Đúng thực là “đồ thần kinh”!
Tôi nhổ vào mặt anh ta một cái ở trong lòng.
“Đồng Kha Kha, cô đã sắp không nhịn nổi rồi, tôi chờ ngày cô mở miệng cầu xin tôi. Tôi nghĩ ngày này chẳng mấy chốc sẽ đến.”
Cố Thanh Thiên vừa nói vừa đi vào trong thang máy. Tôi rất khó chịu, anh ta dĩ nhiên cảm giác được phản ứng vừa nãy của tôi.
Máu nóng xông lên đầu, tôi lạnh nhạt cười theo anh ta vào trong thang máy.
“Cố tổng xin yên tâm. Nếu tôi muốn, trong nhà có đàn ông đang chờ, tuyệt đối sẽ không đến cầu xin anh!”
Một câu nói lại chọc tức Cố Thanh Thiên. Anh ta đột nhiên đè tôi lên trên vách tường thang máy, bóp cổ tôi hung tợn nói: “Đồng Kha Kha, cô dám?”
“Tại sao tôi không dám.” Tôi nghểnh cổ nhìn anh ta: “Anh ấy là chồng tôi!”
Cố Thanh Thiên cắn răng, tôi nhìn thấy rõ ràng những gân xanh nổi lên trên trán anh ta.
Tôi biết tôi lần này tự làm khó mình, nhưng nghe thấy anh ta nói tôi có phản ứng với anh ta, tôi liền nhịn không nổi muốn bật lại.
Hoặc là thẹn quá hóa giận, cảm thấy phản bác anh ta như thế này sẽ thể hiện bản thân vẫn căm ghét anh ta như trước.
Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, giằng co mấy giây, anh ta cắn răng nói: “Đồng Kha Kha, cô tốt nhất nhớ lấy giao dịch giữa hai chúng ta.”
“Tôi đương nhiên nhớ, anh tốt nhất cũng nhớ kỹ, chính anh nói, anh muốn đợi chính tôi mở miệng cầu xin anh!” Tôi không hề yếu thế nói.
“Cô sẽ cầu xin tôi!” Anh ta buông tay ra.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh ta xoay người đi ra, tôi cũng đi ra theo, người trước người sau đi ra khỏi Biệt thự Tử Kim.
Xe của anh ta vút qua mặt tôi, còn tôi đi qua hai ngã rẽ mới bắt được chuyến xe buýt cuối cùng.
Đây chính là sự khác biệt của chúng tôi, hai thế giới khác biệt.
Về đến khu nhà nơi tôi và Hạng Chương thuê ở, vừa hay gặp phải Hạng Chương vừa mới xuống taxi.
Tôi sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn giờ.
Hắn rất thích sống ở trong nhà, trừ khi tôi yêu cầu, hiếm khi hắn đi ra ngoài xã giao. Nhưng hôm nay sao muộn thế này mới trở về?
“Hạng Chương?”
“Kha Kha? Sao em lại ở đây? Vừa về sao?” Thần thái hắn tự nhiên hỏi.
“Anh sao giờ mới về?” Tôi hỏi.
Hạng Chương nhún vai: “Phát lương rồi, anh mời Trình Gia Tiên ăn bữa cơm tối, trả tiền cho cô ấy.”
Câu trả lời này không nằm trong dự đoán của tôi, tôi vốn cho rằng hắn ở cùng Kiều Kha Nguyên.
Nhưng điều này cũng rất kỳ lạ.
“Anh mời Trình Gia Tiên ăn cơm tối, tại sao không gọi em đi cùng?”
Hắn không thể nào thích Trình Gia Tiên được. Mặc dù chúng tôi đều là bạn học cấp ba, nhưng thường là tôi và Trình Gia Tiên thân với nhau, còn Hạng Chương cảm thấy cô ấy là phú nhị đại, cao ngạo, không muốn giao lưu với cô ấy. Hai bọn họ ăn cơm riêng với nhau, quả thực là mặt trời mọc đằng tây rồi.
Hạng Chương nhìn tôi một cách kỳ lạ: “Em không phải là bị Cố tổng gọi đi sao? Thư ký Lương nói cho anh biết nên anh không làm phiền em.”
Hắn vừa nói với tôi vừa cùng đi song song với tôi vào trong nhà, còn giễu cợt khinh thường một tiếng: “Hơn nữa, em nghĩ rằng anh muốn mời Trình Gia Tiên ăn cơm sao? Vẫn không phải là cô ta yêu cầu sao! Nói là xem như là lãi của 17 triệu đó!”
“Anh đã nói con người cô ta không chân chính gì cả rồi mà? Sớm biết thì tính lãi cho cô ta rồi, kết quả một bữa cơm mất cả triệu bạc, quả thực là cho vay nặng lãi!”
Nghe hắn oán giận như vậy, tôi bất giác nói tốt cho Trình Gia Tiên: “Đều là bạn học và bạn bè nhiều năm như vậy, cô ấy bình thường cũng rất quan tâm em, mời cô ấy ăn bữa cơm cũng không sao cả.”
“Anh cũng chưa nói gì.” Hạng Chương nhún vai.
Về đến trong nhà, Hạng Chương thay quần áo đi rót cốc nước, tôi bảo hắn rót cho tôi một cốc.
Lúc mang cốc nước cho tôi, hắn đột nhiên kinh ngạc nhìn tôi: “Mặt em sao vậy?”
Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện bị người phụ nữ điên rồ tên Tạ Yên Duyên đó cho một cái tát, vội vàng che mặt: “Không sao…”
“Anh xem nào.” Hạng Chương kéo tay tôi ra, xem cẩn thận, sau đó cau mày nói: “Kha Kha, hôm nay em chọc Cố tổng tức giận à? Đây là bị anh ấy đánh à?”
“Không phải, anh nghĩ nhiều rồi.” Tôi tránh mặt, trốn tránh ánh nhìn của hắn.
“Em đừng giấu anh, anh nghe đồng nghiệp nói, lúc Cố tổng dẫn em đi, sắc mặt tối sầm rất đáng sợ.” Hạng Chương truy hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tôi nhíu mày đẩy hắn ra, không biết có nên nói với hắn chuyện Cố Thanh Thiên đi xem mặt hay không. Trực giác nói với tôi, Cố Thanh Thiên không thích bị người khác biết chuyện cá nhân của anh ta.
“Thật sự không có gì, một chút hiểu lầm mà thôi.” Tôi vụng về đối phó lại vài câu liền giục hắn đi tắm đi ngủ.
Hạng Chương do dự một lát, nói với tôi: “Kha Kha, hai người chúng ta ở Phùng Thị không nơi nương tựa ra sức làm việc, Cố tổng chính là chỗ dựa của chúng ta, em nhất thiết đừng chọc giận anh ấy, biết không?”
Hắn luôn như vậy, bảo tôi nghe theo, bảo tôi đừng chọc giận Cố Thanh Thiên, nhưng hắn căn bản không biết tôi đã gặp phải chuyện gì.
Tôi đột nhiên rất tức giận khó chịu: “Anh chính là sợ mất đi cái chức phó phòng của anh!”
“Đúng vậy, anh rất vất vả mới được thăng chức tăng lương, đương nhiên là sợ mất, đây là chuyện bình thường của con người.” Hạng Chương trả lời tôi: “Bởi vậy em nhất định phải làm việc cho tốt biết không? Dù sao em ở quá gần Cố tổng, xảy ra một chút không vui đều sẽ ảnh hưởng đến anh.”
“Em biết rồi!” Tôi đột nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa, có chút bất lực nói.
Thấy tôi đồng ý, Hạng Chương mới đi tắm đi ngủ, còn tôi lại không buồn ngủ chút nào, đi ra phòng bếp làm nóng cốc sữa, tôi vừa uống từng ngụm nhỏ, vừa ngồi ngây ra trên ghế sofa.
“Kha Kha, em nhớ dùng đá chườm lên mặt, nếu không đi làm sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy. Anh ngủ trước đây.” Hạng Chương từ trong phòng tắm đi ra nói với tôi.
Tôi trả lời một tiếng, đi lấy đá chườm mặt, dù sao tôi cũng không hy vọng bị đồng nghiệp nhìn thấy năm ngón tay trên mặt.
Đợi Hạng Chương ngủ rồi, tôi lấy điện thoại ra gửi wechat cho Trình Gia Tiên.
“Gia Tiên, đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, sao thế?” Cô ấy trả lời rất nhanh.
Tôi đánh chữ rất nhanh: “Tối nay cậu cùng Hạng Chương ăn cơm, cậu không nói gì với anh ấy chứ?”
“Yên tâm đi, tớ không nói gì, chỉ là thay cậu hỏi dò tin tức.” Trình Gia Tiên trả lời.
“Tin gì?”
“Chính là chuyện anh ta và Kiều Kha Nguyên đó. Nhưng mà… Kha Kha, qua cảm giác tớ nói chuyện với anh ta, tớ luôn cảm thấy, vấn đề của hai người nằm ở cậu.”
Lời nói của Trình Gia Tiên khiến tôi có chút kinh ngạc: “Vấn đề nằm ở chỗ tớ? Ý gì vậy? Anh ấy nói như vậy sao?”
“Hạng Chương nhà cậu sao có thể nói lời xấu về cậu chứ? Tớ chỉ là cảm giác vậy thôi.”
“Kha Kha, tớ cảm thấy cậu cần quan tâm đến anh ta nhiều hơn, đối xử với anh ta tốt một chút, nghe theo anh ta một chút. Còn nữa, nhớ những gì tớ dạy cậu. Nếu như vậy vẫn không ổn, vậy thì chứng tỏ giữa hai người các cậu không còn điểm cháy nữa, duyên phận đã hết, đến lúc đó cậu cũng đừng buồn quá.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, mỗi chữ trên đó tôi đều biết, nhưng câu nói này tôi lại không hiểu.
Ý của Trình Gia Tiên là tôi chưa đủ quan tâm đến Hạng Chương, đối xử với hắn chưa đủ tốt?
Còn điểm cháy gì nữa, điểm cháy là ý gì? Duyên phận đã hết lại là ý gì?
Cô ấy là nói nếu tôi không thể tóm chặt cơ thể của Hạng Chương, tôi và Hạng Chương nhất thiết phải chia tay sao?
Tôi tràn đầy sự lo sợ không yên, run rẩy đánh mấy chữ: “Tớ biết rồi, cậu để tớ suy nghĩ một chút…”
Sau đó cô ấy không nói gì nữa, tôi cũng không nói gì thêm.
Màn hình điện thoại tắt đi tôi lại mở lên, xóa đi lịch sử nói chuyện giữa tôi và Trình Gia Tiên, tắt máy, lúc này mới đi vào phòng ngủ.
Hạng Chương rất ngay ngắn nằm ở chỗ của hắn, hít thở đều đặn, giống như bộ dạng đã ngủ rồi.
Tôi đứng nhìn hắn một lúc, trong đầu không ngừng nhớ lại những điều Trình Gia Tiên đã nói.
Đến hôn hắn? Sờ hắn? Ôm hắn?
Tại sao tôi không muốn?
Chỉ cần nghĩ đến cơ thể này của hắn bị Kiều Kha Nguyên ôm, nghĩ đến chuyện Kiều Kha Nguyên từng nằm lên khuỷu tay của hắn, tôi không muốn động vào hắn chút nào.
Lắc đầu, tôi quay trở lại phòng khách một lần nữa, một mình nằm trên sofa đến khi trời sáng.
Buổi sáng, Hạng Chương đánh thức tôi, tôi vào phòng tắm nhìn một chút, vết sưng trên mặt đã tan, liền cùng hắn đi làm.
Vào làm chưa được bao lâu, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi khí thế hùng hổ đến.
Tôi chưa từng nhìn thấy, đang kinh ngạc, Lương Hảo Ly đã đứng lên: “Bà chủ…”
Bà chủ?
Tất cả mấy người thư ký chúng tôi đứng dậy, trơ mắt ra nhìn người phụ nữ đó xông vào trong phòng làm việc của Cố Thanh Thiên.
“Uỳnh!”
Cửa văn phòng bị dùng sức đóng lại phát ra tiếng động lớn, giống như tuyên bố với tất cả mọi người về sự tức giận của bà ấy.
Tôi lè lưỡi: “Đây là ai thế?”
Lương Hảo Ly trừng mắt với tôi: “Nhỏ tiếng một chút, đây là mẹ của Cố tổng. Mọi người phải cảnh giác một chút, chịu khó làm việc đi, hôm nay lại là một ngày vất vả.”
Người phụ nữ đó lại là mẹ của Cố Thanh Thiên?
Nói thật, thoạt nhìn thật sự không giống.
Bất luận thế nào, cảm giác của người ngoài với Cố Thanh Thiên đều là trưởng thành, điềm tĩnh, có giáo dục, nhưng người phụ nữ vừa nãy…
Nói thế nào nhỉ? Không phải nói bà ấy mặc không đẹp, bà ấy ăn mặc có thể nói là trang phục đẹp đẽ, nhưng dáng vẻ và khuôn mặt kia hoàn toàn khiến người ta cảm nhận không được dáng vẻ hào hoa phú quý ung dung, ngược lại có chút chanh chua, không dễ chung sống.
Trong lòng tôi kinh ngạc, khó mà tin được chính mình lại ở chỗ này suy xét mẹ của Cố Thanh Thiên.
Bà ta là người thế nào, có liên quan gì đến tôi?
Lắc lắc đầu, tôi vội vàng quăng đi những suy nghĩ vớ vẩn nổi lên này, chuyên tâm vào công việc.
Nhưng đúng vào lúc này, trong phòng làm việc của Cố Thanh Thiên vang lên tiếng cãi vã sắc nhọn.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Hảo Ly cau mày đứng dậy, vẫy tay về phía tôi.
“Đồng Kha Kha, còn không đi chuẩn bị trà cho bà chủ mang vào trong à?”
Khốn kiếp! Tôi rất muốn trợn mắt với Lương Hảo Ly, cô ấy muốn đẩy tôi vào trong hố bom đạn đó.
“Nhanh lên, nếu không bọn họ càng cãi càng căng, lúc cô mang trà vào khen bà chủ vài câu, cơn giận của bà ấy sẽ giảm xuống.” Lương Hảo Ly lại nói.
Bắp chân tôi cứ run rẩy, phản ứng nhanh chóng ôm bụng: “Ôi, ôi, không ổn rồi không ổn rồi, tôi mót quá rồi, tôi phải vào phòng vệ sinh.”
Nói xong tôi liền chạy.
Đây đại khái là lần đầu tiên tôi không nghe lời của Lương Hảo Ly, cô ấy tức giận thì cứ tức giận vậy. Bảo tôi đi vào trong tình huống đó, tôi thà lựa chọn đắc tội với cô ấy.
Bần thần trong phòng vệ sinh một lúc, tôi đi ra, vừa đi tới cửa văn phòng liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Tránh ra!”
Ngay sau đó, không đợi tôi phản ứng lại, một làn gió thơm lướt qua vai, giành cửa bước vào.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút, hương thơm này, mái tóc dài này sao lại có chút quen nhỉ?
Khi tôi bước vào liền nghe thấy giọng nói của Lương Hảo Ly: “Cô Tạ, mời vào, bà chủ và Cố tổng đang đợi cô rồi.”
Tạ Yên Duyên?
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là muốn chạy ra khỏi cửa.
Nhưng Lương Hảo Ly đã phát hiện ra tôi: “Đổng Kha Kha, mau đi rót trà cho cô Tạ.”
Cô ấy đây không phải là không chôn chết tôi thì không xong à!
Tôi đi vào phòng nước với vẻ mặt buồn khổ, pha trà, sau đó gõ cửa bước vào trong phòng làm việc của Cố Thanh Thiên.
Trong phòng làm việc yên lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, tôi nín thở đặt trà lên trên bàn trà, cúi thấp lông mày, không muốn để Tạ Yên Duyên nhìn thấy tôi.