Vân Lệ nhìn chấm đỏ nhấp nháy không ngừng trong hệ thống ICC, hứng thú híp mắt, sao tọa độ này lại xuất hiện ở Parma?
Tài khoản đang nhấp nháy trong hệ thống ICC là của Vân Lăng.
Nhưng em trai anh ta...
Vân Lệ ngước mắt nhìn Vân Lăng đang nằm ngửa trên sofa gà gật, bĩu môi chê bai.
Dạo này, vết thương do trúng đạn trên cổ tay gã hồi phục rất nhanh.
Chắc là nhờ vào thuốc trị thương đặc hiệu Lê Tiếu gửi cho anh ta.
Ngày đó rời khỏi Nam Dương, bỗng dưng cô hỏi anh ta về địa chỉ trụ sở chính lính đánh thuê, là vì muốn gửi thuốc cho anh ta.
Vân Lệ gập chân dài vùi trong ghế, lại cúi đầu nhìn bản đồ trong hệ thống ICC.
Đương nhiên anh ta biết Lê Tiếu vẫn luôn sử dụng tài khoản của Vân Lăng, đồng nghĩa với việc cô đã đến Parma?
Vân Lệ ấn vào vị trí tọa độ, nhưng dường như tín hiệu của đối phương rất yếu, bong bóng tọa độ chợt sáng chợt tắt.
Làm mới vị trí địa lý cũng không thể đồng bộ hóa với thời gian thực được.
Vân Lệ nhíu mày rậm, sau khi thoát khỏi hệ thống, đăng nhập lại lần nữa thì vị trí lần cuối cùng tọa độ cập nhật là ở trên quốc lộ số 03 giữa Parma và tỉnh bang Nia.
Đến đây thì tọa độ biến mất hoàn toàn.
Điều này thật kỳ lạ.
Dù tín hiệu yếu, cùng lắm biểu hiện tọa độ cũng sẽ biến thành màu xám chứ không phải là biến mất trong bản đồ.
Trừ phi là thoát tài khoản hoặc gỡ hệ thống, nếu không chỉ cần nơi có sóng, hệ thống sẽ tự động cập nhật vị trí địa lý.
Vân Lệ nghĩ không ra, đang tính gọi cho Lê Tiểu thì một tọa độ màu đỏ bỗng dưng xuất hiện trong khu vực Parma.
"Chậc, Parma thu hút thế à? Sao thành viên nòng cốt đều tập trung lại thế?"
Bình thường, anh ta thỉnh thoảng sẽ kiểm tra hệ thống ICC, dăm bữa nửa tháng cũng chẳng thấy một thành viên nòng cốt nào xuất hiện ở Parma.
Vân Lệ ấn tọa độ của đối phương, tính xem thử đó là ai.
Nhưng khung thông tin nhảy ra lại khiến anh ta giật mình, chỉ duy nhất một dòng.
Cấp bậc bảo mật: Cấp SSS.
Vân Lệ suýt làm rơi điện thoại, cấp bậc bảo mật SSS ở Hội quốc tế chỉ có một người.
Hội chủ!
Vân Lăng ngày ra, nhịp tim dần nhanh lên.
Anh ta nhìn sắc trời ảm đạm sương chiều ngoài cửa sổ, hít một hơi sâu, định nhìn kỹ lại vị trí tọa độ của đối phương.
Nhưng lại trong nháy mắt, tọa độ của đối phương cũng biến mất, cứ như chưa từng tồn tại.
Vân Lệ cau mày, càng nghĩ càng thấy lạ.
Bao năm qua hành tung của Hội chủ Hội quốc tế rất bí mật, sao lại xuất hiện ở Parma?
Hơn nữa trước giờ tài khoản của Hội chủ chưa từng xuất hiện trên bản đồ tọa độ.
Vì trước kia, có một thành viên nòng cốt trong tám tổ lớn rảnh rỗi sinh nông nổi, cả ngày chẳng làm gì cứ chăm chăm ngồi trong phòng họp, bấm hết toàn bộ tọa độ biểu hiện trong hệ thống.
Nhưng dù vậy, lúc đó cũng không thể phát hiện tài khoản của Hội chủ.
Lần này... ngầu thật.
Vân Lệ duỗi cặp chân dài, lắc lắc cổ chân rồi đứng dậy đi ra khỏi trại huấn luyện. ...
Trụ sở huấn luyện quân sự bỏ hoang nằm ở ngoại ô Parma cách 30km.
Bốn bề vắng lặng, vì bỏ hoang đã lâu, nhìn căn cứ giống như một tòa thành ma quỷ bị vứt bỏ trong sa mạc.
Một chiếc Lincoln lái vào sân huấn luyện trống trải, đỗ ngay chính giữa.
Vì đã lâu không tu sửa nên mặt đường có vết nứt, gió thổi qua, cát vàng chảy xoáy dưới chân.
Lê Tiếu xuống xe, đóng cửa lại, thản nhiên đánh giá bốn bề sa mạc và trụ sở huấn luyện hoang vu.
Nơi đây sắc trời u ám, không một bóng người.
Lưu Vân và Lạc Vũ đi vòng qua sau lưng Lê Tiếu, cảnh giác bảo vệ.
Đến lúc này, điện thoại vẫn trong trạng thái không tín hiệu.
Lê Tiếu nhìn ra xa, tầm mắt dần tối lại, một tòa tháp tín hiệu đứng lặng ở nơi sâu yên ǎng.
Nếu viện cớ trong đường hầm nên điện thoại mất sóng, thì cài sóng điện từ gây nhiễu cả quốc lộ 03 là thật sự không thực tế.
Lê Tiếu quay đầu nhìn chiếc Lincoln, sau đó im lặng đi về phía trước.
Lưu Vân và Lạc Vũ theo sát.
Ra khỏi phạm vi khoảng 20m, Lạc Vũ cảm giác được rõ ràng điện thoại trong túi có động tĩnh.
Cô ta áp tay lên túi quần, đúng là có động tĩnh rất ngắn ngủi. "Cô Lê, điện thoại có tín hiệu rồi."
Lạc Vũ nhỏ giọng nhắc nhở sau lưng Lê Tiếu.
Cô hơi cúi đầu rồi nhìn thẳng phía trước: "Cách xa xe một chút. Chắc dụng cụ nhiễu sóng gắn trên xe."
Nét mặt Lạc Vũ và Lưu Vân đồng thời xấu đi, hai người trố mắt nhìn nhau.
Nếu trên chiếc Lincoln thật có cài đặt dụng cụ nhiễu sóng thì đúng là khiến người khác không ngờ đến.
Lúc này, sân huấn luyện xây kiểu trũng xuống phía trước truyền đến tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Bốn phía đang chìm trong tia sáng ảm đạm lập tức sáng rực đèn pha chói mắt.
Vài màn lưới ánh sáng an toàn đồng thời chiếu vào lối ra ở sân tập.
Giữa bóng người lòe nhòe, Đường Dực Đình ngồi trên ghế lăn, tay chân bị trói ra sau, bị đẩy ra ngoài.
Bánh xe ghế xoay ma sát mặt đất, nghiền lên cát vàng phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ta vô cùng khó chịu.
Miệng Đường Dực Đình dán miếng băng dán màu đen, tóc rối xõa trên vai.
Cô nàng nheo mắt lại, vừa thấy rõ ba bóng người phía trước thì lập tức rơi nước mắt như mưa.
"Ưm ưm..."
Cô vừa giãy giụa vừa nghẹn ngào, đồng thời không quên ra hiệu ra sau lưng mình.
Sau lưng ghế xoay là bàn tay bị trói với một quả bom.
"Tiểu Đường, im lặng tí đi."
Giọng nói dịu dàng trầm thấp truyền đến từ trong đám người.
Trong mười mấy người đàn ông áo đen cao lớn mạnh mẽ phía sau, Ôn Thời chậm rãi bước ra.
Một thời gian ngắn không gặp, anh ta vẫn như trước kia, dáng vẻ phong độ của một người trí thức.
Thậm chí anh ta còn mặc sơ mi trắng phối vest gile đen, rất giống phục trang khi làm bartender ở Nam Dương Entertainment City.
Chỉ là trên gương mặt anh ta có thêm kiếng gọng bạc, ánh sáng khúc xạ trong tròng kính che đi vẻ sắc bén và u ám nơi đáy mắt anh ta.
Đường Dực Đình nghe giọng Ôn Thời thì trừng mắt giận dữ.
Chuyện Lê Tiếu nghi ngờ Ôn Thời nay đã được kiểm chứng, cô thản nhiên nhìn anh ta.
Ôn Thời nâng tay, khẽ đẩy mắt kiếng trên sống mũi xuống, cười nhạt nhìn Lê Tiếu: "Đã lâu không gặp."
Lê Tiếu bĩu môi: "Hai chúng ta chẳng thân thiết."
Ôn Thời cười khẽ, hai tay chắp sau lưng vừa đi về phía trước vừa nói: "Tiểu Lê, chúng ta..."
Anh ta còn chưa dứt lời, Lê Tiếu đã nhíu mày cắt ngang, đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, làm thế nào mới chịu thả người?"
Cô không kiên nhẫn trò chuyện nước đôi với Ôn Thời.
Anh ta bắt Đường Dực Đình tới đây còn không phải vì dụ cô đến sao?
Ôn Thời bị cắt ngang lời nhưng không hề giận, vẫn chậm rãi đi về phía trước, nhỏ giọng từ tốn: "Tiểu Lê, không nên hỏi tôi đáp án vấn đề này, mà phải để tôi hỏi cô..."
Ôn Thời dừng lại giữa đường, gọng kính bạc phản chiếu ánh sáng lóa mắt.
Anh ta bật cười, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Giữa Tiểu Đường và Thương Thiếu Diễn, cô sẽ chọn ai đây? Thật ra, tôi cũng tò mò lắm đấy."