Quý Vân cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn tôi nói.
Tôi á khẩu không trả lời được.
Thì ra ngay cả chuyện tôi ăn vụng cái gì mọi người cũng biết hết rồi…
Tôi im lặng không lên tiếng nghe Quý Vân châm chọc khiêu khích mình, mãi đến khi Triệu Văn Mãnh xuất hiện cắt đứt lời cô ta.
“Nói cái gì đó? Chút chuyện này có gì to tát? Cố tổng còn chưa nói gì, nhìn các cô gấp gáp kìa, gấp đỏ mặt tía tai lên làm gì? Có thế nào đi nữa Cố tổng cũng sẽ không cần các người tới bộ phận thư ký, các người hãy dẹp ý nghĩ này đi.”
Triệu Văn Mãnh giễu cợt nói Quý Vân xong, kéo tôi một cái: “Đồng Kha Kha, chúng ta nên đi rồi, bọn họ đều đang chờ chúng ta đấy.”
Quý Vân tức đến xanh mét cả mặt mày, tôi không để ý đến cô ta nữa, theo Triệu Văn Mãnh rời đi.
Lương Hảo Ly đỗ xe cách đó không xa, sau khi lên tiếng chào, tôi ngồi lên xe.
Cô ấy nhìn Quý Vân, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Có người không vừa mắt người của bộ phận thư ký chúng ta.” Triệu Văn Mãnh “xùy” một tiếng cười nói.
Tôi vội vàng nói: “Không có chuyện gì đâu, trước kia tôi với Quý Vân có chút hiểu lầm, đã không sao rồi.”
“Đồng Kha Kha, tôi không biết cô ở bộ phận nghiệp vụ trải qua như thế nào, nhưng nếu bây giờ cô đã là người của bộ phận thư ký, bất luận gặp phải chuyện gì, đều khí thế lên cho tôi! Người bên cạnh Cố tổng không có tiền lệ bị người khác bắt nạt.” Lương Hảo Ly vừa lái xe vừa nói.
Tôi vội vàng đồng ý một tiếng, oán thầm trong lòng, cái này có tính là cáo mượn oai hùm hay không đây.
Đến quán lẩu, khi mọi người đang gọi món, điện thoại di động của tôi vang lên, vừa nhìn thấy là Cố Thanh Thiên, tôi vội vàng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
“Cố tổng…”
“Ở đâu?” Anh ta có vẻ không kiên nhẫn.
Tôi trả lời nhạt nhẽo: “Tôi đi liên hoan cùng đồng nghiệp.”
“Thư ký Lương?” Anh ta hỏi.
Tôi “ừ” một tiếng.
“Biết rồi, sau khi kết thúc lập tức trở về.” Anh ta nói xong liền cúp máy.
Tôi thở dài, vừa định quay lại, Hạng Chương lại gọi điện thoại tới, vặn hỏi tôi hôm nay ở công ty đã xảy ra chuyện gì.
“Không sao thật.” Tôi hời hợt, muốn qua loa cho xong chuyện, nhưng Hạng Chương căn bản không buông tha, dạy dỗ tôi không dứt.
Tôi không nhịn được: “Chồng à, em còn đi liên hoan với bọn thư ký Lương nữa, bọn họ đang đợi em…”
“Sao em không nói sớm? Mau đi đi, tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp, quan trọng nhất là phải tạo quan hệ tốt với Cố tổng đấy, biết chưa?” Anh dặn dò tôi rồi mới cúp máy.
Cái chức thư ký đời sống này, Hạng Chương còn khẩn trương hơn cả tôi.
Lắc lắc đầu, tôi trở lại trước bàn, đồ ăn đã gọi được nhiều rồi, thấy tôi quay lại, Triệu Văn Mãnh đưa thực đơn trong tay cho tôi: “Đồng Kha Kha, cô cũng gọi đồ ăn đi.”
“Không cần đâu, tôi thế nào cũng được.” Tôi khách sáo đẩy ra.
Trong lúc mọi người trêu đùa nhau đợi món ăn lên, mọi người cũng bắt đầu “phê bình” tôi.
Lương Hảo Ly nói lại một lần biểu hiện của tôi ngày hôm nay, phê bình một lần, cuối cùng tổng kết lại là tôi thực sự gặp được vận may lớn rồi, nếu là trước kia Cố tổng đã sớm đuổi đi rồi, nhưng lần này lại giữ tôi lại.
Tiết Tâm Di nói xen vào, nhất định là Cố tổng bị mỹ nữ dọa sợ rồi, chỉ muốn tìm một người phụ nữ đã lập gia đình lại còn không biết trang điểm, rất tự biết mình bên cạnh.
Lời của cô ấy khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, Lương Hảo Ly nhìn tối, nói: “Đồng Kha Kha, cô ăn lẩu còn ăn mặc chỉnh tề vậy, có nóng không? Cởi áo khoác ra đi.”
“Không nóng! Không nóng!” Tôi vội vàng lắc đầu: “Tôi trời sinh sợ lạnh, mặc thế này không nóng chút nào.”
“Xuy!” Đại khái là đã uống nhiều rồi, Tiết Tâm Di che miệng cười không ngừng: “Đồng Kha Kha, cô như vây không được, chồng cô đi công tác cùng với Kiều Kha Nguyên, nghĩ đến cô ta, lại nhìn đến cô, cô yên tâm được sao?”
“Tiết Tâm Di!” Lương Hảo Ly hét lên với cô ấy một tiếng: “Cô không nói không ai bảo cô câm đâu.”
Tiết Tâm Di bị dọa sợ, bĩu môi nói: “Được rồi, không nói nữa, uống rượu ăn thịt đi.”
Thấy bầu không khí hơi bế tắc, tôi cười khan nói: “Không sao đâu, Hạng Chương nhà chúng tôi không phải loại người như vậy, không cần lo lắng.”
Vốn là một câu hoà giải, nhưng lại khiến bầu không khí trên bàn ăn lạnh đi.
Tôi biết bọn họ đang suy nghĩ gì, lại vội vàng cười nói: “Là thật! Tôi quen Hạng Chương từ hồi học cấp hai, cấp hai, cấp ba, đại học đều ở bên nhau, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh ấy, tình cảm bao nhiêu năm rồi…”
“Thì ra là thanh mai trúc mã, tình cảm thật tốt, ngưỡng mộ quá.” Triệu Văn Mãnh cười ha ha phối hợp với tôi, lại kéo tôi hỏi chuyện yêu đương trước kia của tôi và Hạng Chương, cuối cùng cũng khiến bầu không khí thay đổi.
Ăn miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu lớn, khi cuộc liên hoan kết thúc, tất cả mọi người đã hơi say, từ chối ý tốt muốn đưa tôi về nhà của bọn họ, tôi bắt một chiếc xe, nói địa chỉ Biệt thự Tử Kim.
Tôi không say đến mức thần trí không rõ, không cách nào quên được Cố Thanh Thiên còn đang ở đó chờ tôi.
Cũng may chỉ có một đêm hôm nay thôi, ngày mai tôi có thể trở về nhà mình, chờ Hạng Chương trở về.
Cửa sổ xe soi sáng khuôn mặt khổ sở, tôi cười khổ lắc đầu.
Đến Biệt thự Tử Kim, tôi hơi lảo đảo đi vào thang máy, tác dụng chậm của rượu phát tác, tôi hơi chóng mặt.
Tựa trên cánh cửa, ấn chuông cửa, một lát sau, cửa mở ra, tôi suýt chút nữa ngã xuống, vẫn là Cố Thanh Thiên đỡ lấy tôi.
“Cố… Cố tổng!” Tôi cười ngây ngô hai tiếng, lắc lư đứng vững: “Tôi đã về rồi đây.”
“Uống bao nhiêu.” Anh nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
“Không uống bao nhiêu!” Tôi cười hắc hắc, cởi giày ra, lắc người đi vào phòng khách, đặt mông ngã trên ghế sofa.
Cố Thanh Thiên đi tới, không chút khách khí đá hai chân tôi: “Thối chết mất, đi tắm thay quần áo đi!”
“Tôi không muốn!” Tôi lớn tiếng kêu gào: “Tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn đi ngủ!”
“Đồng Kha Kha, cô uống nhiều rồi.” Cố Thanh Thiên nắm cổ áo tôi kéo tôi tới, nhìn tôi một cái rồi lại ném tôi xuống.
Tôi rên lên một tiếng, cuộn người trên ghế sofa: “Biến thái! Khốn kiếp!”
“Cô dám mắng tôi?” Cố Thanh Thiên nhíu mày nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn anh ta, thấy anh ta từ một người biến thành hai người, rồi lại biến thành ba người…
“Đừng lắc lư nữa!” Tôi ôm đầu nói: “Anh lắc lư như vậy tôi chóng mặt! Tôi muốn đi ngủ, đừng làm phiền tôi, ngày mai là tôi có thể về nhà rồi, về nhà…”
Nhắm mắt lại, tôi lẩm bẩm nói.
Mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có người ôm tôi, cái ôm ấm áp có lực như vậy, tôi đột nhiên ấm ức khóc lên.
Nếu như… nếu như đây là Hạng Chương thì tốt biết bao…
Nếu như… nếu như Hạng Chương có thể ôm tôi như vậy thì tốt biết bao…
“Hạng Chương… hu hu…” Tôi không nhịn được nước mắt, ôm ngực nức nở.
“Đồng Kha Kha, cô thật đúng là chưa từ bỏ ý định.”
Nghe giọng nói của Cố Thanh Thiên, tôi mở mắt ra, cười khổ, người ôm tôi trừ Cố Thanh Thiên ra thì còn có thể là ai?
“Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
Cố Thanh Thiên trầm giọng hỏi, ôm tôi vào phòng tắm, hai ba cái xé hết quần áo của tôi.
“Đồng Kha Kha, hôm nay lúc ở phòng làm việc, tôi vẫn tưởng tượng được làm như vậy.” Anh ta sờ soạng tôi, đẩy tôi tới dưới vòi hoa sen.
Nước nóng từ đỉnh đầu tưới xuống, rất mạnh, khiến tôi không thể hô hấp.
Tôi lau mặt, hé miệng muốn hô hấp, Cố Thanh Thiên nhân cơ hội này hôn tới.
Nước rất nóng, cơ thể anh ta rất nóng, hơi nước lượn lờ, bốc hơi lên khiến tôi choáng váng đầu óc, người như nhũn ra.
Rượu uống vào lúc cơm tối lúc này nhân cơ hội hóa thành lửa, cháy sạch trong lòng tôi, trong dạ dày như thiêu như đốt.
Một tay ôm người trước mặt, một tay lại muốn đẩy anh ta ra, khi môi anh ta khẽ rời đi, tôi thở dốc từng ngụm lớn: “Không, không được…”
“Cô muốn, thừa nhận đi…”
Cố Thanh Thiên ôm tôi đặt lên trên bệ rửa mặt, cơ thể ướt nhẹp chen tới, anh ta hôn vừa vội vừa nặng, hai tay nắm lấy thứ tròn trịa của tôi, bên dưới không nhịn được cọ tới cọ lui.
Tôi cảm thấy như có lửa, kinh hãi cầm lấy tay anh ta, yếu ớt nức nở: “Đừng… đừng như vậy…”
Cái này là không đúng.
Từ chỗ sâu trong trí não có một giọng nói nói với tôi, nhưng cơ thể lại có ý thức riêng, khát vọng muốn thần phục.
Chỉ cần từ bỏ kiên trì là có thể đạt được.
Không… Không được…
Tôi bị anh ta cọ đến muốn khóc, điên cuồng lắc đầu, hai tay treo trên cánh tay anh ta, không biết làm sao.
Cố Thanh Thiên gầm nhẹ một tiếng, tôi chỉ cảm thấy một trận thay trời đổi đất, không biết tại sao lại bị xoay người lại, ghé vào bên bồn rửa mặt, trên gương trước mặt có một tầng hơi nước, mơ hồ có thể thấy hai bóng người dính vào nhau.
Một đôi tay lớn đưa đến trước mặt tôi, lau lung tung lên gương, bóng người lập tức rõ ràng, là tôi đang trần trụi, là Cố Thanh Thiên chẳng biết đã cởi quần áo từ khi nào…
Bóng người kia như tia sét đánh trúng tôi, tôi sợ run cả người, đầu óc hỗn độn đã có hơi tỉnh.
Sao chuyện lại trở nên như vậy? Tôi vừa mới làm gì vậy?
Lắc lắc đầu, tôi dùng sức đẩy mặt bàn đá cẩm thạch, muốn chống người lên đẩy Cố Thanh Thiên ra, nhưng anh ta lại giống như đoán được tôi muốn làm gì, càng dốc sức đè tôi.
“Không…” Tôi kêu lên một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác.
“Nhìn đi!” Cố Thanh Thiên bóp cằm tôi, ép tôi nhìn gương, ngón tay cái chen vào trong miệng tôi: “Nhìn gương mặt của cô đi, biểu cảm của cô nói cho tôi biết, cô muốn!”
“Ư…”
Tôi muốn cự tuyệt, hàm răng và đầu lưỡi không tránh khỏi đụng tới tay anh ta, tôi muốn lắc đầu nhưng lại không thể động đậy được, một tay anh ta nắm lấy một bên ngực mềm mại của tôi, không ngừng xoa nắn như điên.
Tất cả những điều này tôi nhìn thấy rất rõ ràng trong gương, còn có khuôn mặt hoảng loạn đỏ ửng của tôi.
Đây là tôi sao?
Ánh mắt như say, môi khẽ nhếch ngậm lấy ngón tay cái của anh ta, thoạt nhìn giống như những gì anh ta nói, dường như đang điên cuồng khao khát điều gì.
Ngón tay cái của anh ta không ngừng khuấy động ở môi tôi, phía dưới càng không ngừng đụng chạm lung tung, tôi cảm giác được rõ ràng vật nóng rực anh ta thỉnh thoảng cọ tới cọ lui.
Cả người giống như sắp nổ tung, sự nhục nhã và khát vọng xé toạc cơ thể và thần trí của tôi.
“Muốn tôi! Nói muốn tôi!” Anh ta cắn xé vành tai tôi, đầu độc tôi, hô hấp nặng nề khiến nhịp tim tôi lại tăng thêm mấy phần.
Tôi ngửa đầu thở gấp, anh ta rời khỏi miệng tôi, ngón tay thon dài lướt trên người tôi.
Từ trong gương, tôi thấy tay anh ta biến mất nơi giữa tôi và bồn rửa mặt…
“A…” Tôi hét to một tiếng, bất lực dựa trên người anh ta, hai tay mềm nhũn cầm lấy cánh tay anh ta.
“Không được… Không được…”
“Nói muốn tôi, nói! Nói ra, tôi sẽ cho cô.”
Tôi cầm lấy cánh tay anh ta, không ngừng run rẩy, ngửa đầu kêu: “Không… Không được…”
Không được rồi, thực sự không thể tiếp tục nữa, tôi sắp không được rồi, sắp không kiên trì được nữa rồi.
“Ư ư…”
Cảm giác được anh ta đang thò một ngón tay vào, tôi nhịn không được khóc lớn lên: “Tha cho tôi đi… Tha cho tôi đi… Xin anh! Xin anh…”