À, là Phó Luật Đình.
Lê Tiếu ngửa đầu dựa lưng ghế, liếc anh ta, thờ ơ đáp: "Nghĩ nhiều rồi, chỉ là đồng nghiệp thôi."
Vân Lệ giễu cợt, tháo kính râm xuống đặt trên bảng điều khiển xe: "Em chắc chứ?"
Trực giác của đàn ông nhìn đàn ông trước giờ rất chính xác.
Anh ta liếc mắt là có thể nhìn ra thái độ của Phó Luật Đình đối với Lê Tiếu không hề đơn thuần.
Lê Tiếu khoanh hai tay gối sau gáy, lười biếng nói: "Không tin anh có thể đi hỏi anh ta."
Vân Lệ: "..."
Anh ta liếc qua Lê Tiếu cùng dáng vẻ biếng nhác chồng lên trong ký ức, mím môi không nói gì.
Cùng tiếng khởi động chói tai, chiếc Ferrari lái ra khỏi con đường.
Vệ sĩ trong trạm gác thấy vậy liền nhìn màn hình điện thoại.
Tin nhắn mà anh ta gửi cho Đội trưởng Lưu Vân từ nửa tiếng trước vẫn không thấy hồi âm.
Có lẽ... người đàn ông này không đáng để theo dõi?
Vệ sĩ thầm nghĩ, vẫn không dám lơ là cảnh giác, trích xuất hình ảnh theo dõi gần trạm gác rồi gửi tiếp cho Lưu Vân. ...
Ba giờ rưỡi chiều, Nam Dương Entertainment City.
Chiếc Ferrari mui trần màu xanh lam lái vào bãi đỗ xe.
Không lâu sau, Lê Tiếu đi với Vân Lệ vào Entertainment City, thẳng đến võ quán Taekwondo lầu 13.
Vì Lê Tiếu đã gọi điện trước nên phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Qua khoảng năm phút, hai người đứng giữa sân, Vân Lệ nhún vai, híp mắt nhìn vẻ mặt ung dung của Lê Tiếu: "Nhường em ba chiêu?"
Lê Tiếu hất cằm, ánh mắt có chút ngông cuồng: "Vậy em nhường anh sáu chiêu."
Vân Lệ không nhiều lời, vung quyền lao đến.
Hướng nội cái quỷ, cách nói chuyện vẫn khiến người tức chết!
Vân Lệ có thể trở thành thủ lĩnh của toán lính đánh thuê vốn vì thân thủ bất phàm, mỗi một chiêu đều bộc phát lực mạnh mẽ.
Dù mặc vest đi giày da, nhưng hành động không hề bị gò bó.
Lê Tiếu thấy anh ta vung quyền, nhẹ nhàng nghiêng người tránh thế công, đồng thời luồn dưới cánh tay Vân Lệ, nắm được cổ tay và cánh tay của anh ta, định quật qua vai.
Nhưng dù sao Vân Lệ vẫn là Vân Lệ, sớm đã nhận ra được ý đồ của cô, khẽ lật bàn tay vòng quanh tay cô, hóa giải tư thế của Lê Tiếu.
Hai người đánh đấm quyết liệt, có thể nhìn ra Vân Lệ không hề nể nang.
Lê Tiếu công thủ đầy đủ, nhuệ khí hiện trên nét mặt, mơ hồ có chút hưng phấn.
Chưa đến mười phút, Vân Lệ nhân lúc Lê Tiểu xoay người né tránh thì giậm chân, vung nắm đấm vào bả vai cô.
Nhớ lại năm đó, kỹ xảo đánh lén này là do Lê Tiếu nghiên cứu ra.
Khi ấy, Vân Lệ cũng không ít lần bị cô đánh lén.
Thậm chí anh ta chắc chắn, quyền này sẽ không trúng Lê Tiếu, thế nên anh ta không hề thu hồi thế tấn công.
Ngay lúc quả đấm đụng vào vai Lê Tiếu phát ra tiếng, Vân Lệ ngây người.
Lê Tiếu trúng một quyền, lui ra sau hai bước.
Đợi ổn định cơ thể lại thì cô dùng một tay ôm vai, thở dốc nhìn Vân Lệ, ánh mắt hiện rõ ý cười cũng như sự thư thái.
Cô cố ý.
Vân Lệ mím môi, lồng ngực phập phồng, tay căng bên người, tức giận trừng Lê Tiếu: "Rõ ràng em tránh được, sao lại không tránh?"
Lê Tiếu bĩu môi: "Anh thắng rồi."
Cô xoa bả vai, men theo tường ngồi xuống, ngửa đầu ra sau, dường như có chút mệt mỏi.
Đánh nhau với Vân Lệ không giống với việc tự luyện quyền.
Thế công kích của anh ta rất mạnh, nhất định phải cẩn thận ứng phó.
Nhưng đúng là rất vui.
Đã lâu rồi cô không đánh với đối thủ ngang sức ngang tài với mình.
Ví dụ như cỡ Đồ An lương, Lê Tiếu có muốn ra tay cũng ngại phiền, nói chi đến xem là đối thủ.
Vân Lệ lặng lẽ đi đến cạnh cô, ngồi xuống, dựa lưng vào tường, trong mắt không biết đang nghĩ điều gì.
Một lúc sau, hơi thở cả hai trở lại bình thường, Vân Lệ mới khàn giọng hỏi: "Đau không?"
Lê Tiếu ngửa đầu dựa tường, tầm mắt hướng lên trần nhà, giọng kiêu ngạo: "Lực tay của anh mà còn hỏi em có đau không à."
Vân Lệ nhìn sang, nghiến răng nói: "Em mạnh miệng nữa đi, tại sao phải đền tội bằng cách này? Ông đây không chấp nhận."
Quen nhau tám năm, anh ta hiểu rõ Lê Tiếu hơn bất kỳ ai.
Chiêu đánh lén tự cô nghĩ ra, sao cô có thể không tránh được?
Cô chỉ muốn dùng một quyền này để xóa đi việc mất liên lạc ba năm nay mà thôi.
Cũng vì thế mà Vân Lệ cảm thấy rất khó chịu.
Lực tay của mình mạnh cỡ nào, tự anh ta nắm rất rõ. "Vậy anh muốn sao?"
Lê Tiếu lạnh mặt, nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt tối tăm của Vân Lệ.
Yết hầu Vân Lệ chuyển động, tay đặt bên hông nắm chặt, bao nhiêu lời lại khó lòng thốt ra.
Anh ta dời mắt nhìn vách tường đối diện, nhanh chóng khôi phục vẻ gian manh, thậm chí còn cố ý thiếu đứng đắn mà hỏi: "Muốn sao cũng được à?"
Lê Tiếu cọ chân trái, khuỷu tay khoác lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Vân Lệ, hỏi ngược: "Anh nằm mơ à?"
Vân Lệ: "..."
Thấy anh ta im lặng, Lê Tiếu tập trung suy nghĩ mấy giây, sau đó cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình: "Em trai anh không sao chứ?"
Vân Lệ vuốt lại đầu tóc xốc xếch, chán nản đáp lại: "Ừ, chưa chết."
Anh ruột đấy.
Lê Tiếu muốn nói thêm, Vân Lệ đã thở dài tranh trước: "Năm đó sao lại không nói tiếng nào đã đi? Người trong phân bộ biên giới tìm em bao lâu em có biết không?"
Nói đi là đi, đúng là nhẫn tâm mà.
Vân Lệ khó buông được tâm sự, nghiêng người dựa bả vai lên tường, dùng ánh mắt thiêu đốt nhìn Lê Tiếu: "Năm đó sau khi biên giới bạo loạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi có hỏi mấy người bạn kia của em, nhưng họ không chịu nói gì cả. Chúng ta biết nhau tám năm, em lại không chịu tin tôi? Có chuyện gì nói ra để tôi giúp em cùng nhau giải quyết không được à?"
Vân Lệ muốn đánh cô, nhưng thật không no.
Đối mặt với sự tra hỏi của Vân Lệ, cô im lặng một lúc lâu mới nhìn anh ta: "Anh có thể khiến người chết sống lại không? Nếu được, em nói ngay để anh giúp đỡ giải quyết."
Vân Lệ ngạc nhiên, gật đầu thở dài: "Được rồi, tôi hiểu. Vậy tôi sẽ không hỏi thêm, nhưng chỉ một yêu cầu này, về sau em còn dám biến mất, tôi sẽ cho nổ tung lầu thí nghiệm của em."
Lê Tiếu thản nhiên "ừ" một tiếng, sau đó cười khẽ như trút được gánh nặng: "Vậy chi bằng nói nghe xem, sao anh lại tìm được phòng thí nghiệm?"
Vân Lệ không biết Nam Dương, Vân Lăng cũng chẳng biết chuyện phòng thí nghiệm, nhưng Vân Lệ lại lấy thân phận nhà đầu tư tìm tới tận cửa, thật kỳ lạ mà.
Lê Tiếu nghe tiếng cười trêu đùa bên tai, đỉnh đầu vốn rối tung lại bị anh ta xoa tiếp hai cái: "Mấy năm nay hệ thống ICC có nâng cấp, tất cả thành viên đăng nhập đều hiển thị tọa độ xác định vị trí."
Lê Tiếu bất đắc dĩ cong ngón tay, lơ đãng hỏi: "Trụ sở chính lính đánh thuê thế nào?"