Mục lục
[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau một hồi Bạch Tử Thu mới bình tĩnh lại, chậm rãi lau vết máu trên móng tay, lúc này mới cầm điện thoại lên đọc quy tắc của vòng thứ nhất.

Vòng thứ nhất không dễ.

Chỉ có thể hỏi một câu để xác định bên Quan Tài nào là người, bên nào là quỷ.

Quan trọng nhất là, hai bên có một "thứ" chỉ biết nói thật ra, một "thứ" chỉ biết nói láo, cô cần phải lợi dụng vấn đề này để phân biệt người và quỷ.

Bạch Tử Thu nhăn mi, chậm rãi trầm tư phân tích.

Tuy cô không sợ chết, thậm chí còn rất mong chờ ngày nó đến, nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận mình chết trong trò chơi, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

Cô muốn giữ lại một thứ thuộc về mình trên thế giới này.

Nhưng cũng không muốn giữ lại đồ vật thuộc về mình.

Hai suy nghĩ mâu thuẫn này như là thiên sứ và ác ma, không ngừng lôi kéo trái tim vốn đã mục nát của cô, làm cô có thể cảm giác được, hóa ra mình còn sống.

Bạch Tử Thu rất ít lên mạng, không giống Hạ Nhạc Thiên biết đây chỉ là một đề toán đơn giản về logic, cô chỉ có thể dùng tri thức của mình để phân tích đề này.

Cô nên hỏi như thế nào đây!
*
Sau khi Mi Xuyên bị bóng tối bao phủ, lập tức lấy đèn pin từ Không Gian Bao Vây ra, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một cái Quan Tài vô cùng cũ kỹ.

Hương vị mốc meo như đã trải qua vài chục năm, dấu vết tang thương còn lưu lại trên từng thước gỗ.

Quả nhiên.

Lúc này hắn đang nằm trong Quan Tài, nhưng điều làm Mi Xuyên cảm thấy ảo não là còn chưa kịp mở lời hợp tác với vị Vương Tiểu Minh kia, đã bị truyền tống vào Quan Tài.

Nhưng không sao, giờ cũng không muộn.

Sau khi trò chơi cập nhật bản mới, thành viên trong một đội có thể tiến hành liên lạc với nhau, hắn vội vàng vào trò chơi, sau khi hắn thấy dòng nhắc nhở không thể gửi tin nhắn đi, sắc mặt vốn dĩ đang nhẹ nhàng đột nhiên trở nên luống cuống.


Tại sao lại như vậy?
Sao lại không thể gửi tin nhắn?
Mi Xuyên sợ ngây người, thầm nghĩ không lẽ Thi Đấu Xếp Hạng lần này là nhiệm vụ đơn sao?
Người chơi khác nhất định cũng giống mình, đều bị truyền tống vào Quan Tài.

Vậy nhiệm vụ lần này lại cái gì?
Mi Xuyên mở nhiệm vụ trò chơi, sắc mặt chợt quái dị, tuy hắn không biết cách giải đề này, nhưng hắn biết đề này rất nổi tiếng ở trên trên mạng, thường xuyên xuất hiện trong các diễn đàn lớn để thử thách cộng đồng mạng.

IQ của cư dân mạng là vô cực, có thể đem phân tích hoàn toàn đề toán logic này.

"Hôm nay là ngày may mắn gì vậy, liên tục gặp phải chuyện tốt.

" Mi Xuyên đè nén kích động, nhanh chóng mở bản ghi chú của điện thoại, cẩn thận châu truốt lại các thông tin của câu hỏi.

Kỳ thật cũng không khó.

Đầu tiên.

Đề này đưa ra hai điểm quan trọng nhất, chính là một Quan Tài "chỉ biết" nói thật, một cái "chỉ biết" nói láo.

Nhưng nói thật chưa chắc là người, cũng có thể là quỷ.

Lúc này hắn có thể hỏi Quan Tài bên phải một câu, "Quan Tài bên trái sẽ nói nó là quỷ sao?"
Giả sử Quan Tài bên phải nói thật, và nó là người, vậy nó sẽ nói: Không, nó sẽ nói nó là người.

Bởi vì "Người" nói thật biết Quan Tài bên trái là quỷ, hơn nữa còn nói láo người chơi rằng nó là người, dụ dỗ người chơi chọn nó.

Lại giả sử bên phải Quan Tài vẫn nói thật, nhưng nó là quỷ!
Vậy nó sẽ nói: Đúng, nó sẽ nói mình là quỷ.

Bởi vì "Người" trong Quan Tài bên trái sẽ nói dối.

Dựa theo đáp án của đối phương là có thể suy luận ra "Quỷ" là Quan Tài bên phải.

Ngược lại cũng vậy.


Giả sử Quan Tài bên phải "Người" nói láo, vậy nó sẽ nói: Không, nó sẽ nó là người.

Nếu Quan Tài bên phải là "Quỷ" nói láo, vậy nó sẽ nói: Đúng, nó sẽ nói nó là quỷ.

Bởi vì nó là quỷ thật sự, mà cái còn lại mới là người nói thật.

Vòng đầu tiên này, người cùng quỷ là hai hướng trái ngược, cũng không có chuyện "Người" sẽ thiên vị người chơi.

Cho nên, hắn có thể gõ Quan Tài để xin giúp đỡ.

Mi Xuyên lộ ra nụ cười đắc ý, càng cảm thấy mình quả nhiên là người may mắn, có thể nhẹ nhàng vượt qua vòng thứ nhất.

Nhưng trước đó, hắn cần chọn một hướng đã.

Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, Mi Xuyên gõ ba cái vào ván Quan Tài bên phải, hỏi: "Quan Tài bên trái tôi sẽ nói nó là quỷ sao?"
Một âm thanh không có chút cảm xúc vang lên: "Không, nó sẽ nói nó là người"
Mi Xuyên nghe câu trả lời, lập tức tìm ra đáp án chính xác.

Quan Tài bên trái chính là quỷ, Quan Tài bên phải là người, nhưng đây là người nói dối.

Mi Xuyên thở phào một hơi, lại gõ thêm ba cái, "Vậy ngài có thể cứu tôi ra không?"
Âm thanh kia lại vang lên: "Được thôi! "
Bên ngoài Quan Tài truyền đến động tĩnh, ngay sau đó trước mắt Mi Xuyên sáng ngời, hắn đưa tay che mắt lại, qua một hồi lâu mới thấy rõ người đứng ngoài Quan Tài trông như thế nào.

Đó là một người thanh niên rất bình thường, sắc mặt có chút tái nhợt, mặc áo sọc trắng và quần tây, mỉm cười gật đầu với Mi Xuyên.

Mi Xuyên thở phào một hơi, vội vàng bò ra khỏi Quan Tài, "Cảm ơn.

"
Thanh niên cười nói: "Không có gì, mọi người cùng giúp đỡ nhau, đi thôi, tôi dẫn anh đi.

"
Mi Xuyên không rõ nguyên nhân, có chút chần chừ không dám đi theo thanh niên này, cho dù cậu ta đã từng cứu mình.

Nhưng điện thoại bỗng truyền đến âm thanh, phía trên chỉ có một câu: [Xin hãy đi theo hắn để họp mặt cùng người chơi khác.


]
Lúc này Mi Xuyên mới gật đầu, nói: "Được, tôi đi cùng cậu.

"
Thanh niên cũng không tò mò về hành động xem điện thoại của Mi Xuyên, vẫn cười gật đầu, dẫn Mi Xuyên đi vào một con đường mòn nhỏ.

Trước khi rời đi, Mi Xuyên nhịn không được quay đầu nhìn Quan Tài phía sau.

Ba Quan Tài đen nhánh nằm chỉnh tề gần nhau, Quan Tài ở giữa và bên phải đã được mở nắp, chỉ có Quan Tài bên trái là vẫn gắt gao đóng kín.

Thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra bên trong nằm một con quỷ đáng sợ, nếu khi đó hắn chọn sai Quan Tài, để lệ quỷ thoát khỏi đó thì!.

.

Xác hắn nhất định đã lạnh băng.

"Không đi sao?" Thanh niên chợt tạm dừng bước, quay đầu lại nhìn Mi Xuyên.

Mi Xuyên gật đầu, vội vàng đuổi theo.

Xung quanh yên tĩnh như là một thị trấn bỏ hoang.

Mi Xuyên nhịn không được khẽ rùng mình, hắn phát hiện mỗi nhà ở đây đều có một cái Quan Tài.

Sao lại nhiều Quan Tài như vậy?
Thanh niên cũng không định giải thích cho Mi Xuyên, hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành vùi đầu theo sát đối phương, tiếp tục đi về phía trước.

*
Tôn Đông Khang là một người thành thật, bí mật xấu hổ nhất cả đời của ông, chính là che giấu việc mình thích vợ của lão Vương cách vách.

Vợ của lão Vương luôn bị gã bạo lực gia đình, thường xuyên kêu rên thảm thiết đến nửa đêm, ồn đến nỗi cả chung cư đều không yên bình.

Ông là người thành thật, trước nay vẫn không dám hợp sức với các hộ gia đình khác cùng nhau báo cho quản lý chung cư, từng có không ít người đồng tình với vợ của lão Vương, muốn báo cảnh sát hoặc là lên tiếng thay bà ấy.

Nhưng quay đầu bà ấy lại tha thứ cho lão Vương, lại bị đánh thảm thiết phải xin các hộ gia đình khác giúp đỡ, nhưng liên tục rất nhiều lần như vậy, cuối cùng không còn ai muốn giúp bà.

Chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng trách.

Cuối cùng vì vợ của lão Vương bị đánh kêu thảm thiết, ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi nhà, bọn họ liền tụ họp lại để đuổi cả nhà lão Vương đi.

Nhưng Tôn Đông Khang lại lặng lẽ theo dõi lão Vương, nhớ kỹ nhà mới của gã, luôn thừa dịp lão Vương vắng nhà để giúp bà ấy làm việc, hoặc ngẫu nhiên trợ cấp con của lão Vương.


Vợ của lão Vương cảm động không thôi.

Cảm tình của hai người dần dần tăng lên, bạn già của Tôn Đông Khang đã sớm buông tay từ mấy năm trước, con cái cũng đều cổ vũ ông tìm mùa xuân thứ hai, nhưng Tôn Đông Khang vẫn chỉ thích vợ của lão Vương, dứt khoát khuyên bảo bà ấy ly hôn với lão Vương.

Ông sẽ chăm sóc người đàn bà này cả phần đời còn lại.

Nhưng cuộc đời vốn dĩ không suôn sẻ, khi vợ lão Vương đã hạ quyết tâm ly hôn, ông lại bị kéo vào Trò Chơi Tử Vong.

Trong trò chơi lần trước, ông may mắn đi theo người chơi lâu năm rất lợi hại, trực tiếp nằm thắng cả trò chơi.

Sau khi ông ra ngoài, ý thức được mình và vợ lão Vương không thể bên nhau, chờ sau khi bà ấy ly hôn với chồng, ông đem tất cả tiền tiết kiệm cho bà, nói: "Bà cầm tiền này sống thật tốt, sau khi tôi chết, không cần quay lại với lão Vương.

"
Vợ lão Vương khóc lóc níu kéo xin ông đừng bỏ bà, nhưng ông vẫn lựa chọn giấu chuyện này đi, hơn nữa còn dựa theo lời người chơi lâu năm kia nói, tham gia Thi Đấu Xếp Hạng.

Ông đã sớm chuẩn bị cho cái chết của mình, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Ông vẫn chưa kịp nhìn thấy vợ của lão Vương sống những ngày tháng bình an hạnh phúc.

Tôn Đông Khang nhanh chóng mở điện thoại lên, định xin đồng đội trợ giúp, nhưng không biết vì sao Thi Đấu Xếp Hạng lần này lại không thể gửi tin nhắn đi.

Tôn Đông Khang lập tức luống cuống.

Chẳng lẽ Thi Đấu Xếp Hạng không thể liên hệ với người chơi khác? Chỉ dựa vào thực lực của ông bây giờ, nhất định không sống nổi qua vòng đầu tiên.

Làm sao bây giờ?
Ông rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Tôn Đông Khang hoang mang lo sợ, qua một hồi lâu mới nhớ phải mở điện thoại để xem nhiệm vụ, ông cẩn thận đọc kỹ quy tắc vòng thứ nhất, sau đó liền trợn tròn mắt.

Hóa ra ông đang nằm giữa hai cái Quan Tài khác, thảo nào ngay từ đầu trò chơi đã nói khi tiếng gõ chiêng vang lên, người chơi sẽ bị nhốt vào Quan Tài.

Khi đó ông tưởng tất cả người chơi đều bị nhốt chung vào Quan Tài, không ngờ trò chơi lại nhốt riêng từng người.

Bây giờ ông chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Nhưng đầu óc ông vốn dĩ không thông minh, bằng không cũng không làm công cho người khác bấy lâu vẫn không thăng chức được.

Ông suy nghĩ thật lâu thật lâu, lâu đến khi phát hiện vòng thứ nhất có thời gian hạn chế, ông vội vàng nhìn đồng hồ, chỉ còn lại có năm phút.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK