực thăng sẽ hạ cánh đón hai người.
Đi một lát, Thời Hoan đã trông thấy máy bay ở phía trước, nghĩ đến việc cuối cùng cũng được quay về, khóe môi cô không kìm được cong lên, vắt tay sau lưng đi bên cạnh Từ Dã, bỗng nhiên hơi xúc động.
Cô nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Cẩn thận nghĩ lại, khoảng thời gian cuối cùng của đêm nay cũng coi như không tệ."
Từ Dã liếc nhìn cô một chút, giọng điệu nhàn nhạt, "Đây là lý do em nhất quyết đòi đi theo à?"
Thời Hoan: ".........."
Người này vẫn còn ghi thù chuyện cô không nghe lời.
Sau khi leo lên máy bay, Thời Hoan liền dựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô thật sự quá buồn ngủ, một lát sau đã ngủ say.
Từ Dã nghiêng người, để phần lớn trọng lượng cơ thể cô dựa trên vai mình, lúc này mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt sâu hun hút không thể nhìn rõ tâm tình gì.
Thời Hoan tự nhiên chủ động mở lòng với anh, nói cho anh biết tất cả những chuyện cũ, đây là chuyện dù có thể nào Từ Dã cũng không thể ngờ được.
Tuy nhờ đội trưởng đội bác sĩ mà anh biết được tin Tô Kỳ đã qua đời, liên kết với một số sự việc trước kia, trong lòng anh cũng đã có suy đoán mơ hồ. Thật ra anh đã buông bỏ không ít những chấp niệm và hiếu kỳ đó rồi, bí mật kia có được mở ra hay không, đối với anh mà nói không quan trọng tới vậy.
Nhưng ngay vào thời điểm anh muốn bỏ qua chuyện này, Thời Hoan lại thẳng thắn nói ra tất cả.
Đây là chuyện Từ Dã tuyệt đối không nghĩ tới.
Là kinh ngạc mừng rỡ, là hạnh phúc lớn lao nhất.
Từ Dã nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, những vì sao ẩn mình trong đó, vầng sáng lúc ẩn lúc hiện, đường nét ôn hòa mà trầm ngâm.
Trong phút chốc, ánh mắt anh hơi biến chuyển, lộ ra một tia dịu dàng, khóe môi khe khẽ cong lên.
Có thể cô nói đúng.
Quãng thời gian cuối cùng đêm nay, đúng là không tệ.
*
"Ôi, vừa nãy đội phó Lý cùng ba người của lực lượng gìn giữ hòa bình đã quay trở về, sao không thấy đội trưởng Từ đâu?"
Khu vực doanh trại, sau khi ăn cơm tối xong đội bác sĩ đều ngồi lại bàn, xem như là trò chuyện phiếm một lát.
Tổ trưởng trở về phòng trước thu dọn tài liệu, để lại một đám người hiếm khi có được chút thời gian rảnh rỗi, tụ tập trong nhà ăn nói chuyện.
"Đâu phải chỉ thiếu đội trưởng Từ." Có nữ bác sĩ suy nghĩ một chút, lập tức nói, "Chị Thời Hoan cũng vẫn chưa quay về!"
Có người cau mày, nghi ngờ một chút, "Kỳ lạ thế, rốt cục nhiệm vụ lần này đã xảy ra chuyện gì?"
"Hình như bên phía Balnea có một tiểu đội bốn người, trong lúc đang tiến hành nhiệm vụ truy bắt địch thì mất liên lạc với bộ tổng chỉ huy, nên đã phái bộ đội gìn giữ hòa bình đi hỗ trợ nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn." Trình Giai Vãn có nghe loáng thoáng được một chút, nên tùy tiện nói vài câu, "Nhưng mà tôi không thấy có binh lính của Balnea, có chút kỳ lạ, cái này tôi không rõ lắm."
"Vậy chị Thời Hoan đi theo làm gì?"
Trình Giai Vãn vuốt tóc, cái này thì cô cũng không rõ, suy đoán nói: "Lực lượng của Balnea ở bên này phân tán quá loạn, có lẽ là do không có bác sĩ đi cùng?"
"Đây mới là điểm kỳ lạ!" Vị nữ bác sĩ kia lúc này lại lên tiếng, giọng nói có ý tứ sâu xa, "Tuy chị Thời Hoan là tinh anh trong đội chúng ta, nhưng có rất nhiều người có thể chọn mà, tại sao một mực phải là chị Thời Hoan đi cùng?"
Cô ấy vừa dứt lời, lập tức có không ít người hiểu ra vấn đề, liên tục liếc mắt nhìn nhau, giống như phát hiện ra thứ gì quan trọng lắm.
Trình Giai Vãn nghe vậy, tâm trạng không khỏi căng thẳng, con ngươi đảo một vòng, nghĩ thầm chẳng lẽ quan hệ của hai người bọn họ cũng bị phát hiện rồi?
"Nói tới cái này..." Rốt cục có người lên tiếng, nói ra chi tiết nhỏ này, "Tôi nhớ lúc trước, khi chúng ta mới tới đây, chó nghiệp vụ của đội trưởng Từ hình như còn rất thân với chị Thời Hoan?"
"Đúng vậy đúng vậy." Người đó vừa nói xong, lập tức nhận được sự hưởng ứng của mấy người khác, "Hơn nữa lúc chúng ta vừa mới gặp đội gìn giữ hòa bình, bầu không khí giữa Thời Hoan và đội trưởng Từ có gì đó kỳ lạ!"
"Đúng, tôi cũng nhận ra!" Vừa dứt lời, lập tức lại có người hùa vào, "Không phải chúng ta ở trại tị nạn sao, ngày hôm nay vì vận chuyển đồ cứu trợ mà đội trưởng Từ cũng tới đó rồi. Tôi nhìn thấy chị Thời Hoan và đội trưởng Từ còn hay đi cùng nhau nữa, nói nói cười cười, bầu không khí này hoàn toàn không giống bạn bè bình thường vừa mới quen biết!"
"Oa, vậy giữa bọn họ thật sự có gì đó à?"
Trình Giai Vãn vốn đang uống nước, thấy mọi người thảo luận ngày càng hăng say, sợ tới mức trái tim run rẩy.
Hỏng rồi, việc của Thời Hoan và Từ Dã tuyệt đối không thể bị vạch trần được, lỡ như Thời Hoan tưởng cô nói ra thì làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, Trình Giai Vãn liền ho khẽ vài tiếng, nhíu nói: "Mấy người giỏi bát quái thật đấy, Thời Hoan làm việc đã bao nhiêu năm, có thể cô ấy đã từng quen biết đội trưởng Từ trước đó thì sao?"
Dứt lời, mọi người không khỏi rơi vào trầm tư, cẩn thận suy nghĩ một chút, Trình Giai Vãn nói cũng có chút đúng đắn.
"Cũng phải..." Vị nữ bác sĩ kia dừng một chút, đưa tay sờ cằm, đăm chiêu, dáng vẻ có chút vội vàng, "Kiểu phụ nữ trọng sự nghiệp như chị Thời Hoan, chắc là sẽ không cân nhắc mấy chuyện như vậy sớm thế đâu."
Trình Giai Vãn yên lặng, nghĩ thầm, đó là do cô chưa thấy da mặt Thời Hoan dày tới mức nào thôi.
Mọi người thảo luận không ra kết quả gì nên đành từ bỏ, liền thu dọn qua đồ đạc trên bàn ăn rồi sau đó cùng nhau đi trên con đường nhỏ quay về chỗ ở.
Nhưng lúc cả đoàn đang cười cười nói nói đi tới trước cửa ngôi nhà thì bắt gặp có người đang tiến lại gần.
Không đúng, chính xác mà nói, là hai người.
Trình Giai Vãn luôn cảm thấy bóng người này vô cùng quen thuộc, cô nheo mắt nhìn lại lần nữa, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Những người còn lại trong đội cũng đều tròn mắt há miệng, nhìn chằm chằm bọn họ, nhất thời nín thở, không ai dám thở mạnh.
Chỉ thấy Từ Dã đang bế Thời Hoan, vững vàng bước đến, không nhanh không chậm, sắc mặt vẫn như trước, dường như chỉ là hành động vô cùng bình thường.
Thời Hoan ngoan ngoãn dựa vào Từ Dã, có vẻ cô đã ngủ thiếp đi, dáng ngủ lịch sự ngoan ngoãn, khóe môi dường như còn ẩn chứa ý cười.
Cảnh tượng này, hóa ra lại đẹp một cách bất ngờ.
Từ Dã trông thấy mọi người từ nhà ăn trở về, liền gật đầu một cái xem như là chào hỏi, sau đó liền ôm Thời Hoan đi vào trong nhà, lên cầu thang, hình như là đi về phía phòng của Thời Hoan.
Cả đội bác sĩ đều đứng sững ở cửa, trợn mắt há miệng nhìn bóng lưng Từ Dã xa dần, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Không ai lên tiếng, dường như đều không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Trình Giai Vãn càng kinh hãi hơn, cô thật sự không ngờ, quan hệ của hai người bọn họ lại lộ ra theo cách đơn giản và trực tiếp thế này.
Xem ra hai người bọn họ hoàn toàn không có ý định che giấu??
"Này, này, tình hình là thế nào vậy?" Trong đội bác sĩ rốt cục có người lên tiếng, bởi vì quá kinh ngạc nên lúc nói ra còn lắp bắp, "Quan hệ của hai người bọn họ, đúng là như tôi tưởng sao?"
"Ngay cả phòng cũng đi vào rồi, chắc là loại quan hệ đó..."
"What the f*ck, chị Thời hoan và đội trưởng Từ thật sự có chuyện gì đó?!"
"Nhìn thế này thì xem ra, đâu chỉ là có chuyện bình thường." Vị nữ bác sĩ vừa rồi lập tức nói, không tin nổi lắc đầu, "Chó nghiệp vụ cũng quen biết chị Thời Hoan, hai người bọn họ không phải là có chuyện gì đó mà là có cả quá khứ nha!"
Liên quan tới đề tài Thời Hoan và Từ Dã, tới đây là kết thúc rồi."
Mọi người không tiếp tục thảo luận nữa, chỉ cùng nhau nhìn về phía phòng của Thời Hoan, thấy cánh cửa đóng chặt, không khỏi rơi vào trầm tư.
Đột nhiên trong đội bác sĩ có một cô bé nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại vẫn tính là trong thời gian làm việc, mặc dù là lúc nghỉ ngơi, nhưng hai người bọn họ chắc là sẽ không......... chứ?"
Vừa dứt lời liền truyền tới một tiếng ho khan không rõ ý tứ.
Trình Giai Vãn: "......"
Lời nói bị lược bỏ kia thật sự khiến người ta mơ tưởng xa xôi!
*
Cùng lúc đó, Từ Dã không tìm được công tắc đèn trong phòng Thời Hoan nên đành đặt cô lên giường trước, đưa tay tìm đèn bàn.
Nhưng sau khi Thời Hoan nằm lên giường, cánh tay ôm lấy cổ anh không chịu buông, Từ Dã bị ép cúi sát vào người cô, tay chống xuống giường, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hơi thở ấm áp dây dưa, sự mờ ám âm thầm lan ra.
Khoảng cách này thật sự quá nguy hiểm. Từ Dã muốn ngồi thẳng dậy, nhưng người nằm dưới không chịu buông tay, anh không khỏi nhíu mày: "Thời Hoan, em tỉnh rồi?"
"Cũng bế vào trong phòng rồi, không làm gì đó sao?" Thời Hoan hé mắt, dáng vẻ lười nhác, vẻ quyến rũ lộ ra hết, " Chúng ta xa cách năm năm rồi, ôi..."
Lúc cô nói chuyện, cả người đều dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại, cảm giác lười biếng lan tỏa khắp cả xương tủy, sức hấp dẫn gần như là trí mạng.
Từ Dã cảm thấy bụng dưới căng ra, hai hàng lông mày của anh lại cau chặt thêm mấy phần, không lên tiếng.
Thời Hoan gần như đã tỉnh, tâm tư đùa giỡn nổi lên, liền ôm lấy Từ Dã kéo anh cúi thấp xuống, há miệng ngậm lấy vành tai anh, hàm răng nhẹ nhàng ma sát lên da thịt, ẩm ướt nóng bỏng.
Chính là được voi đòi tiên.
Từ Dã có chút nóng nảy, anh dùng một tay đè Thời Hoan xuống giường, cúi đầu hôn sâu.
Thời Hoan không cam lòng, giơ tay như muốn kéo anh, nhưng hai tay lại bị Từ Dã dễ dàng giam trên đỉnh đầu, cả người không thể động đậy.
Môi lưỡi hai người dây dưa qua lại, tình ý triền miên, dục vọng lặng lẽ sinh sôi, nhiệt độ trong phòng dường như tăng lên một chút.
Nụ hôn này của Từ Dã có chút mãnh liệt, Thời Hoan bị đè chặt, cả hô hấp cũng trở nên rối loạn, cuối cùng chỉ có thể thuận theo nhịp điệu của anh, cả người bị hôn tới mức không còn sức lực. Mặc dù hai tay không biết đã được buông ra từ khi nào nhưng cô cũng chỉ có cơ hội lấy hơi để thở, căn bản không còn sức để cử động.
Từ Dã dần dần mở rộng mặt trận, nụ hôn rải rác rơi xuống cổ Thời Hoan, rồi xương quai xanh, khiến cho làn da trắng mịn của cô hiện lên những vết đỏ ửng mờ ám, anh còn đang tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Đôi mắt Thời Hoan nổi lên một lớp sương mờ ảo, lập tức mở miệng cầu xin Từ Dã.