Nhìn những sự vật trước mắt bị bẻ cong, có chút khói xám lượn lờ trong không trung, dường như khiến người ta muốn nghẹt thở.
Vạn vật đều bao trùm dáng vẻ u uất đầy chết chóc.
Lúc này là thời khắc quan trọng nhất, sống chết chỉ cách nhau trong gang tấc, tình hình khiến mọi người phải toát mồ hôi.
Có người nhà bệnh nhân đi ngang qua nhận ra Thời Hoan, thấy tình huống khẩn cấp liền đi tới gần cô, đứng bên cạnh yên lặng cầu nguyện.
Cậu bé được người nhà bệnh nhân kia chăm sóc, bọn họ đứng ở nơi cách Thời Hoan vài bước chân, cùng nhau nhìn về phía bên này.
Thời Hoan có chút đau đầu, cô không thể hiểu nổi tại sao tất cả mọi nguy hiểm đều trùng hợp đổ lên đầu cô, chuyện này thật sự khiến người ta buồn bực.
Cô giương mắt nhìn Trương Đông Húc và Lưu Phong lên xe, sau đó bọn họ cầm hai cuộn dây thừng và một khối kim loại vuông vắn ra. Hai người đứng trên mặt đất ước lượng một hồi, bắt đầu thảo luận gì đó, vì khoảng cách khá xa nên Thời Hoan cũng không nghe được kế hoạch của bọn họ.
Trải qua khoảng thời gian kinh hoàng nhất đó, hiện tại Thời Hoan nhìn thấy Từ Dã đi tới, cũng không biết tại sao, nỗi lo lắng trong lòng cô không còn đáng sợ như trước nữa.
Cô đã chuẩn bị sẵn tình huống xấu nhất.
Từ Dã ngồi xổm trước người Thời Hoan, anh rút một con dao Thụy Sĩ từ bên hông ra, chuôi dao đảo hai vòng trong lập tức được Từ Dã siết chặt trong tay.
Lông mày anh khẽ cau lại, nhìn chằm chằm dưới chân Thời Hoan, hình như là đang suy tính phương án cẩn thận.
Thời Hoan nheo mắt nhìn anh, cô mở miệng nhưng lại không thốt nên lời, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn khẽ gọi anh: "Từ Dã, em..."
Từ Dã hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng, lạnh lùng nói: "Câm miệng cho anh."
"Không được, lần này thật sự nguy hiểm." Thời Hoan kiên nhẫn lắc đầu một cái, nhất định phải nói ra, cô mặc kệ Từ Dã, một mình tiếp tục nói, "Em đã từng nói với anh rồi. Từ Dã, con người em rất nóng nảy bồng bột, đời này chỉ kiên trì với đúng hai việc, một chính là công việc bác sĩ không biên giới, hai chính là ở bên cạnh anh."
Cô vừa dứt lời, Từ Dã liền hừ một tiếng, đưa tay xoay ngang con dao quân đội trong tay, chuyển sang phía chân Thời Hoan.
Cùng lúc đó, anh mở miệng, giọng nói có chút lạnh nhạt, "Anh nói em câm miệng."
Thời Hoan cắn môi, trong lòng có chút tủi thân, cổ họng khàn khàn nói: "Đã tới lúc này rồi..."
Lời nói của cô ẩn chứa âm thanh ức nở, Từ Dã nghe được tim liền mềm nhũn, lúc này không có một chút tức giận nào.
Anh khẽ thở dài, cuối cùng vẫn hạ giọng dịu dàng một chút, nói với cô: "Những lời đó, sau này vẫn còn thời gian cả đời để nói với anh."
"Vì thế Thời Hoan." Anh nói, ngước mắt đối diện với tầm mắt cô, "Nghe lời, thả lỏng, tin anh."
Trong đôi mắt từ trước tới nay luôn bình lặng không một gợn sóng lúc này bỗng nổi lên một chút dịu dàng, ý cười bất đắc dĩ, tâm trạng thư giãn hiếm có.
Lời nói của anh lọt vào tai, mắt Thời Hoan liền đỏ lên.
Mũi cô có chút cay cay, cố kìm nén cảm giác muốn rơi lệ, cô gật đầu, thật sự không nói nhiều lời nữa.
Anh nói sẽ không sao, vậy thì cô nhất định sẽ không sao.
Thời Hoan tin tưởng Từ Dã, vô điều kiện.
Cùng lúc đó, Trương Đông Húc và Lưu Phong theo đúng kế hoạch dùng dây thừng quấn quanh khối kim loại, cố định ở bốn góc, chỉ còn chờ hành động của Từ Dã.
Trên trán Từ Dã phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh chuyển dao găm sang phía bên chân Thời Hoan, kê sát vào đế giày cô, nhẹ nhàng nói: "Nghe anh, từ từ di chuyển chân đi, anh dùng dao chống đỡ ở đây, em không phải sợ."
Thời Hoan ừm một tiếng, cô nín thở theo bản năng, cố gắng khống chế để chân không run lên, vững vàng dịch chuyển sang một bên, động tác rất cẩn thận và chậm rãi.
Con dao trong tay Từ Dã cũng kề sát theo cô, cùng cô di chuyển, anh gần như là theo sát, không có một chút sai lệch.
Gươm đã tuốt khỏi vỏ, chỉ cần động một cái sẽ nổ.
Trương Đông Húc và Lưu Phong ở bên cạnh quan sát cũng phải toát mồ hôi lạnh khắp người, tập trung toàn bộ tinh lực nhìn chằm chằm động tác của Từ Dã, chỉ sợ xảy ra một li sai lệch.
May mà Từ Dã và Thời Hoan phối hợp rất tốt, cuối cùng Thời Hoan hoàn toàn nhấc chân ra khỏi quả mìn, còn Từ Dã đã dùng dao găm chống đỡ, không để mìn phát nổ.
Thời Hoan gần như thở phào trong chớp mắt, chân cô nhất thời run lên, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất may mà cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng, lúc này mới hoàn toàn đứng vững.
Vì lo sợ mà cả người cô đã cứng đờ, lúc này cơ bắp được thả lỏng liền cảm thấy đau nhức. Công việc vẫn chưa kết thúc, Thời Hoan chăm chú nhìn Từ Dã, nhìn anh làm cách nào để giải quyết quả mìn này.
Từ Dã hơi thả lỏng, anh nghiêng đầu nhìn về phía Trương Đông Húc, cậu ta lập tức hiểu ý, cầm khối kim loại đã cố định đưa tới, nhanh chóng kiểm tra lại dây thừng ở bốn góc, phòng ngừa bị lỏng.
Nói không lo lắng là giả, Trương Đông Húc ra hiệu bằng tay, Từ Dã liền chậm rãi di chuyển tay dời đi, dùng khối kim loại đặt trên con dao găm. Thời Hoan trôi qua cực chậm, Thời Hoan đứng bên cạnh sợ hãi, cô mím chặt môi, âm thầm cầu nguyện lần này có thể bình an.
Không ai dám lên tiếng, vô cùng yên tĩnh.
Cuối cùng, tay Từ Dã cùng hoàn toàn buông khỏi chuôi dao, khối kim loại đặt trên con dao găm, mọi người căng thẳng chờ đợi một lát, xác nhận khối kim loại không nhúc nhích mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt Từ Dã liền bình tĩnh lại, anh cười thở phào, từ từ đứng dậy, việc đầu tiên chính là kéo Thời Hoan lùi về phía sau, rời xa khu vực nguy hiểm, phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra.
Mọi người cũng nhanh chóng lùi lại, Trương Đông Húc lúc này mới dám lên tiếng, đưa tay vỗ vỗ vào vai Lưu Phong, "Ôi lão Lưu, chúng ta cũng là huynh đệ sống chết có nhau rồi."
Vừa dứt lời, cậu ta ngẩn người, không rõ từ lúc nào cổ họng mình đã khản đặc như vậy.
Trên trán Lưu Phong đổ mồ hôi ròng ròng, ôm lấy vai Trương Đông Húc, cảm thán nói: "Mau tránh xa một chút, bên này vẫn chưa hoàn toàn an toàn, không biết còn mìn ở xung quanh hay không."
Tình hình cuối cùng cũng yên ắng qua đi, bụi bặm đầy người.
Nước mắt đã kìm nén từ lâu của Thời Hoan cứ thế tuôn ra, cô không nói năng gì nhào vào lòng Từ Dã, ôm anh thật chặt, khóc như mưa: "Thật sự em sợ muốn chết, cũng may là chúng ta không xảy ra chuyện gì, nếu có bất trắc thì anh bảo phải làm sao bây giờ..."
Từ Dã cong môi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, để cô thở đều, khẽ khàng an ủi: "Anh còn ở đây, đừng khóc, chẳng phải là không xảy ra chuyện gì sao?"
Thời Hoan khịt mũi, nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn anh, bĩu môi, "Cuối cùng vẫn là gây thêm phiền phức cho anh, phiền chết rồi."
Từ Dã nghe vậy có chút buồn cười, anh xoa đầu cô, "Không phải em gây phiền phức cho anh, anh ngoài lo cho em ra thì còn có thể lo cho ai được nữa chứ, không sao."
Lúc này Thời Hoan mới nín khóc mỉm cười, cô chớp mắt. Lúc này mọi người đều bị cảm giác vui mừng làm cho choáng ngợp, không hề chú ý đến sự biến hóa ở sau lưng.
Cô vừa mở miệng, muốn nói gì đó với Từ Dã, liền thấy sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, con ngươi trở nên sắc lạnh trong nháy mắt, lạnh tới mức đáng sợ.
Trái tim Thời Hoan run lên, cô còn chưa kịp phản ứng, tầm mắt liếc qua vẻ mặt biến sắc của Trương Đông Húc và Lưu Phong. Trong đầu cô còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ một chớp mắt cả người đã bị Từ Dã dùng sức kéo ra phía sau.
Đầu óc Thời Hoan lập tức trống rỗng.
Cô không đứng vững, suýt nữa đã ngã xuống đất. Nhưng ngay sau đó tiếng súng vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh, chói tai như đòi mạng.
Âm thanh như làm vỡ nát hi vọng của Thời Hoan, vụt qua bên tai, xuyên qua máu thịt đầm đìa.
Đồng tử của cô co lại, mọi ánh sáng trong tầm mắt đều tan biến, trở nên vô hồn.
Thân hình Từ Dã trước mặt hơi khựng lại, thời gian như ngưng đọng, anh từ từ mất đi sức lực. Cơ thể theo bản năng muốn đứng lên nhưng không thể cố gắng, chỉ chậm rãi quỳ xuống, ngã trên mặt đất.
Thời Hoan thậm chí còn chưa kịp phản ứng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Cô ngơ ngác nhìn người nằm trên đất, thấy máu tươi trào ra từ lồng ngực, thấm ướt áo anh, cũng khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ.
Đó là tấm khiên sừng sững không sụp đổ che chắn trước người cô, lúc này đột nhiên rạn nứt, đúng vào thời khắc cô lơ là nhất, giết chết cô không kịp trở tay.
Một góc thế giới sụp đổ, Thời Hoan từ từ bình tâm lại, ánh mắt cô lướt qua Từ Dã, nhìn đứa trẻ phía đối diện với ánh mắt không thể tin nổi.
Trong tay thằng nhóc là một khẩu súng loại nhỏ, trầm ổn bình tĩnh, mặt không hề có cảm xúc, dường như chỉ là một cỗ máy giết người lạnh lùng, xem ra việc giết người đều là nó tự mình chấp nhận.
Chỉ một giây, Thời Hoan đã hiểu ra.......
Là binh lính trẻ em*.
Đứa trẻ này, là binh lính trẻ em.
Đó là nhân vật nguy hiểm nhất.
(*Binh lính trẻ em: trẻ em bị lợi dụng để phục vụ cho quân đội và chiến tranh, bị ép buộc tham gia vào những cuộc xung đột vũ trang và trở thành công cụ nguy hiểm trong các cuộc chiến ở khắp nơi trên thế giới. Ngày 12/2 hàng năm là ngày Quốc tế chống sử dụng binh lính trẻ em.)
"Đội trưởng Từ!" Trương Đông Húc hét lên, khuôn mặt lo lắng muốn lao tới, nhưng Thời Hoan đã nhanh hơn một bước, quỳ xuống đất ôm Từ Dã vào lòng.
Cô cúi đầu, tóc dài che kín khuôn mặt khiến người khác không rõ biểu cảm của cô.
Đứa trẻ kia dường như muốn nhắm vào Thời Hoan, thấy Từ Dã ngã xuống, nó có chút bất mãn nhíu mày. Thằng nhóc tiếp tục định bóp cò súng nhưng bị Lưu Phong nhanh chóng phát hiện, giơ súng nhắm về phía nó.
Nhưng chỉ chớp mắt, ngay vào thời khắc đứa trẻ kia sắp bóp cò, Lưu Phong lại thầm mắng mình chậm hơn một nhịp, tiếng súng lập tức vang lên xé toạc bầu trời.
Lưu Phong và Trương Đông Húc đều chấn động.
Chỉ thấy đứa trẻ kia vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía trước, sau đó, súng của nó rơi trên nền đất, đứa trẻ ôm ngực đã bị trúng đạn ngã xuống đất.
Cổ họng Trương Đông Húc chuyển động, cậu ta chậm rãi dời tầm mắt nhìn về phía Thời Hoan...
Thấy cô một tay cầm súng, đầu ngón tay vẫn còn giữ trên cò súng chưa thu lại, lạnh lùng quay đầu nhìn đứa trẻ vừa ngã xuống.
Trên khuôn mặt cô, không có một chút cảm xúc nào.