Lê Tiếu từ chối cho ý kiến, chậm rãi bắt tréo chân, vẻ mặt khoe khoang: "Không cần để ý chuyện ai nói em biết, em đang biết người biết ta thôi."
Thương Úc nhìn cô chằm chằm, rồi khẽ nhếch môi cười, bóp bả vai cô, giọng hơi khàn: "Về sau muốn biết gì đều có thể hỏi thẳng anh."
Lê Tiếu nửa tin nửa ngờ đánh giá anh. Vừa mới ngủ dậy, nét mặt anh vẫn còn có chút biếng nhác.
Sơ mi đen vốn phẳng phiu lại có vài nếp nhăn, trông vừa hoang dã lại vừa mềm mại.
Lê Tiếu tập trung lại, cố dời tầm nhìn đi, pha trò nói: "Nếu được thế thì em phải lập ra danh sách, dù gì bí mật của Diễn gia cũng không ít."
Chẳng hạn như Ám Đường, Parma hay gia tộc Thương thị...
Anh cười nồng hậu, xoa tóc cô, chiều chuộng dung túng: "Vậy anh... mỏi mắt trông chờ."
Sau bữa trưa, Lê Tiếu và Thương Úc cùng ra ngoài.
Ra khỏi sảnh biệt thự, Thương Úc dừng chân đứng trước cửa ngắm nhìn núi xa, sau đó chậm rãi xoay người, chìa tay về phía Lê Tiếu đi sau mình một bước.
Sau khi xác định quan hệ, chuyện nhỏ như nắm tay ôm ấp cũng trở nên dễ dàng như vậy.
Lê Tiếu mím môi đặt tay mình vào đó, mặc cho bàn tay khô ráo của anh bao lấy.
Hai người một đen một trắng nắm tay nhau lên xe, cả ánh nắng cũng trở nên xán lạn chói chang.
Trên đường đi, Lê Tiếu tựa hờ vào người Thương Úc, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa ngắm cảnh.
Nhưng khổ nỗi điện thoại trong túi cô cứ đổ chuông không ngừng, quyết phá hỏng bầu không khí yên tĩnh.
"Sao không nghe máy?" Thương Úc dời tầm mắt lên người Lê Tiếu, môi mỏng khẽ nhếch lộ ra hàm ý sâu xa.
Lê Tiếu chỉ "à" rồi thản nhiên nói: "Môi giới nhà đất thôi, không cần để ý."
Lê Tam môi giới nhà đất: "..."
Thật ra từ tối qua đến giờ, Lê Tam không ngừng liên lạc với cô.
WeChat, tin nhắn, điện thoại, video chat, tin nhắn thoại... dùng đủ mọi cách để "làm phiền" Lê Tiếu.
Nội dung đại khái đều là khuyên cô cách xa Thương Thiếu Diễn ra, hai người họ không hợp nhau, tình cảm không thể cưỡng cầu...
Sau đó, để khỏi bị làm phiền thêm, vừa đến Tập đoàn Diễn Hoàng, Lê Tiếu đã gửi ngay cho anh một tin nhắn kết thúc cuộc trò chuyện: Anh ấy sẽ là em rể tương lai của anh.
Lê Tam ở biên giới xa xôi muốn nổi điên!
Bốn giờ chiều hôm ấy, Lạc Vũ lái xe của Lê Tiếu từ sân vận động Đồng Giao về.
Cô ta cầm chìa khóa xe đưa đến phòng làm việc của chủ tịch. Vừa bước vào, cô ta nhận ra Lê Tiếu và Thương Úc đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, trên bàn có hòm thuốc và Lê Tiếu đang bôi thuốc vào lòng bàn tay anh.
Mắt Lạc Vũ lóe lên rồi dời đi nhanh chóng.
Cô ta đặt chìa khóa xuống rồi ra ngoài ngay.
Lúc này, nắng chiều rất đẹp.
Lê Tiếu siết ngón tay Thương Úc, lấy bông gòn lau vết thương trong lòng bàn tay anh.
Giữa lòng bàn tay anh có hai vết thương cỡ hạt đậu như bị phỏng, mụn nước bị phá, hôm qua còn dầm mưa nên da thịt trắng bệch.
Thương Úc ngồi cạnh Lê Tiếu, lười biếng nhìn ánh mắt tập trung cao độ của cô.
Hai người không ai lên tiếng, ánh nắng rọi trên người họ lộ ra vẻ ấm áp hài hòa.
Lê Tiếu xử lý xong mặt ngoài vết thương, liếc nhìn anh, nén cười hỏi: "Diễn gia, đây là phỏng do tàn thuốc đúng không?"
Dù cô không hút thuốc, nhưng từng thấy người bên cạnh chơi pháo bông bị phỏng cánh tay ở biên giới.
Dù vết thương trong lòng bàn tay Thương Úc không tròn như vậy, nhưng hình dáng cũng na ná.
Thương Úc giãn khớp xương, đôi mắt đen tuyến dưới mi mắt như đốt: "Nhìn ra rồi à?"