• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại sảnh của bệnh viện, người đàn ông bước qua cửa lớn, trên người mặc bộ âu phục, vóc dáng cao lớn, khí chất bất phàm, chỉ là trên khuôn mặt đeo chiếc kính râm che hơn nửa đường nét, khiến người ta không nhìn thấy rõ dáng vẻ.

Đi theo sau anh ta là người đàn ông mặc đồ đen, hình như là vệ sĩ, vô cùng nghiêm túc thận trọng, lạnh lùng không chút cảm xúc.

"Thiếu gia, nhớ giải quyết nhanh chóng." Người đàn ông mặc đồ đen lên tiếng, cung kính từ đầu tới cuối, trước sau đều cúi đầu.

"Biết rồi, nhắc mãi." Tạ Chu Dung đáp, dĩ nhiên là đã mất kiên nhẫn, "Tôi đến bệnh viện thăm bạn, ngoài hàn huyên tâm sự ra thì còn có thể làm gì?"

Người đàn ông mặc đồ đen nghe vậy thì yên lặng, mặc dù yên lặng nhưng lại rất muốn phản bác, không còn cách nào khác là kìm nén, khẽ ho hai tiếng, nói: "Vậy nên... xin thiếu gia nhanh chóng, cậu đừng trách tôi thúc giục gấp gáp, mệnh lệnh của lão gia bên đó hạ xuống, không làm xong thì chúng tôi cũng không được yên."

"Vừa thả tôi từ nhà họ Tạ ra, như vậy cũng có khác gì giam lỏng đâu?" Tạ Chu Dung nghe phát chán, giơ tay day day tai mình, hừ một tiếng, "Tôi mà có nhảy qua cửa sổ bỏ trốn thì các người có muốn tìm ra cũng không được."

Ý là, đã là cho bọn họ mặt mũi lắm rồi.

Trong lòng nghĩ vậy, người đàn ông mặc đồ đen âm thầm lườm một cái, nhưng không hề biểu hiện gì trên mặt, chỉ cười cười, khách khí nói: "Ngại quá thiếu gia, lão gia có dặn dò, bất cứ lúc nào cũng nhất định phải theo sát cậu."

"Theo như anh nói thì lúc tôi đi vệ sinh anh cũng phải đi theo à?"

"Theo lời lão gia, đúng là như vậy ạ."

Tạ Chu Dung: ".........."

Anh ta hoàn toàn cạn lời, thật sự không muốn nói tiếp nữa, cười lạnh, lấy điện thoại ra.

Nhưng còn chưa kịp cầm chắc điện thoại trong tay thì đã có cuộc gọi đến.

Điện thoại rung lên, cứ thế trượt khỏi lòng bàn tay của Tạ Chu Dung, anh cau mày, theo phản xạ vô thức rụt tay lại, nhưng còn chưa kịp cầm chắc lại thì mắt đã nhìn thấy điện thoại rơi xuống đất.

Cùng lúc đó.

Một cô gái đi ngang qua bên cạnh Tạ Chu Dung, âm thanh giày cao gót trên nền gạch vang lên lanh lảnh.

Mang theo mùi hương thoáng qua, nhưng lại có phần lạnh lùng, không một chút dịu dàng nào.

Dụ Lâm đặt điện thoại bên tai, nghe thấy từ đầu dây bên kia truyền đến lời nói của Tịch Cảnh Trác.

"Em lên đây đi, có niềm vui bất ngờ."

Dụ Lâm không kìm được mà cau mày, nghe vậy thì tiếp tục bước về phía trước, thẳng về phía thang máy, vừa hỏi: "Niềm vui bất ngờ? Có niềm vui gì bất ngờ được?"

Bên trong đại sảnh bệnh viện người qua kẻ lại, cô cũng không chú ý tới xung quanh có ai, chỉ mơ hồ nghe thấy có âm thanh gì đó vang lên, hình như là thứ gì đó rơi xuống đất. Sau đó chân phải đá trúng đồ vật, nhưng lúc này cô đang nghe điện thoại nên hoàn toàn không để ý, cứ thế bước đi.

Tạ Chu Dung phía sau cô, cứ thế trơ mắt nhìn điện thoại rơi xuống đất rồi còn bị người ta đá hai lần ra xa.

Tạ Chu Dung nhíu mày, chỉ nhìn thấy dáng vẻ cô gái kia uyển chuyển, trông bóng lưng có vẻ là mỹ nhân, lửa giận trong lòng liền tiêu tan đi không ít.

Dù sao cũng không có gì đáng kể, lát nữa nhân tiện tìm một lý do đi mua điện thoại mới, bỏ lại đám người nhà họ Tạ.

Nghĩ vậy, Tạ Chu Dung định cứ thế cho qua.

Nhưng người bên cạnh đã lên tiếng trước, lạnh lùng gọi: "Vị tiểu thư phía trước, phiền cô dừng chân một chút."

Lúc này Dụ Lâm đang ngơ ngác vì bị Tịch Cảnh Trác cúp điện thoại, vội vàng lên lầu tìm anh, nghe thấy giọng nam từ phía sau mang theo ý giận dữ, cũng không biết có phải đang gọi mình không, cô liền quay đầu lại xem.

Đôi mắt vốn dĩ đen sâu thẳm của Tạ Chu Dung bỗng chốc lóe sáng, không rõ ý tứ, khiến người ta không nhìn thấu.

Lông mày lá liễu, đôi mắt lộ rõ vẻ dịu dàng, nhưng đặt trên khuôn mặt cô lại có cảm giác lãnh đạm. Ngũ quan cô càng tinh tế hơn, không một chút tì vết, Tạ Chu Dung nhất thời không biết phải miêu tả bằng từ ngữ nào.

Chỉ trong một khoảnh khắc, dung mạo của cô gái này cứ thể lọt vào tim anh.

Là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.

Nghĩ vậy Tạ Chu Dung nheo mắt, bỗng nhiên nghĩ dây dưa qua lại một lúc cũng không phải là không thể, liền nói với cô: "Tiểu thư, vừa nãy cô đá văng điện thoại của tôi."

Trên gương mặt Dụ Lâm không có biểu cảm gì, cô nghĩ ngợi một chút, nhớ ra lúc nãy khi mình đang nghe điện thoại đúng là có đá trúng thứ gì đó, nhưng bây giờ cô cũng không có thời gian tìm, còn bận việc nữa.

Đối diện với hai người đàn ông trước mặt, người lên tiếng vừa rồi còn đeo kính râm, mặc dù không thấy rõ dung mạo nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được ngoại hình không tồi.

Nghe giọng nói thì người vừa rồi gọi cô, chắc không phải anh ta.

"Ngại quá, vừa rồi tôi mải nghe điện thoại, không chú ý dưới chân." Cô giải thích, nhưng không muốn mất nhiều thời gian, nghĩ một lát liền nói với Tạ Chu Dung: "Hiện tại tôi hơi bận, nếu có thể phiền anh chờ ở đây mấy phút được không, tôi xử lý xong công việc sẽ trả lại tìm anh bồi thường thỏa đáng."

Nói xong, Dụ Lâm dừng một chút, cảm thấy để người ta chờ như vậy cũng không tốt lắm, liền nói thêm: "Việc này quả thật là do tôi không cẩn thận, còn bắt các anh phải chờ, nếu cần, có thể bồi thường thêm một chút cũng không vấn đề."

Nói xong, cô liền quay người lại, tạm biệt qua loa rồi nhanh chóng bước về phía thang máy, dường như thật sự có chuyện quan trọng.

Chỉ bỏ lại Tạ Chu Dung đứng nguyên tại chỗ, hứng thú cười thành tiếng.

Bồi thường thêm một chút cũng không có vấn đề?

Hóa ra mình cũng có ngày bị người ta đập tiền vào mặt.

"Đi thôi, đừng để chậm trễ." Tạ Chu Dung đưa tay tháo kính mắt xuống, cài vào cổ áo, nói với người đàn ông mặc áo đen bên cạnh, "Vô vị."

*

Sau khi lên thang máy Dụ Lâm hỏi người ở gần đó, đi tới văn phòng của Tịch Cảnh Trác.

Nếu là anh ấy thừa nước đục thả câu, làm lãng phí thời gian của cô, thì thật sự không phải khách khí.

Dụ Lâm nghĩ vậy, thở dài, đẩy cửa bước vào.

Đầu tiên cô vốn định nhìn ngay về phía bàn làm việc, nhưng ánh mắt lại tình cờ lướt qua bóng dáng quen thuộc, lập tức ngẩn người, quay đầu nhìn sang.

Tịch Cảnh Trác nhìn thấy cô, khép tập tài liệu trong tay lại, nhàn nhạt nói: "Không biết có được tính là niềm vui bất ngờ không?"

Năm năm không gặp, Dụ Lâm có chút không nhận ra, liền hoài nghi gọi: "Thời Hoan?"

Nghĩ tới lần cuối cùng hai người gặp nhau là năm năm trước, mặc dù vẫn còn nhớ dáng vẻ nhưng dù sao cũng đã lâu như vậy, dù gì khí chất cũng có chút thay đổi khiến Dụ Lâm nhất thời nghi ngờ con mắt của chính mình.

"Dụ Lâm?!" Thời Hoan lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa, khuôn mặt trở nên mừng rỡ trong nháy mắt, vội vàng chạy tới, cẩn thận quan sát người trước mặt một phen, "Đúng là cậu, không ngờ lại gặp nhau!"

"Năm năm không về, cậu vẫn chạy loạn khắp thế giới à?" Dụ Lâm buồn cười, trên khuôn mặt hiện lên ý cười hiếm có, cô ấy đưa tay vỗ vai Thời Hoan, nói, "Còn bảo cái gì mà không ngờ lại gặp nhau ở đây, cậu cảm thấy bây giờ gặp tớ là quá sớm à?"

Thời Hoan haha hai tiếng, "Nào có, cậu nhìn cậu xem, lâu như vậy không gặp, tớ cũng nhớ cậu muốn chết rồi."

Dụ Lâm chẳng qua chỉ nói đùa một chút, liền hỏi cô: "Hôm nay cậu tới đây làm gì?"

"À, đưa Tịch tiểu thiếu gia đến đây." Thời Hoan chớp mắt, nhìn sang Tịch Nhiên đang ngồi ngoan ngoãn một góc, "Nhân tiện nói chuyện với Tịch Cảnh Trác, kết quả tớ chuẩn bị đi thì anh ấy lại bảo sắp có người quen tới, tớ đoán xem có phải cậu không, kết quả thật sự đoán đúng rồi."

"Xem ra vẫn có chút duyên phận." Dụ Lâm cười cười, nói rõ lý do mình tới đây, "Tớ tới lấy mấy bộ hồ sơ của bệnh nhân chuyển viện, khoảng thời gian này tớ bận quá, cũng không mấy khi đến được thành phố A."

Thời Hoan giả vờ kinh ngạc, hít một hơi thật sâu, nói với cô ấy: "Ôi, không có ngày nghỉ luôn sao?"

Sao mà Dụ Lâm lại không hiểu ý của cô chứ, nhún vai ra chiều bất đắc dĩ, đẩy đẩy người cô, "Cậu thôi đi, đừng có khoe khoang với tớ, các cậu tuy thời gian nghỉ ngơi dài nhưng đến khi bận rộn thì còn lâu mới ung dung được như tớ ở đây."

"Không sao không sao, bây giờ tớ đang nghỉ ngơi mà."

Dụ Lâm thở dài, nhớ ra gì đó, hỏi: "Gần đây Trì Nhuyễn thế nào rồi, nửa năm tớ không về thành phố A lần nào, cũng không gặp được cô ấy."

"Cậu ấy à, phóng viên chiến trường, cũng gần như chạy loạn khắp thế giới, tớ và cậu ấy tình cờ gặp nhau kha khá lần." Thời Hoan cong môi, nhắc tới việc này thì đúng là có ý nghĩa, "Đúng rồi Dụ Lâm, khi nào cậu về bên kia?"

"Trưa mai, đi máy bay."

"Trùng hợp, gần đây tớ và Trì Nhuyễn đều đang nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta gọi cậu ấy, ba người đi chơi một bữa, thế nào?"

"Được đó." Dụ Lâm gật đầu, ngẫm lại thì ở thành phố A cũng không có việc gì nữa, "Có vẻ buổi tối cậu rảnh à."

Thời Hoan mừng tới nỗi mất cả não, nghe vậy cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền trực tiếp khoát tay một cái nói: "Tớ thì có thể có việc gì, từ sáng đến tối rảnh tới mức cuồng chân tay."

Kết quả là, chuyện Từ Dã nói tối nay tới đón cô, cứ thế bị quẳng ra sau đầu.

Tịch Cảnh Trác biết hai người đã lâu không gặp, cũng không làm phiền thêm, sau khi đưa tài liệu cho Dụ Lâm xong thì tập trung làm việc.

Thời Hoan và Dụ Lâm cùng nhau rời khỏi văn phòng, hai người vừa đứng đợi thang máy vừa bàn xem lát nữa ăn ở đâu.

Thời Hoan quen thuộc với thành phố A nhất, Dụ Lâm không có ý tưởng gì. Hai người và Trì Nhuyễn là bạn lâu năm, khẩu vị của nhau đều biết rõ, vì thế việc chọn nhà hàng không mất nhiều thời gian.

Ăn và chơi vẫn luôn là bản năng yêu thích nhất của con người, vì thế đối với phương diện này Thời Hoan càng nóng lòng hơn, nhanh chóng giải quyết được vấn đề lộ trình.

- ------

Sun: Tuần vừa rồi mình ốm, đau đầu suốt nên chậm trễ rồi. Còn khoảng 6 chưa nữa, cố nốt thôiiiii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK