“Vậy sao? Vậy là ai mặc như vậy bị người ta đuổi ra phố lang thang, suýt nữa bị xe đụng chết?”
Tôi cắn răng, tuyệt không thừa nhận: “Đó là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn? Chẳng lẽ cô mặc như vậy ở nhà lén lút với đàn ông, bị chồng cô phát hiện, cô hoảng hốt chạy loạn đến suýt nữa bị xe đụng chết?”
Sự trêu chọc trong giọng nói khiến người ta khó chịu không thôi, tôi hít một hơi thật sâu: “Cố tổng, em thật sự không phải người như vậy, trí tưởng tượng của anh quá phong phú rồi đấy.”
Cố Thanh Thiên cười lạnh nói: “Mong là thế. Có điều Đồng Kha Kha cô phải nhớ cho kỹ, lúc ở chung với tôi, cô tuyệt đối không thể có người đàn ông khác, cho dù là Hạng Chương cũng không được.”
“Mong là vậy.” Tôi tức giận trả lại anh câu vừa rồi.
Lời vừa rồi của anh thật khó nghe, tôi rất khó kìm chế lửa giận, nhưng nói xong tôi lại hối hận, sợ chọc giận anh thì tôi cũng chẳng yên thân.
Liếc nhìn anh, nhìn thấy sắc mặt anh tái xanh, tôi biết nhất định là câu trả lời vừa rồi của tôi đã làm anh không vừa ý.
Trong lòng tôi nhấp nhổm không yên, lại có một khoái cảm trả thù, đầu nóng lên, tiếp tục nói: “Dù sao Hạng Chương cũng là chồng em, anh ấy có nhu cầu em cũng không thể từ chối.”
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, tôi suýt chút nữa đập vào kính chắn gió.
Tôi hét lên, chưa hoàn hồn mà nhìn Cố Thanh Thiên: “Anh làm gì vậy?”
“Cút xuống!” Cố Thanh Thiên tím mặt, trên cổ nổi gân xanh: “Cút!”
Tôi vội vàng cởi dây an toàn rồi xuống xe, nhìn anh cho xe chạy giống như là mũi tên rời dây cung vậy, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Trên người không mang tiền và điện thoại di động, cái gì cũng trong túi, túi ở trên xe, tôi nện giày cao gót, đi bộ ba tiếng mới về đến khách sạn.
Túi xách của tôi bị ném trên đất, Cố Thanh Thiên không ở đây, tôi như gãy mất hai chân, đến phòng tắm xả nước nóng ngâm người thư giãn.
Cơ bản là vừa mệt vừa bấp bênh, tôi ngủ trong bồn tắm, mãi đến khi nước đã lạnh tôi mới tỉnh, mới vội vàng đứng dậy.
Sấy khô tóc, ra khỏi phòng tắm mới phát hiện sắc trời đã tối sầm.
Sao thời gian Cố Thanh Thiên không có ở đây lại trôi qua nhanh vậy? Tôi thở dài.
Nhìn tài liệu và máy tính tán loạn trên sofa và bàn trà, tôi lắc đầu, chuẩn bị mấy thứ này có ích gì đâu?
Thu dọn đồ đạc xong, suy nghĩ một chút, trực tiếp sắp vào vali.
Bên này không có chuyện của tôi, hợp đồng có ký hay không tôi cũng không quan tâm, tôi không muốn tiếp tục ở Bình thị.
Tra vé máy bay, chuyến sớm nhất là lúc nửa đêm, giá cả còn rất rẻ, tôi liền đặt vali ở cửa, chờ Cố Thanh Thiên về nói rõ với anh rồi đi.
Ngồi sofa chờ rồi chờ, đến mức tôi buồn ngủ luôn.
Đột nhiên một tiếng “ầm” đánh thức tôi, tôi nhảy dựng lên, nhìn thấy hành lý đổ trên mặt đất, Cố Thanh Thiên đứng ở hành lang, mặt đầy dữ tợn nhìn tôi.
“Cố tổng.” Anh như vậy khiến tôi thấy sợ.
“Đây là cái gì?” Anh hất hất cằm về phía hành lý.
“Em cảm thấy bên này có Cố tổng thì không vấn đề gì nữa, em muốn về trước.” Tôi thấp giọng nói.
“Đi? Tôi đồng ý chưa?” Cố Thanh Thiên nhìn tôi, từng bước một tiến đến gần tôi.
Một mùi rượu ập vào mặt, anh uống không ít rượu.
Tôi căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra khỏi họng, liên tiếp lùi về sau hai bước.
“Cố tổng, anh say rồi.”
“Say? Chắc vậy!” Anh bật cười, nặng nề ngồi trên ghế sofa, tư thế thoải mái, dáng vẻ thật đẹp, hoàn toàn không giống bộ dạng nghiêm nghị ngày thường của anh.
Tôi đứng bên cạnh không biết làm sao, anh hất cằm liếc nhìn tôi: “Còn đứng ngây đó làm gì?”
Tôi nhìn anh đăm đăm, không hiểu ý của anh.
“Đồng Kha Kha, đừng giả vờ ngốc, nên làm thế nào tối qua tôi đã dạy cô!”