Giọng mẹ Từ chậm rãi hạ xuống, ánh mắt Thời Hoan tan ra trong khoảnh khắc ấy.
Từ Dã chưa từng nói, suốt năm năm qua, rốt cục anh đã vượt qua như thế nào.
Nhưng Thời Hoan cảm thấy, anh nhất định không ổn hơn cô là bao, bất luận là thể xác hay tinh thần.
"Tiểu Hoan, tuy bác cũng không muốn nói với cháu những chuyện này, nhưng những ngày tháng sau khi cháu rời đi, có lẽ là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Từ Dã." Mẹ Từ khẽ thở dài, tâm trạng biểu lộ trong ánh mắt, bà cúi đầu, nhẹ nhàng nói với Thời Hoan, "Bác nói với cháu, cũng chỉ là muốn cháu biết, cháu quan trọng với thằng nhóc Từ Dã tới mức nào, cháu không cần cảm thấy có lỗi với nó."
Thời Hoan gật đầu, "Cháu biết ạ."
Mẹ Từ nghe vậy, lúc này mới yên lòng, bà chậm rãi nói, lục lại ký ức trong đầu, "Tuy bên ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng càng ngày nó càng trầm mặc, giống như phát điên chạy khắp nơi trên thế giới, đi khắp nơi làm nhiệm vụ, cả ngày vào sinh ra tử cũng không chịu nghe ai khuyên nhủ, quanh năm suốt tháng cũng chỉ về nhà được mấy ngày."
Thời Hoan rơi vào trầm mặc, vô thức cau mày, trong lòng có mấy phần chua xót khiến cô không nói thành lời.
Từ Dã đột nhiên đắm chìm trong công việc như vậy, đương nhiên không phải là bình thường rồi.
"Tiểu Hoan chắc cháu cũng biết, thằng nhóc Từ Dã này, không thích thể hiện tâm tình và suy nghĩ ra bên ngoài, vì thế một khi nó có suy nghĩ gì tiêu cực sẽ ép bản thân mình phải tập trung vào một chuyện gì đó." Mẹ Từ nói xong, nhìn Thời Hoan một chút, ý cười trên khóe môi như có như không, "Bác và cha nó còn tưởng rằng, chuyện chia tay như thế, chắc có lẽ chỉ qua một thời gian ngắn là nó có thể vượt qua, thế nhưng sau đó nhìn thấy nó..."
Nói tới đây, mẹ Từ dừng lại một chút, bà khẽ thở dài, tuy không có ý gì khác nhưng Thời Hoan lại có thể cảm nhận được tâm trạng đau lòng lúc đó của mẹ Từ.
"Thời gian càng lúc càng lâu, nhưng Từ Dã vẫn như trước, cũng không chịu nói chuyện yêu đương, từ chối tất cả vấn đề liên quan đến tình cảm." Mẹ Từ chậm rãi nói, "Mấy năm trước vì làm nhiệm vụ mà nó bị thương không ít lần, cửu tử nhất sinh trở về, đã khiến hai bác sợ hãi muốn chết. Nhưng hai bác không khuyên nổi nó, nó dường như muốn đem tất cả sức lực của mình dồn lên công việc, tuy rằng chưa bao giờ hỏi nhưng bác cũng đoán được đại khái nguyên nhân và vì nó vẫn còn nhớ đến cháu."
"Sau khoảng hai, ba năm, Từ Dã đã trở lại bình thường, thấy nó cuối cùng cũng thoát ra được, hai bác thật sự vui mừng." Mẹ Từ nói xong lắc đầu, thấy buồn cười, "Nhưng bác vẫn không ngờ tiểu tử này lại là người chung tình, cứ thế nhớ mãi không quên."
Thời Hoan không hé răng, tâm trạng trở nên phức tạp hơn mấy phần, cô nhìn về phía bác gái, muốn nghe đoạn sau.
"Có một lần, Từ Dã làm xong nhiệm vụ về nhà gặp hai bác, ban đêm ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, lúc bác đi ra ngoài uống nước nhìn thấy, liền đi lấy chăn đắp cho nó." Mẹ Từ nghĩ lại lúc đó, tâm trạng không khỏi xúc động, "Nó cũng không có thói quen nói mơ, nhưng khi đó bác nghe được rất rõ ràng, nó gọi tên cháu trong mơ."
Nói xong, mẹ Từ còn nửa đùa nửa thật suy đoán: "Có lẽ đây chính là lý do nó không thường xuyên về nhà, sợ bị người khác phát hiện."
Bà vừa dứt lời, sống mũi Thời Hoan bỗng có chút cay cay.
Trong mơ, anh gọi tên cô.
Đã qua lâu như vậy, anh vẫn luôn nhớ về cô, năm năm qua, anh chưa từng thử buông bỏ cô.
Trong lồng ngực tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, Thời Hoan có chút không kiềm chế được, chỉ cảm thấy cảm giác xúc động và hổ thẹn dâng trào, khiến viền mắt cô ươn ướt.
Xưa nay Thời Hoan đều biết, Từ Dã là người trầm tĩnh và hờ hững, tình cảm của anh cũng âm thầm, anh sẽ không nói lời ngọt ngào, sẽ chỉ chú ý chăm sóc tốt cho cô từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Anh chính là một người đàn ông như vậy, trưởng thành trầm ổn, sẽ không trói buộc cô bên cạnh mình, chỉ lặng lẽ giúp cô tiến về phía trước.
Xưa nay cô đều hiểu.
Thời Hoan mím môi, trong lòng rối loạn, suýt chút nữa đã rơi lệ.
Hóa ra, đoạn tình cảm này, quan trọng đối với anh như vậy.
"Tiểu Hoan, hai đứa có thể gặp lại nhau, thật sự là quá khó khăn rồi." Mẹ Từ thấy biểu hiện của Thời Hoan như vậy, cũng không biết nên khuyên nhủ gì, chỉ nhẹ nhàng giơ tay vỗ lên lưng cô, "Hai đứa để lạc mất nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn có thể ở bên nhau, thật sự đúng là duyên phận, vô cùng đáng quý."
Vào thời khắc đó, Thời Hoan đột nhiên cảm thấy...
Cân nhắc chuyện kết hôn, dường như cũng không phải là sớm.
Cuộc sống sau này, cô nhất định sẽ bầu bạn bên cạnh anh,
Cùng anh trải qua xuân hạ thu đông, sánh vai bước về phía trước.
*
Lúc Thời Hoan và Từ Dã chuẩn bi rời đi, đã là xế chiều.
Sau khi tạm biệt bác trai bác gái xong, Thời Hoan cười tít mắt mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, tâm trạng thoải mái, cả người cực kỳ vui vẻ.
Từ Dã khởi động, lái xe về nhà, ánh mắt thoáng nhìn qua biểu cảm vui mừng của Thời Hoan, anh không khỏi cong môi.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên nhớ tới vừa rồi tình cờ nhìn ra ngoài sân, hai người vừa cắt tỉa cây hoa vừa nói chuyện cùng nhau.
Nghĩ vậy, Từ Dã liền thuận miệng hỏi: "Lúc hai người bận rộn trong sân, nói chuyện gì vậy?"
Trong lòng anh gần như đoán chắc, nhất định là hàn huyên chuyện gì đó.
Thời Hoan lười nhác dựa người vào lưng ghế phía sau, nói chuyện thản nhiên như không: "Không có gì, chỉ là chút chuyện phiếm thôi."
Từ Dã nheo mắt, rõ ràng không tin lời cô, "Vậy sao?"
"Woahh, anh thật sự không tin em chút nào hết." Thời Hoan giả vờ đau lòng, ôm ngực thở dài, tỏ ra cực kì thương tâm. "Em đối với anh thật lòng thật dạ, một trái tim hồng đặt ngay trước mặt anh, anh không nhìn thấy sao?"
Từ Dã khẽ cười, "Anh thật sự không nhìn thấy."
Thời Hoan nghe vậy, liền trực tiếp ghé sát lại gần anh, trêu đùa: "Lần này thấy chưa, không thấy rõ thì em còn có thể lại gần nữa."
Từ Dã bị dáng vẻ không đứng đắn của cô chọc cho bật cười, thật sự không tức giận gì, chỉ bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, thu hồi tấm lòng của em lại đi, anh hỏi nghiêm túc..."
Thời Hoan thấy dường như Từ Dã thật sự tò mò chuyện này, cô âm thầm bĩu môi, nghĩ xem có nên nói hay không.
Ừm... Cái người Từ Dã này kiêu ngạo như vậy, nếu trực tiếp nói thẳng ra, có lẽ anh lại nghĩ một đằng nói một nẻo, chối bay chối biến, bản tính khó dời, Thời Hoan cũng chẳng có cách gì.
Hơn nữa, đây là chuyện Thời Hoan muốn tự giấu trong lòng, vì thế không có cách nào ngoài tạm thời giữ bí mật.
Sau khi quyết định, cô cong môi, nghiêng đầu cười như có như không nhìn Từ Dã, dùng giọng nửa đùa nửa thật nói: "Bác gái nói với em nhiều lắm, nói năm năm qua anh dốc tâm dốc can nhớ nhung em mãi không quên, vì em mà si, vì em mà cuồng, vì em mà đâm đầu vào ngõ cụt.
Nói xong, cô còn không quên bày ra dáng vẻ cảm động đến rơi lệ, rất chân thành, "Ôi, thật sự là cảm động chết em rồi."
Thấy Thời Hoan như vậy, tâm trạng nghi ngờ của Từ Dã liền hạ xuống.
Xem ra hai người thật sự chỉ nói chuyện phiếm rồi.
Từ Dã mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, không tỏ rõ thái độ.
"Cho nên Từ Dã à." Thời Hoan nghiêng đầu, cả người dựa sát vào Từ Dã, "Năm năm này, rốt cục anh đã bao giờ có ý định quên em đi chưa?"
Từ Dã thật sự thẳng thắn, vô cùng thẳng thắn: "Có."
Một chữ, trực tiếp đánh mạnh vào lòng Thời Hoan, nguội lạnh một nửa.
Thời Hoan thở dài, có chút khó khăn vuốt ngực một cái, nói: "Đúng là người đàn ông thẳng thắn, thật sự không nói dối ai."
"Có điều..." Từ Dã bình tĩnh nói tiếp, "Sau đó anh nghĩ, không nói lời nào mà bỏ rơi anh, anh tuyệt đối không thể cứ thế buông tha em được, sớm muộn gì cũng phải bắt em trói về."
Đời này những chuyện bất ngờ, rất nhiều.
Thời Hoan chớp mắt, cô không kìm được bật cười, trong ánh mắt tràn ngập những vầng sáng rực rỡ.
Ôi, thật sự...
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ muốn lôi anh đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ mất.
Bởi vì đường đi hơi xa, nên Thời Hoan tranh thủ chợp mắt một chút.
Đến khi tỉnh lại, hai người trùng hợp đang tắc đường ở gần một con phố sầm uất, giờ là thời gian tan tầm cao điểm, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Thời Hoan có chút buồn chán, liền lấy điện thoại ra xem, trên thanh trạng thái có mấy thông báo, cô vẫn chưa xem.
Tùy ý nhìn lướt qua, vốn dĩ cô cũng định ấn nút xóa toàn bộ nhưng lại miễn cưỡng ngừng tay.
"Từ Dã Từ Dã!" Hai mắt Thời Hoan bừng sáng, vội vàng cầm điện thoại đưa đến trước mặt anh, "Chúng ta cùng đi xem phim đi, một couple em thích nhất trong showbiz diễn vai chính nè, chắc sẽ rất ngọt!"
Từ Dã nhíu mày, "Ai?"
"Tưởng Viễn Chiêu và Thẩm Ôn Hoan." Thời Hoan đắc ý nhìn poster phim, thấy điểm đánh giá tới hơn chín, cô không khỏi cong môi, "Hai người bọn họ diễn xuất cùng nhau thật ngọt ngào, em nhớ bọn họ còn có một cô con gái nhỏ, cũng vô cùng xinh đẹp."
"Vậy em đặt vé đi, xem còn chỗ không." Từ Dã không có ý kiến gì, dù sao cũng không bận việc, nhưng anh thật sự có chút tò mò, "Từ khi nào em đã bắt đầu quan tâm giới giải trí rồi thế?"
"Không không không, em không phải fan." Thời Hoan xua tay phủ nhận, giải thích, "Em chỉ mê muội chuyện tình yêu của couple này thôi, dù sao chuyện tình yêu thầm sáu năm của Tưởng Viễn Chiêu cũng không dễ dàng gì."
Từ Dã nhàn nhạt nói: "Không phải anh đợi em năm năm sao."
Thời Hoan nghe vậy ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ kỹ, hình như đúng là vậy.
"Vì thế nên..." Cô cười, nhân lúc kẹt xe không thể di chuyển được, vươn người ôm lấy cổ Từ Dã, hôn một cái lên gò má anh, nói
"Từ Dã, em thích anh nhất!"