“Vậy… Hai người cứ trò chuyện, tôi đi trước đây.” Tôi định chạy trốn.
Ai ngờ Cố Thanh Thiên không đồng ý, lạnh lùng gọi tôi: “Đừng đi vội, đúng lúc tôi tìm cô có việc.”
Tôi đành thấp thỏm đứng một bên, nghe anh lịch sự chào tạm biệt Ôn Nhã Gia, bảo cô ta đi về cẩn thận thong thả.
“A Thánh…” Ôn Nhã Gia đứng ngoài cửa, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi đoán nhất định cô ta có việc tìm đến Cố Thanh Thiên, đáng tiếc còn chưa kịp nói đã bị tôi xen ngang. Chẳng rõ là chuyện gì.
Cố Thanh Thiên cười nói ôn hòa: “Nhã Gia, em về trước đi, có chuyện gì thì về nhà nói cũng được.”
Cái gì mà về nhà nói cũng được? Làm cứ như hai người họ là người một nhà vậy. Tôi bực bội khó chịu, chẳng muốn ngồi chờ ở đây, đành nói trước: “Em và cô Ôn cùng về đây, đi ra ngoài cả ngày, chắc bọn trẻ tìm em khắp nơi…”
“Cô cũng biết cô ra ngoài cả ngày ư?” Cố Thanh Thiên nhìn về phía tôi, nụ cười dịu dàng kia lập tức biến thành lạnh lẽo, “Cô cứ ngoan ngoãn ngồi đây chờ cho tôi!”
Tôi đã quen với tính cách nóng giận của anh, tuy nhiên Ôn Nhã Gia thì bị sợ hết hồn, thoáng liếc tôi rồi khe khẽ nói: “Vậy… em về trước đây… Anh, anh đừng nóng giận…”
Chắc là cô ta cho rằng tôi ở lại sẽ bị mắng một trận ung đầu, dĩ nhiên tôi đây cũng nghĩ như vậy.
Tôi đứng im trong phòng làm việc, không dám động đậy, cho đến khi Cố Thanh Thiên tiễn Ôn Nhã Gia ra cửa rồi quay trởi lại. Nhìn anh sa sầm mặt ngồi xuống chiếc ghế dựa giám đốc của mình, tôi thấp thỏm lên tiếng trước: “Cố Thanh Thiên, em…”
“Qua đây!” Anh hất cằm lên.
Tôi đi tới, đứng trước bàn làm việc của anh, anh cau mày: “Cách xa tôi như thế làm gì? Lại gần đây chút nữa!”
Tôi đành phải tiến về phía trước hai bước: “Cố Thanh Thiên, chuyện…”
Còn chưa dứt lời, anh đột ngột vươn tay kéo tôi, chỉ hơi khẽ một chút, người đang mang giày cao gót là tôi đây lập tức loạng choạng ngã vào người anh.
Đầu óc tôi nổ tung, luống cuống tay chân muốn đứng dậy. Bỗng nhiên cơ thể hơi lành lạnh, tôi khẽ kêu lên, nào còn nghĩ đến chuyện giãy dụa nữa, vội vàng đưa tay kéo váy.
Thoạt nhìn, chiếc váy vẫn còn bó sát trên người, nhưng trên thực tế có chút co giãn, chẳng hiểu sao váy liền cộm đến tận eo. Mất mặt quá!
Tôi vừa thẹn thùng vừa lúng túng cúi đầu kéo váy, trong lúc bối rối chợt phát hiện đôi tay nào đó đang đặt lên hông mình.
“A!” Tôi hét ầm lên trước động tác đột ngột của Cố Thanh Thiên. Chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị anh nhấc lên bàn làm việc, phần váy vẫn co lên trên hông còn chưa cả kéo xuống, những nơi lộ ra bị anh nhìn rõ ràng.
“Đừng!” Tôi vội vàng đưa một tay chắn tầm nhìn Cố Thanh Thiên, một tay khác định kéo váy xuống. Nhưng chưa kịp che đi đôi mắt anh thì anh đã bắt lấy tay tôi, đặt vào miệng.
Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc râm ran, tôi không dằn được run rẩy rụt người lại.
Ngước lên, nhìn thấy đôi mắt anh như có mây đen vần vũ, cực kỳ đáng sợ. Tôi quá quen với vẻ mặt này của anh, điều này chứng tỏ anh đang thèm khát.
Anh đứng phắt lên, tiến thẳng vào trong với tốc độ như thú dữ sổng chuồng, khiến tôi không kịp phản ứng. Tôi hét ầm lên, đẩy anh, kháng nghị: “Anh làm gì đấy, đau quá…”
“Đồng Kha Kha, không phải cô đến đây vì cái này sao? Mặc kiểu này để tới dụ dỗ tôi phải không?” Anh kéo đôi tay đang chống cự của tôi, đặt lên trước ngực tôi, “Tự cởi nút áo đi, mặc đồ bó sát người thế này mà không sợ căng đứt nút áo à!”
Anh nghiến răng nghiến lợi, cứ như nếu tôi chậm thêm một phút nữa, anh sẽ đích thân dứt toạc những nút áo kia ra.
Tôi hốt hoảng che ngực, cất giọng run run: “Đừng vậy mà, đây là phòng làm việc, lát nữa sẽ có người đến!”
Triệu Văn Mãnh đi mua trà sữa rồi, có thể về bất cứ lúc nào. Nếu anh ta đẩy cửa vào để đưa trà sữa, nhìn thấy tôi và Cố Thanh Thiên đang làm chuyện kia, tôi còn có mặt mũi mà gặp người khác sao?
Tôi càng khẩn trương hơn, muốn đẩy anh ra: “Cố Thanh Thiên, em thật sự không có ý đó. Anh ra đi, có… có chuyện gì buổi tối chúng ta… buổi tối lại… lại tiếp tục…”
Những cái va chạm từ anh khiến tôi không thốt nổi thành lời, chỉ biết nắm chặt vạt áo của anh không dám buông tay, chỉ sợ hơi lỏng tay là ngã vật xuống bàn, vậy thì càng xấu hổ hơn.
“Đồng Kha Kha, rõ ràng là cô…” Giọng Cố Thanh Thiên giống như rít qua kẽ răng, mang theo âm rít gào đáng sợ. Ngay sau đó, bộ đồ trên người tôi căng ra, anh dùng một tay kéo rách áo sơ mi của tôi. Tiếng nút áo rơi trên mặt đất và trên bàn rõ mồn một.
Đang lúc tôi lo lắng không biết nên làm gì thì anh cúi đầu cắn tôi. Tôi run rẩy, vừa khóc nức nở vừa gọi anh: “Cố Thanh Thiên!”
Vào khoảnh khắc này, điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên: “Cố tổng, tôi mua trà sữa về rồi, giờ đưa vào được không?”
Triệu Văn Mãnh đã trở lại! Tôi cứng đờ người, toàn thân căng thẳng giống như tên đã lên cung. Cố Thanh Thiên bỗng gầm lên, bóp lấy tôi, kéo tôi theo hướng anh. Tôi không chịu nổi, muốn kêu to nhưng lại sợ bị Triệu Văn Mãnh nghe thấy, bèn cắn bả vai Cố Thanh Thiên.
“Cố tổng?” Giọng Triệu Văn Mãnh nghi ngờ truyền đến.
Tôi cắn bả vai Cố Thanh Thiên đến nức nở, cuối cùng anh cũng dừng lại, gằn giọng: “Không cần!”
Nói xong, anh ngắt cuộc gọi, ôm tôi ngồi lên ghế giám đốc.
“Đồng Kha Kha, nếu cô còn dám mặc quần áo kiểu này ra ngoài thì đừng trách tôi ác!” Đôi mắt anh hằn tia máu, mắng tôi không chút thương tiếc.
Tôi khóc rấm rứt, lắc đầu, mềm oặt nằm trên người anh như vũng bùn lầy, mặc anh xoa bóp nơi nào đó rồi kéo dài ra.
Vừa trải qua một trận mây mưa như thể hành hạ, cả người tôi kiệt sức, gục trên ngực Cố Thanh Thiên, thở nặng nề. Lúc này anh cũng đã bình tĩnh lại, cầm áo vest của mình khoác lên người tôi, tiếp theo chỉnh lại váy cho tôi, nhưng chiếc áo sơ mi kia đã không thể cứu vãn được nữa.
“Làm sao bây giờ?” Tôi mặt nóng bừng, ngước lên hỏi Cố Thanh Thiên. Áo sơ mi đã chẳng thể cài nút được nữa, mà áo vest của anh cũng không che nổi cả người tôi.
“Tôi cho em cơ hội tự giải quyết, nhưng mà em lại không muốn!” Mặt anh không biểu cảm.
“Vậy anh cũng không đến nỗi…” Tôi liếc anh với ánh mắt oán trách, “Chỗ anh có kim chỉ không?”
Bấy giờ, điện thoại lại vang lên, Cố Thanh Thiên cau mày, ấn phím nghe, giọng điệu tức giận: “Lại sao nữa?”
“Cố tổng, lúc tôi xuống dưới lầu có gặp cô Đồng ở lầu một, cô ấy có lên đây tìm anh không?” Triệu Văn Mãnh dè dặt hỏi. Tôi nghĩ là anh ta không yên tâm khi hai người phụ nữ là tôi và Ôn Nhã Gia chạm mặt, sợ xảy ra chuyện gì đó.
“Ừ, cô ấy đang ở đây.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng ra lệnh, “Cậu đi mua một hộp kim chỉ về đây, nhanh lên!”
Mặc kệ Triệu Văn Mãnh bên kia có hiểu ý hay không, anh nói xong liền ngắt cuộc gọi. Tôi đỏ mặt không biết trốn đi đâu.
Triệu Văn Mãnh rất tinh ý, nếu mua xong hộp kim chỉ mà nhìn thấy tôi, nhất định sẽ đoán ra trong phòng làm việc vừa xảy ra chuyện gì, xấu hổ quá đi mất!
Nhảy xuống khỏi đùi Cố Thanh Thiên, hai chân tôi bủn rủn, suýt nữa thì ngã xuống. Cố Thanh Thiên kịp thời đỡ lấy tôi, nhếch miệng cười giễu: “Vô dụng!”
Khốn kiếp! Chẳng phải do anh quá đáng hay sao!
Tôi trừng mắt lườm anh, tự sửa sang lại chân váy rồi bắt đầu nhặt nút áo. Nhặt xong chiếc nút cuối cùng, vừa ngước mắt liền phát hiện Cố Thanh Thiên đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi hễ cúi đầu là cổ áo vest mở rộng, anh dễ dàng nhìn thấy bên trong.
Tôi vội vã siết chặt vạt áo: “Đừng xem!”
Cố Thanh Thiên nhăn mày: “Đồng Kha Kha, tôi đã mua cho em quần áo để mặc ra ngoài rồi mà, trong phòng cất quần áo nhiều đồ như vậy, em chạy đi mua quần áo linh tinh làm gì?
Sau này cấm mua lằng nhằng, chỉ được phép mặc đồ tôi chuẩn bị cho em thôi, rõ chưa?”
Giọng điệu anh có vẻ khó chịu. Tôi nhắm hai mắt lại, dằn lại cơn giận trong lòng.
Còn bắt tôi mặc những đồ kia ư? Làn thế thân của Ôn Nhã Gia phải không! Tuyệt đối không có chuyện đó đâu!
Tôi nghĩ gì nói đó: “Tôi mặc kệ, tôi tự biết mua đồ cho mình…”
Anh cũng giống Hạng Chương, thích đồ tôi mặc để ra ngoài đều rộng rãi và có lông chuột, còn quần áo ở nhà tuy thoải mái nhưng cũng đa số là dài rộng và có màu xám tro.
Những lúc chỉ có hai người chúng tôi ở cùng nhau, anh mới bắt tôi mặc những bộ đồ xinh đẹp kia vào.
Chị Linh khen tôi mặc rất đẹp, hơn nữa dáng vẻ đột nhiên nổi điên vừa rồi của anh cũng minh chứng cho lời nhận xét của chị Linh. Hà cớ gì anh còn bắt tôi mặc những bộ đồ kia, còn muốn bắt tôi làm thế thân cho Ôn Nhã Gia sao? Tôi không làm! Tôi muốn là chính mình!
“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên gắt lên cảnh cáo.
Tôi mấp máy môi: “Em thật sự có thể tự mua, anh công việc bận rộn như vậy, đừng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này nữa.”
Cố Thanh Thiên đột nhiên nắm lấy cằm tôi. Dưới cơn đau, tôi buộc phải ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện mặt anh như có mây đen vần vũ.
“Đồng Kha Kha, tôi quá dung túng cô nên mới để cô học được cái tính không nghe lời phải không?” Anh lạnh nhạt hỏi, ánh mắt như băng.
Tôi khẽ rùng mình: “Cố Thanh Thiên, anh làm em đau…”
“Làm cô đau thì sao? Cô nghĩ xem cô là ai? Cô tưởng sinh cho tôi hai đứa con thì tôi không thể buông bỏ cô ư? Đồng Kha Kha, cô nên tự biết thân biết phận đi. Tôi nhớ trước kia cô biết điều lắm mà, sao bây giờ lại thế này?”
Câu nói của anh giống như chậu nước đá giội từ đầu đến chân, tay chân tôi lạnh run, mắt nhìn anh đăm đăm, không thể tin nổi anh vừa nói với tôi những lời đó.
Rất lâu rồi anh không nói với tôi bằng giọng điệu kiểu này, những ngày mới quen, anh thường chê cười tôi, về sau anh đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi lầm tưởng là anh yêu mình…
Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi đã từng hỏi anh có thích tôi không. Tôi tưởng rằng câu trả lời của anh là thích, nhưng bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, anh chưa bao giờ nói yêu tôi, hết thảy chỉ là do tôi đơn phương mà thôi.
“Sao thế?” Cố Thanh Thiên nắm lấy tay tôi, nhăn mày hỏi, “Sao đột nhiên lại run vậy?”
“Không… Không có gì…” Tôi lắp bắp, đẩy tay anh ra, đứng cách xa anh ba bước, khép chặt vạt áo vest của anh.
Nút áo trong tay cấn đến phát đau, tôi khẽ siết lại, bởi vì cơn đau nơi tay giống như có thể khiến nỗi đau trong tôi vơi đi chút ít…
“Cố… Cố tổng, em biết ý của anh rồi…” Tôi cúi thấp đầu, khe khẽ nói.
Cố Thanh Thiên không hề lên tiếng, bầu không khí trong phòng làm việc ngột ngạt đến đáng sợ. Ngay khi tôi tưởng chừng sắp nghẹt thở thì cửa phòng bị gõ vang, là Triệu Văn Mãnh đưa hộp kim chỉ đến.
Tôi không rõ anh ta có phát hiện điều khác thường trong phòng làm việc không, chờ Cố Thanh Thiên đuổi anh ta đi, tôi vội vàng cầm kim chỉ đến ghế sofa, quay lưng về phía Cố Thanh Thiên để khâu nút áo.
Hai tay tôi quá run nên mãi vẫn chưa khâu xong một nút áo. Đầu ngón tay đã bị đâm vài phát, cuối cùng bị chích một cái thật sâu. Tôi rên đau, vội vàng đưa ngón tay chảy máu vào miệng. Lúc này, bên tai vang lên tiếng bước chân của Cố Thanh Thiên, anh lại đi tới.
Tôi không cởi áo vest, cứ thế vừa mặc áo sơ mi vừa khâu nút. Anh đột nhiên bước đến khiến tôi lúng túng, không biết nên khéo áo vào trước hay nên làm gì.
Trong phút bối rối, tôi vô thức khép vạt áo vest, kết quả cây kim giắt trên áo sơ mi vô tình đâm vào ngực tôi. Tôi khẽ bật thốt tiếng kêu, hốt hoảng mở áo ra xem đâm có sâu không.
Cố Thanh Thiên nhăn nhó ra lệnh: “Cởi ra đi!”
Tôi nhìn chiếc áo sơ mi trắng thấm máu đỏ tươi, khóc không ra nước mắt, quay người đưa lưng về phía Cố Thanh Thiên, cởi cả áo vest và áo sơ mi, rồi lại nhanh nhẹn khoác áo vest lên.
Dường như áo của anh mang theo hương cỏ xanh đặc biệt và cảm xúc khác lạ, chạm vào làn da trần trụi của tôi vừa ngưa ngứa lại vừa ấm áp.
Cánh tay dài của Cố Thanh Thiên cầm lấy áo sơ mi của tôi, tiếp theo bắt đầu khâu nút áo, động tác thành thạo đến nỗi tôi phải tự ti.
“Anh biết khâu nút áo hả?” Tôi khó tin nhìn anh, cho rằng anh hoàn toàn không biết làm việc này.
Cố Thanh Thiên ngẩng đầu: “Tôi cũng từng trải qua cuộc sống nghèo khó.”
Đúng vậy thật! Tôi lắc đầu, anh đã khâu xong nút áo thứ nhất, bắt đầu đính nút áo thứ hai.
Dáng vẻ Cố Thanh Thiên cúi đầu, rủ mi, chăm chú khâu nút áo thật sự rất đẹp trai, rất ấm áp, đáng tiếc anh lại không thích tôi…
Một người đàn ông như anh có thể làm biết bao việc cho tôi, thậm chí còn thêu thùa may vá cho tôi nữa, vậy mà không thích tôi, rốt cuộc đây là đạo lý gì vậy? Quả thật Thượng đế đang chơi tôi!
Chẳng mấy chốc Cố Thanh Thiên đã làm xong, vứt áo sơ mi cho tôi: “Mặc vào rồi về nhà đi.”
Tôi đỏ mặt, quay lưng với anh. Mặc xong áo, vừa định đứng lên thì Cố Thanh Thiên đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, hai tay nhào nắn xoa bóp gò ngực mấy cái, sau đó phả hơi thở nóng hổi vào tai tôi: “Đồng Kha Kha, tôi không nói đùa với em đâu. Nếu sau này em còn dám ăn mặc kiểu này trước mặt người khác, tôi sẽ không tha cho đâu, nghe rõ chưa!”
Từng cái xoa nắn của anh khiến tôi hoảng sợ, giọng nói bên tai lạnh như sương sớm, tôi vốn tưởng mình nhất quyết không đồng ý, tuy nhiên sau khi trải qua kích thích của anh, tôi cầm lấy đầu ngón tay anh, tựa vào bờ vai anh thở dốc, thân thể cũng xoắn xít lại như bánh quai chèo…
“Nghe rõ chưa!” Anh đột ngột véo mạnh một cái, tôi đau đến hét ầm lên, tuôn trào nước mắt.
“Biết rồi, em biết rồi, sau này em không thế nữa!” Tôi khóc lóc xin tha, bấy giờ Cố Thanh Thiên mới thỏa mãn buông tay.
Hóa ra anh chán ghét tôi đến vậy. Phát hiện này khiến tôi không thể cầm được nước mắt.
“Đừng khóc nữa!” Trước tiếng quát của Cố Thanh Thiên, tôi dằn lại nước mắt, sợ hãi nhìn anh, khiến anh cau mày, “Nếu không còn việc gì nữa thì rửa mặt rồi về đi. Chuyến về thăm bố mẹ em vẫn không thay đổi!”
Tôi khúm núm vâng dạ, chỉnh trang áo váy hẳn hoi rồi khoác chiếc áo vest rộng thùng thình của Cố Thanh Thiên, cúi đầu bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của anh.
Lúc đi ra, Triệu Văn Mãnh vẫn ngồi ở vị trí của mình. Vừa thấy tôi, anh ta lập tức nở nụ cười tinh nghịch.
Tôi nào dám nhìn vào mắt anh ta, chỉ mỉm cười đáp lại rồi nhanh chóng chui tọt vào thang máy.
Bữa tối dưới ánh nến mà tôi chờ mong chẳng có, trái lại bị trách mắng và rước thêm một đống quy định nữa! Tôi quay mặt vào tường thang máy, thở dài ngao ngán.