Lúc tôi thấp thỏm vì sự im lặng của hắn, hắn đột nhiên ôm tôi vào phòng ngủ.
Kinh ngạc kêu lên, tim tôi đập thình thịch.
“Kha Kha, em không cần làm gì cả…” Hắn nói.
Hắn nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, tôi khẩn trương đến không thể thở nổi, há miệng ra thở khẽ.
Rốt cuộc đã chờ được rồi sao?
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm, chờ bước tiếp theo của hắn.
Có lẽ hắn sẽ giống Cố Thanh Thiên, xé quần áo của tôi, dùng sức đè ép tôi?
Hoặc là, hắn sẽ Cố Thanh Thiên, dùng đôi tay to nóng bỏng, phủ lần toàn thân tôi…
Tôi xấu hổ nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng tưởng tượng, lại không ý thức được trong mỗi một ý nghĩ đều không có Hạng Chương, tất cả đều là Cố Thanh Thiên.
Lúc tôi suy nghĩ lung tung, bên tai truyền đến tiếng động, là Hạng Chương cởi quần áo.
Tôi lập tức cảm thấy có một ngọn lửa từ lòng bàn chân bốc lên, nung nóng toàn thân tôi.
Nệm lún xuống, là Hạng Chương.
Tôi càng căng thẳng, không biết hắn sẽ đối với tôi như thế nào…
Đột nhiên, trên mặt có vật gì ập đến, không phải môi của Hạng Chương, mà là… chăn?
Tôi kinh ngạc một chút, mở mắt muốn nhấc chăn lên.
“Đừng nhúc nhích.” Hạng Chương đột nhiên nói.
Tôi lập tức cứng đờ, cầm lấy chăn vẫn không nhúc nhích.
Tôi có thể cảm giác được, chăn che tôi và nửa người trên lại, mà Hạng Chương đang giúp tôi cởi quần.
Tại sao phải như vậy?
Tôi mờ mịt trợn tròn mắt, trước mắt đen ngòm, phía dưới mát lạnh, hắn đã cởi quần của tôi, sau đó… chân tách xa nhau…
Thân thể vừa nóng lên giờ đã lạnh lẽo, tựa như trái tim của tôi.
Tình hình như vậy có gì khác với trước kia?
Mỗi ngày, mỗi ngày, hắn đã làm nhục tôi trong bóng đêm như thế!
Không sai, là nhục nhã! Bởi vì một giây sau, hắn sẽ nói cho tôi biết, hắn không được, hắn không có cảm giác!
Mặt bị phủ trong chăn giàn giụa nước mắt.
Tôi yên lặng rơi lệ, cố nén không phát sinh tiếng khóc, nhẫn nại đến mức toàn thân run rẩy.
Yên tĩnh một lát, Hạng Chương đột nhiên nhích lại gần, tôi cảm giác được có vật gì đã đụng vào tôi.
Trong chớp nhoáng này, tôi đột nhiên cảm thấy uất ức và chán ghét cùng cực.
Cảm giác nhục nhã hắn tạo ra cho tôi còn cay đắng hơn cả Cố Thanh Thiên!
Tối thiểu, Cố Thanh Thiên không coi tôi là búp bê tình dục trên giường để phát tiết, anh… ít nhất… biết tôi là người sống… ít nhất… biết cách khiến tôi cảm thấy sung sướng, còn Hạng Chương thì sao?
Tôi chợt đá văng chăn, nhấc chăn lên ngồi dậy.
“Kha Kha? Em làm gì vậy?” Hạng Chương giật mình vì phản ứng đột ngột của tôi, nghiêng một bên gọi.
Nước mắt đầy mặt, tôi nhìn hắn: “Hạng Chương, rốt cuộc anh có ý gì? Có kiểu làm như anh sao? Anh coi tôi là cái gì!”
“Sao? Vừa nãy không phải sắp được rồi ư, em đột nhiên nổi điên làm gì?” Hạng Chương nghe cũng rất tức tối.
“Anh…” Tôi không biết hắn thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, cắn răng nói: “Anh… ít nhất.. cũng phải như tôi lúc nãy, hôn tôi, ôm tôi chứ? Nào có kiểu như anh, trực tiếp… trực tiếp…”
Tôi không nói được nữa, tuy Trình Gia Tiên nói tôi nên chủ động, nhưng trong tiềm thức, việc này nên là đàn ông chủ động, tôi có thể thử chủ động hôn hắn, nhưng bắt tôi nói thẳng ra như vậy, tôi nói không nên lời.
Hít một hơi thật sâu, tôi khống chế cảm xúc lại, vươn tay, nỗ lực hướng dẫn hắn: “Hạng Chương, trước tiên anh có thể hôn nhẹ em, lâu rồi chúng ta không hôn…”
Hạng Chương không nhúc nhích, lúc tôi tưởng rằng mình đã bị từ chối, hắn rốt cuộc nhích lại gần, kéo tay tôi.
Tôi thuận thế ngã trong ngực hắn: “Hôn em…”
Hạng Chương cúi thấp xuống, tôi nhắm mắt lại, ngừng thở, đợi môi hắn hạ xuống…
Môi không chạm nhau, chỉ có giọng nói của Hạng Chương khiến tôi thất vọng.
“Không cần phiền phức như vậy…”
Hắn lại cho rằng là phiền phức!
Tôi mở mắt, khó tin nhìn hắn.
“Kha Kha, hôm nay anh làm việc cả ngày, mệt mỏi, mai còn phải tăng ca, đừng làm loạn được không? Chờ lần sau…”
Hắn nói rồi đẩy tôi ra không một chút quyến luyến.
Tôi nhìn hắn đứng dậy, trong lòng đau nhói, không kiềm chế được cơn giận bốc lên.
“Hạng Chương!”
Tôi hét lớn, thuận tay chụp gối ném về phía hắn.
“Hạng Chương, anh là đồ khốn! Rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào mới hài lòng hả? Tôi không tốt chỗ nào? Anh nói đi! Nói đi!”
Tôi điên cuồng vừa hét vừa ném đồ đạc về phía hắn, hết đồ đạc để ném thì tôi nhào tới đánh hắn, cào hắn.
“Đồng Kha Kha!”
Hạng Chương nắm cổ tay tôi hét lớn, lập tức đẩy tôi lên giường: “Em điên rồi sao?”
“Phải! Tôi điên rồi! Tôi điên cũng là do anh bức điên!” Tôi phát điên la to, toàn thân run rẩy, vẫn muốn xông tới cào cấu hắn.
“Kha Kha, em bình tĩnh một chút…” Hắn lẩm bẩm nói, cầm quần áo rời đi.
Một lát sau, tôi nghe được tiếng cửa lớn đóng sầm lại.
Tôi giật mình, nhảy xuống giường lao ra ngoài, trong phòng đã không còn bóng dáng hắn.
“Hạng Chương!” Tôi theo bản năng chạy đến cửa chính, mở cửa muốn gọi hắn về.
Mới vừa mở một khe hở, hai chân tôi mát lạnh, tôi đột nhiên ý thức được phía dưới không mặc gì, vội vàng đóng cửa lại.
Xoay người trở về, tôi lật tìm điện thoại điên cuồng gọi cho Hạng Chương.
Sự việc không thể cứ như vậy mà cho qua, hắn phải nói rõ với tôi, vì sao hắn đối xử với tôi như vậy!
Từng cuộc gọi trôi qua, Hạng Chương không nghe điện thoại, tôi vẫn cứ gọi, mãi đến khi không gọi được nữa, giọng nói lạnh lùng kia cho tôi biết rằng đối phương đã tắt máy.
Tôi như con thú bị nhốt trong lồng, đi qua đi lại trong phòng khách, cảm giác tức giận muốn bùng nổ, muốn phá hủy tất cả.
Một đêm không ngủ, Hạng Chương cũng một đêm không về, hắn đã đi đâu, lẽ nào là đi tìm Kiều Kha Nguyên?
Các viễn cảnh xuất hiện trong đầu tôi quả thực khiến tôi muốn phát điên.
Tôi đột nhiên nghĩ đến, Hạng Chương nói hôm nay phải tăng ca.
Tăng ca? Ha ha, cùng Kiều Kha Nguyên?
Như có gì đang xé toạc trái tim tôi, đau đến mức run rẩy.
Tôi ôm lấy chính mình, thẫn thờ ngồi xổm dưới đất, rất lâu sau mới đứng dậy vào toilet sửa soạn qua loa rồi xách túi ra ngoài.
Buổi sáng cuối tuần, mọi người đại khái đều ngủ nướng, trên đường không nhiều người như bình thường.
Tôi dễ dàng đón được một chiếc taxi, nói địa chỉ tòa nhà tập đoàn Thiên Hoa.
Sau khi đến đó, tôi đứng trước cao ốc, ngửa đầu nhìn, mặt trời mới mọc xán lạn chiếu trước mắt tôi, đầu tôi hơi choáng.
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạng Chương, cảm thấy mình thật nực cười khi cả gan tới tận công ty bắt gian, vì sẽ ảnh hưởng không tốt.
Điện thoại vẫn tắt máy, tôi cắn răng, gọi điện đến văn phòng hắn làm việc.
Chưa đến ba tiếng reo, tôi đã nghe thấy giọng nói trầm ổn của Hạng Chương: “Xin chào…”
“Hạng Chương!” Tôi hét to.
Điện thoại lập tức cúp.
Hắn rốt cuộc là ý gì?
Tôi phát cáu, hai tay run rẩy không ngừng, liều lĩnh chạy vào trong cao ốc, điên cuồng nhấn nút thang máy, sau đó vọt vào.
Thang máy rất nhanh mà tôi lại cảm thấy rất chậm, từ lầu một đến lầu hai mươi, tôi cảm giác dài như một thế kỷ. Thang máy dừng lại, không đợi cửa mở ra hoàn toàn, tôi đã lao ra từ khe hở.
Tôi chạy thẳng đến phòng làm việc của Hạng Chương, xuyên qua lớp kính trong suốt, tôi thấy hắn nhắm mắt lại dựa vào ghế chợp mắt, cau mày thành một chữ “Xuyên”, nhìn qua rất mệt mỏi và phiền não.
“Hạng Chương!” Tôi mở cửa xông vào.
Hạng Chương giật mình, mở mắt ra đứng lên: “Kha Kha? Sao em lại tới đây?”
“Hạng Chương, tôi phải nghe anh giải thích, rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi hét lên.
Hạng Chương nhíu mày, đi nhanh đến trước mặt tôi: “Kha Kha, đây là công ty, có chuyện về nhà nói được không? Đừng làm loạn ở đây.”
“Sợ cái gì, nơi đây không có người ngoài! Cho dù có người ngoài thì tôi cũng không sợ, tôi phải nghe lời giải thích của anh!” Tôi cứng đầu, liều mạng hét to.
Ước chừng thấy tôi quá điên cuồng, Hạng Chương lập tức xuôi xuống: “Kha Kha, em đừng nóng giận, tức giận không tốt cho cơ thể. Anh biết tối hôm qua anh biểu hiện không tốt, anh xin lỗi, anh xin lỗi, được không?”
“Em ngoan ngoãn về nhà, chờ anh tan làm trở về, nhất định sẽ nói rõ với em, được không?”
“Tôi không nghe! Tôi không nghe!” Tôi bịt tai hét: “Mỗi lần anh đều dỗ tôi như vậy, anh coi tôi là đứa trẻ không hiểu chuyện sao?”
“Hạng Chương, anh không cảm thấy giữa chúng ta có vấn đề rất lớn sao? Bây giờ ngay cả ý muốn hôn tôi anh cũng không có, phải không? Cho dù đã nhiều năm như thế, tôi và anh như người thân, nhưng người thân cũng có thể hôn nhau mà?”
“Hôn chào buổi sáng cũng được, hôn chúc ngủ ngon cũng được, nhưng không có gì cả! Rốt cuộc anh… anh…”
Tôi ấm ức khóc òa lên, không còn cách nào tiếp tục nói thêm điều gì nữa, bởi vì tôi không dám hỏi hắn rốt cuộc có còn yêu tôi hay không, tôi sợ câu trả lời của hắn sẽ khiến tôi rơi vào địa ngục.
Tôi khóc khàn cả giọng, Hạng Chương vây quanh tôi, không ngừng nói lời ngon ngọt dỗ tôi, nhưng hắn càng như vậy, tôi càng tan nát cõi lòng, khóc càng thương tâm.
Sao hắn lại có thể như vậy? Dỗ tôi thì dịu dàng như vậy, nhưng đến buổi tối lại lạnh lùng như núi băng…
“A? Xin lỗi…”
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh người thứ ba, tiếng khóc của tôi lập tức nghẹn lại, ngay cả Hạng Chương cũng cứng đờ.
Quay lại, là vẻ mặt khó xử của Kiều Kha Nguyên.
“Xin lỗi, hai người… hai người cứ tiếp tục… Tôi đi xuống ăn chút gì đó…” Cô ta lúng túng cười, xoay người vội vã rời đi.
Lại… bị thấy được?
Tôi kinh hoảng nhìn Hạng Chương, thấy mặt hắn đen như nhọ nồi.
“Đồng Kha Kha, đủ chưa? Mau về nhà đi! Thực sự quá mất mặt!” Hắn nhíu mày, không nhịn được nói.
Một giây trước đó, hắn còn dịu dàng dỗ tôi, Kiều Kha Nguyên vừa xuất hiện, hắn liền hết kiên nhẫn với tôi!
Còn có gì để nói?
Tôi ngẩn ngơ đi ra khỏi phòng làm việc của hắn, không biết rõ mình làm thế nào vào thang máy, làm thế nào xuống lầu, lúc tôi lấy lại tinh thần, Kiều Kha Nguyên chắn trước mặt tôi.
“Đồng Kha Kha, có thời gian nói chuyện với tôi không?” Cô ta mỉm cười nói với tôi.
Trái tim đột nhiên như bị một bàn tay nắm lấy, siết thật chặt khiến tôi khó thở.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, yên lặng gật đầu.
Kiều Kha Nguyên dẫn tôi đến một tiệm điểm tâm sáng.
Người hơi nhiều, tôi và cô ta ngồi trong góc, im lặng, lắng nghe tiếng ồn ào trong tiệm.
Một hồi lâu sau, cô ta mới lên tiếng: “Đồng Kha Kha, tôi vẫn cho là tình cảm của cô và Hạng Chương tốt đẹp. Anh ấy nói với tôi, hai người quen nhau từ thời cấp hai, đi đến bây giờ không dễ dàng gì…”
Tôi mím môi nhìn cô ta, không biết cô ta gọi tôi ra để nói những lời này là có ý gì.