Lúc hai người ra khỏi phòng khám lại bị Mỹ Dung đi thăm bạn ở trong bệnh viện nhìn thấy, cô ta nhìn thấy hai người đi ra từ khoa sản, đôi mắt nhíu lại, chẳng lẽ Vân Hạ có thai rồi?
Nếu vậy cô ta sẽ hết Cơ hội mất, không được, cô ta không thể để cho đứa trẻ đó bình yên đến với thế giới này được.
Cô ta cho người điều tra tất cả thông tin liên quan đến Vân Hạ, cầm tập hồ sơ trên tay, cô ta nở một nụ cười khinh bỉ, một người dân đen như vậy mà dám đối đầu với cô ta sao?
Cô ta không có được thì cho dù là ai cũng đừng hàng có được Vương Đình Trường.
Từ tết đến giờ Vương Đình Trường đều đưaVân Hạ đến cửa hàng rồi mới đi làm, anh ta bắt đầu thích nghi với chuyện anh ta sắp làm ba của một đứa trẻ. Anh ta bắt đầu học chăm sóc người khác, từ nấu ăn, gấp đồ, đến đưa đón đi làm, những công việc mà từ trước đến nay luôn có người phục vụ chuẩn bị sẵn.
Điều buồn cười nhất là từ khiVân Hạ mang thai đến nay, ba mẹ anh ta không cho về biệt thự nữa, bắt anh ta dọn qua ở chung với cô ấy để chăm sóc cho cô ấy. Trở trêu không chứ, cả nhà anh trai thì được dọn về trong nhà, có người hầu hạ từng miếng ăn cái mặc, thế mà anh ta lại bị chuyển đi.
Cũng là do Vân Hạ, vợ chồng ông Thông muốn cô chuyển qua biệt thự để họ chăm sóc cho tiện, nhưng Vân Hạ lại không muốn, dù sao cũng chưa phải là con cháu trong nhà, như vậy quả thật không thoải mái.
Hàng ngày bà Hương sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn đưa cho Mai để đưa cho Vân Hạ bồi bổ thêm..
“Này, cậu đúng là số hưởng nha, ngày nào cũng có đồ ăn dinh dưỡng cả, không bù cho tớ lúc đó, tự thân vận. động tất cả mọi chuyện” Mai đưa hộp cháo cho Vân Hạ chọc ghẹo.
Cô ấy lườm Mai rồi nói: “Cậu ghen tị sao cậu không ăn đi, ngày nào cũng ăn
như vậy, mẹ chồng cậu tính nuôi tớ thành con heo luôn
“Bà ấy rất quan tâm cậu đấy, không phải mẹ chồng nào cũng được như vậy đâu, có thể tớ với cậu kiếp trước đã có công cải tạo thế giới kiếp này mới kiếm được bà mẹ chồng như thế đấy” Mai nở một nụ cười mãn nguyện nói.
“Nhìn cậu kìa, mẹ chồng cậu cho cậu cái gì mà làm cậu đi PR bà ấy như vậy?”
“Bà ấy cho tới con trai cưng bà ấy mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày này, bây giờ thì chăm sóc hai đứa nhỏ giúp vợ chồng tớ này, bà ấy đối đãi với tớ như con gái ruột vậy, nói thật, tớ rất biết ơn bà ấy” Ánh mắt của Mai ánh lên sự tự hào nói.
Người ta nói chỉ có mẹ đẻ mới yêu thương con gái mình, còn mẹ chồng chỉ xem con dâu như công cụ giúp việc, công cụ sinh đẻ trong nhà, nhưng mà Mai lại hoàn toàn không thấy vậy, cô được tự do thoải mái làm mọi việc, còn ở nhà đã có mẹ chồng quản rồi.
“Cậu nói làm tớ thấy ngưỡng mộ nha!”
“Không phải bây giờ cậu cũng được bà ấy cứng như trứng sao? Còn ngưỡng mộ làm gì nữa.”
Hai người đang thảo luận rôm rả ở cửa hàng, hôm nay nhân viên ở quê vẫn chưa lên nên hai bà chủ vừa làm chủ vừa làm nhân viên. Đầu năm nên công việc cũng chưa vội, khách hàng cũng chưa có, nên rất nhàn rỗi.
Hôm trước trên đường đi chơi tết, cô thấy có một
gia đình mặc đồ giống nhau rất đẹp mắt, cô cảm thấy nên làm một bộ như vậy cho các thành viên trong nhà.
Thế là Mai bắt tay vào công việc thiết kế, sau đó có Vân Hạ làm phụ nữa, mấy ngày đã xong bao gồm đồ cho ba mẹ chồng, vợ chồng cô, hai đứa nhỏ,Vương Đình Trường và may luôn cho Vân Hạ một bộ. Dù sao cô ấy cũng là em dâu tương lai của cô, chạy không thoát đầu.
Hai người đang ngắm thành quả của mình thì đột nhiên có một vị khách xuất hiện, Mai chưa gặp người này bao giờ, nhưngVân Hạ lại không lạ gi khuôn mặt này, là mối tình đầu của Vương Đình Trường.
“Chào cô, chúng tôi có thể giúp gì cho cô?” Mai tiến lên hỏi.
Mỹ Dung nhìn ngắm xung quanh cửa hàng này một chút rồi chảnh chọe nói:
“Tôi muốn đặt một bộ váy đi dạ hội” Mai cung kính hỏi:
“Quý khách muốn kiểu dáng như thế nào để chúng tôi tư vấn thêm ạ?”