Lê Tiếu nhìn màn hình điện thoại, bóng tối phủ đầy trong mắt.
Cô híp mắt, gọi lại cho Lê Tam nhưng không ai nghe máy.
Lê Tiểu lập tức siết chặt điện thoại, gọi ngay cho Nam Hân không chần chừ.
Tiếng cười tủm tỉm của Nam Hân nhanh chóng vang lên: "Honey, anh ấy gọi lại cho cưng chưa?"
"Gọi rồi." Giọng Lê Tiếu rất khẽ không nghe ra được tâm trạng, Nam Hân vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Lê Tiếu nhạy bén nhận ra tiếng thở phào của Nam Hân, ánh mắt lành lạnh, hỏi thẳng: "Có phải có một đống linh kiện bị chặn ở biên giới không?"
"Linh kiện?" Nam Hân nghi ngờ lặp lại, ngay sau đó vỗ đầu: "Đống rương phế liệu đó là linh kiện à? Tên ngu xuẩn Âu Bạch đó sao lại đi mua bán linh kiện rồi?"
Lê Tiếu nghe giọng Nam Hân mỉa mai, không hỏi nhiều đưa ra yêu cầu: "Có thả Âu Bạch ra hay không tùy mọi người, nhưng mau thả đoàn xe vận chuyển linh kiện đã. Đó không phải hàng của Âu Bạch."
Nghe vậy Nam Hân ngây người: "Hả? Không phải của hắn à?"
"Phải thả trước hai giờ chiều đấy." Dứt lời, Lê Tiếu kết thúc cuộc gọi.
Cô lạnh nhạt về phòng bao, va phải nét mặt trông chờ mòn mỏi của Thu Hoàn thì hời hợt nói: "Hôm nay hàng của anh sẽ được thả."
"F*ck! Thật chứ?" Thu Hoàn mở to mắt kinh ngạc.
Thấy Lê Tiếu gật đầu, anh ta lập tức hiện rõ sự sùng bái điên cuồng: "Em gái à, sao em ngầu quá vậy."
Anh ta vừa nói vừa vỗ bàn, hận không thể tiến đến hôn cô hai cái, thật khiến người ta yêu quá đi thôi.
Vốn không mấy hi vọng, không ngờ cô vừa ra tay là giải quyết xong.
Lê Tiếu liếc anh ta: "Anh Thu còn việc gì khác không?"
Thu Hoàn lắc đầu liên tục, cầm bình trà lên châm cho cô, lại rót một tách cho mình: "Em gái, lấy trà thay rượu vậy. Em chính là ân nhân đời này của Thu Hoàn tôi, sau này em có việc gì cứ gọi tôi ngay, tôi quyết không thoái thác."
Lê Tiếu khách sáo nâng tách uống cạn, nhìn Thương Úc: "Phòng thí nghiệm còn có việc, em phải về sớm."
Thương Úc gật đầu, dụi tàn thuốc đứng dậy: "Đi thôi, anh đưa em đi."
Thấy vậy, Thu Hoàn chỉ vào cua hoàng đế chưa ăn xong trên bàn: "Em gái, em không ăn thêm mấy miếng sao?"
Đáp lại anh ta là bóng lưng khuất ở cửa của Lê Tiếu và Thương Úc.
Thu Hoàn phản ứng chậm nửa nhịp.
Khi anh ta ra ngoài đuổi theo hai người họ thì trước cửa quán hải sản chỉ còn lại đèn sau của chiếc xe chuyên dụng.
Anh ta cười mắng nhưng không để tâm, cầm điện thoại lên xem giờ.
Chưa đến mười hai giờ rưỡi trưa, đồng nghĩa gần hai tiếng nữa là hàng của anh ta có thể ra khỏi biên giới tiếp tục lên đường?
Đang suy nghĩ thì có cuộc gọi đến, Thu Hoàn nhìn tên hiện trên màn hình, văng tục một tiếng, rồi nhận máy nghe đối phương lớn giọng bẩm báo: "Cậu Thu, chúng tôi đã ra khỏi biên giới. Đối phương không làm khó chúng tôi, hơn nữa còn phái trực thăng đưa chúng tôi đến Myanmar..."
Đối phương còn khen ngợi một phen nhưng Thu Hoàn không nghe lọt chữ nào.
Đôi mắt sâu kín của anh ta nhìn về hướng đầu đường, cảm giác với Lê Tiếu đột nhiên trở nên khủng hoảng.
Cô có tiếng nói ở biên giới đến thế sao?
Chưa đến mười phút thì người và hàng bị chặn lại của anh ta đều được thả, còn có trực thăng đưa đi nữa.
Đống linh kiện của anh ta dự kiến vận chuyển bằng đường hàng không đến biên giới, sau đó sẽ vận chuyển bằng đường bộ đến Myanmar.
Vì giữa Myanmar và Nam Dương có kiểm soát hàng không nên không thể bay thẳng được.
Rốt cuộc thế lực của Lê Tam ở biên giới ghê gớm cỡ nào mới có thể sử dụng trực thăng để giao hàng chỉ có thể vận chuyển bằng đường bộ xuyên quốc gia?
Đây là đãi ngộ gì thế này?...
Cùng lúc đó, trên xe chuyên dụng.
Lê Tiếu im lặng ngồi cạnh cửa, đôi mắt nai đen nhánh tối tăm.
Bỗng dưng cảm giác ấm áp ùa về, Lê Tiếu cụp mắt, chỉ thấy Thương Úc kéo tay cô, mở ra lòng bàn tay cô ra.
Anh vuốt ve đầu ngón tay cô, cúi đầu nhìn vết bầm tím do móng tay bấm vào, nét mặt dần lạnh lùng, giọng rất thấp: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lê Tiếu bình tĩnh lại, hít thở sâu rồi giãn chân mày, im lặng ngã vào lòng anh.
Thương Úc vòng tay qua đỉnh đầu Lê Tiếu, ôm bả vai cô sát vào lòng, giọng nguy hiểm: "Tự em nói, hay để anh phái người thăm dò?"
Lê Tiếu rúc vào ngực anh, buồn bực nói: "Anh ôm em thật chặt trước đã."
Thương Úc mím môi nhìn cô trong lòng mình, bất đắc dĩ siết chặt vòng tay.
Đợi cô dần thả lỏng, anh mới nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau, anh không nói gì, chiếm lấy môi mọng của cô.
Tâm trạng cô không ổn định, cần dời đi sự chú ý.
Lưu Vân lái xe và Lạc Vũ ngồi ghế phó lái ở hàng trước cứ nhìn thẳng, cố gắng ngó lơ tiếng hôn môi từ phía sau truyền đến.
Lưu Vân nghĩ, hay hôm nào đó nâng cấp xe nhỉ, xe chuyên dụng cao cấp như vậy lại không có tấm ngăn chỗ ngồi, còn ra thể thống gì nữa?
Nụ hôn kết thúc, Lê Tiếu nhắm mặt thở dốc trong lòng anh, ngón tay thả lỏng nhưng lại níu lấy nếp nhăn trên áo sơ mi anh.
Anh dùng ngón tay lau đi khóe môi Lê Tiếu, hôn lên trán cô: "Nói đi, biên giới thế nào?".
Lê Tiếu mím môi, bình ổn hơi thở rồi vùi đầu vào cổ anh, giọng nói đã bình tĩnh lại: "Tạm thời chưa biết, nhưng em nghi ngờ Lê Tam có chuyện gạt em, nên muốn về tra xem sao."
Trực giác bảo cô, một là biên giới xảy ra chuyện, còn không thì chính là Lê Tam xảy ra chuyện.
Thương Úc im lặng, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu đằng trước.
Vừa khéo Lưu Vân cũng đang nhìn, thấy ánh mắt của anh thì hiểu ý, gật đầu.
Chẳng mấy chốc, xe chuyên dụng đã đỗ trước tòa lầu thí nghiệm.
Lê Tiếu khom người xuống xe, nhưng còn chưa bước ra cửa, tay cô đã bị Thương Úc lôi về lại.
Theo quán tính, cô ngã ngồi lên đùi anh.
Thương Úc ôm eo Lê Tiếu, một tay đỡ gáy cô, hôn lên môi cô rồi khàn giọng bên tai cô: "Nhớ kỹ, em còn có anh."
Tim Lê Tiếu lỡ nhịp, sự rung động lan khắp tế bào.
Cô cười khẽ, nhìn Thương Úc, học động tác của anh, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy chiếc cằm hoàn hảo của anh: "Bạn trai yên tâm, lúc cần đến anh, em chắc chắn sẽ không khách sáo."
Dứt lời, cô hôn lên đôi môi anh, sau đó lau nước đi vệt nước đọng trên môi mỏng, đỏ mặt xuống xe.
Thương Úc nhìn cửa tự động dần đóng lại, ngón tay vuốt ve môi, mi mắt khép lại che giấu ý cười.
Lưu Vân và Lạc Vũ yên lặng nhìn nhau, sau đó Lưu Vân lấy hai chai nước trong hộp lưu trữ ra, ném một chai cho Lạc Vũ, hai người nhất trí động tác ngửa đầu uống ừng ực.
Trong xe nóng thật!