Nhìn một người sống sờ sờ bị chém thành hai nửa, một màn này còn kinh dị hơn so với cảnh người ở cổng trường bị tơ hồng cắt thành mấy khối thịt.
Lý Đại Tráng bị chia thành hai nửa ngã sang hai bên, ruột cùng nội tạng rơi rụng đầy đất, nháy mắt phủ lên bàn chân Khổng Thiến Lệ, cảm giác ấm áp bao vây lấy bàn chân, đầu ngón chân tựa có cái gì đó ngọ nguậy bơi lội, loại cảm giác kinh khủng này làm Khổng Thiến Lệ hét ầm lên.
Cô liều mạng dậm chân muốn thoát khỏi nội tạng, nhưng sàn nhà đầy máu trở nên vô cùng trơn trượt, trong cơn hoảng loạn Khổng Thiến Lệ đạp vỡ một khối thịt không biết là nội tạng gì, trượt chân ngã ngồi bên trong đống dơ bẩn đó.
Máu và thịt nát nháy mắt bao quanh Khổng Thiến Lệ, đem quần áo cô nhuộm đỏ, mùi máu tươi nồng nặc kích thích thần kinh căng chặt của cô.
“A —— mau kéo tôi ra ngoài!!” Khổng Thiến Lệ đã sợ tới mức khóc lên, theo bản năng đá văng nội tạng, liều mạng trốn ra sau, nhưng máu càng ngày càng nhiều, tựa hồ muốn chảy đầy sàn nhà.
Lý Hiểu Dương sắc mặt trắng bệch, sau khi nghe Khổng Thiến Lệ kêu thảm thiết thì nhanh chóng túm Khổng Thiến Lệ lôi ra ngoài, hoảng sợ nói: “Nhanh, chúng ta chạy mau!”
Khổng Thiến Lệ hoang mang lo sợ, khóc lóc gật đầu.
Trước khoảnh khắc sinh tử, hai người đã không rảnh lo chuyện dẫm lên nội tạng nữa, Lý Hiểu Dương thậm chí vì để không bị trượt chân, đem tất cả nội tạng đá văng ra, lôi kéo Khổng Thiến Lệ ra cửa, bọn họ phải mau rời khỏi phòng bếp nguy hiểm này.
Nhưng không biết khi nào cửa đã khóa lại, trên tay Lý Hiểu Dương đều là máu, rất khó đem khóa cửa kéo ra.
Thật sự là quá trơn!
Từ trong tủ quần áo, một thứ tạm thời có thể gọi là người nhanh chóng bò ra.
Nó ăn mặc quần áo đầu bếp, trên đầu đội mũ dính vết máu loang lổ, khớp xương toàn thân giống như bị vặn vẹo ghép nối tạo thành.
Nó đã không còn là người sống!
Khổng Thiến Lệ lại một lần nữa sợ tới mức hét lên, liều mạng đập Lý Hiểu Dương, “Nhanh mở cửa, nhanh mở cửa!!!”
Lý Hiểu Dương không rảnh lo cơn đau phía sau lưng, bắt đầu liều mạng túm chốt cửa, mồ hôi trên trán đều toát ra.
“Nhanh mở cửa ra! Nhanh lên nhanh lên.” Khổng Thiến Lệ đấm đá càng lúc càng mạnh, không ngừng quay đầu nhìn quái vật phía sau, sợ hãi muốn ngất đi, liều mạng cấu xé Lý Hiểu Dương, thê lương hét lên: “Nó bò lại đây, Lý Hiểu Dương!!! Anh mở cửa nhanh lên.”
Lý Hiểu Dương vừa gấp vừa tức: “Con mẹ nó có thể đừng quấy rầy tôi không, tôi không mở cửa được!!”
Hắn đương nhiên biết tình huống lúc này mười phần nguy cấp, nhưng Khổng Thiến Lệ cứ luôn kêu thảm thiết, hơn nữa còn không ngừng lôi kéo hắn, làm hắn không thể thuận lợi mở cửa ra.
Quái vật kia càng ngày càng gần.
Thậm chí Khổng Thiến Lệ có thể thấy rõ khớp xương sai vị trí của nó, vết chỉ đen khâu lại chằng chịt, đây rõ ràng là thi thể dùng vô số khối thịt khâu lại!
Nó giơ dao phay không ngừng tới gần Khổng Thiến Lệ, con ngươi đỏ ngầu tràn đầy âm trầm cùng bạo ngược.
“A ——!!!” Khổng Thiến Lệ hét lên thảm thiết, cô không ngừng lui ra sau, thẳng đến sau lưng chạm cửa, bất lực kinh hoàng kêu to: “Cứu mạng!!! Không cần lại đây, không cần lại đây!!!”
Lý Hiểu Dương liều mạng kéo chốt cửa, mắt thấy sắp đem cửa mở ra, nhưng Khổng Thiến Lệ chặt chẽ đè lưng vào cửa, làm hắn không thể mở ra, hắn gấp đến nỗi hai mắt đỏ lên, giận dữ hét: “Khổng Thiến Lệ, mau tránh ra cho tôi, cửa mở không ra.”
Khổng Thiến Lệ đã hoàn toàn mất đi lý trí, bởi vì quái vật đã khoảng cách cô chỉ còn một bước xa, cô có thể cảm giác được mục tiêu giết người của con quái vật này là chính mình.
Cô không muốn chết!!
Khổng Thiến Lệ thở hổn hển, đại não vào thời điểm này lại trở nên bình tĩnh, cô không thể chết được! Cho nên người chết......!chỉ có thể là Lý Hiểu Dương.
Quái vật đầu bếp giơ dao phay, dần dần bò dậy từ trên mặt đất, không ngừng điều chỉnh khớp xương vang lên rắc rắc, đúng lúc này, Khổng Thiến Lệ ý thức được đây là cơ hội duy nhất của chính mình, cô nhanh chóng bắt lấy cổ áo Lý Hiểu Dương, sau đó đẩy hắn qua chỗ quái vật đầu bếp.
Lý Hiểu Dương chỉ lo cảnh giác con quái vật kia, căn bản không nghĩ tới Khổng Thiến Lệ lại đem mình đẩy qua.
Thân thể hắn không chịu khống chế ngã ra sau, trong mắt đều là hình ảnh gương mặt vặn vẹo của Khổng Thiến Lệ, hắn đột nhiên hiểu ra ý đồ của Khổng Thiến Lệ.
Ả ta thế nhưng đẩy hắn qua làm kẻ chết thay!!!!
Quái vật đầu bếp chậm rãi giơ dao phay lên, trên mặt đầy vẻ thèm thuồng.
Lý Hiểu Dương nghiến chặt răng, vào khoảnh khắc sống còn đột nhiên phản ứng cực nhanh, hắn nghiêng người né tránh dao phay chém xuống, nhưng vai phải lại bị dao phay sắc bén xẹt qua, máu tươi nháy mắt trào ra nhuộm đỏ quần áo.
Khổng Thiến Lệ nhân cơ hội này bắt đầu điên cuồng kéo chốt cửa, khoá cửa bị xoay chuyển liên tục đã hoàn toàn hư hỏng, chút ánh sáng từ khe cửa tiến vào, chiếu lên gương mặt mừng như điên của Khổng Thiến Lệ.
Cửa mở rồi!!!
Cô không chút do dự lao ra ngoài.
Lý Hiểu Dương không cam lòng bị quái vật giết chết, mà hết thảy, đều do Khổng Thiến Lệ một tay tạo thành, hắn liều mạng nhẫn nại đau nhức vội vàng bò dậy, quơ tay một cái đã bắt được Khổng Thiến Lệ sắp chạy ra ngoài.
Khổng Thiến Lệ điên cuồng giãy giụa hét lên: “Buông ta ra, Lý Hiểu Dương anh buông tôi ra!!”
“Đây đều là mày tự tìm!” Lý Hiểu Dương không màng thương thế của mình, kéo Khổng Thiến Lệ vào phòng, sau đó không chút do dự đẩy cô ta qua.
Giống như lúc nãy Khổng Thiến Lệ làm với hắn……
Khổng Thiến Lệ nháy mắt hoảng sợ, đầu ngón tay liều mạng bắt lấy làn da Lý Hiểu Dương, hét lên: “Không cần, không cần đẩy tôi qua.”
Nhưng sức lực phụ nữ căn bản không thể so với đàn ông.
Khổng Thiến Lệ té ngã bên người quái vật, cô liều mạng xoay người bò lê lết né tránh quái vật, nhưng lại tránh không khỏi dao phay rỉ sắt kia ——
Tiếng động chặt xương cốt vang lên, cùng với tiếng hét thảm của Khổng Thiến Lệ.
Lý Hiểu Dương biểu tình phức tạp nhìn Khổng Thiến Lệ, sau đó không chút do dự lao ra ngoài.
“Lý Hiểu Dương —— cứu tôi!!” Khổng Thiến Lệ còn chút hấp hối, cô liều mạng bò về phía trước, móng tay gắt gao ghim vào sàn nhà, nháy mắt bị bật ra, nhưng Khổng Thiến Lệ đã không còn hơi đâu mà lo tay đứt ruột xót.
Bởi vì sợ hãi tử vong, khiến cô tựa hồ không cảm giác được thống khổ trên người.
Dao phay lại một lần nữa chặt xuống, đôi chân cô ta lập tức đứt lìa, Khổng Thiến Lệ lại kêu thảm thiết, hoảng sợ quay đầu nhìn, con quái vật kia tiếp tục giơ dao phay lên.
Không!
Còn như vậy, cô thật sự sẽ bị chém chết!
“Lý Hiểu Dương, anh cứu tôi với, cứu tôi a —— tôi thật sự sai rồi!” Khổng Thiến Lệ liều mạng bò về phía trước, máu chảy đầm đìa gọi Lý Hiểu Dương đang chạy ở phía trước.
Lý Hiểu Dương vẫn tiếp tục chạy, sợ hãi và hận ý làm hắn không thể sinh ra một chút thương hại nào.
Kết cục hiện tại của Khổng Thiến Lệ, tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu.
Khổng Thiến Lệ cũng ý thức được Lý Hiểu Dương sẽ không cứu mình, biểu tình bỗng chốc trở nên vặn vẹo, căm hận hét lên: “Tao chết!!! Tiếp theo chính là mày!!!”.
Hãy tìm đọc trang chính ở _ .
ог G _
Những lời này nháy mắt làm Lý Hiểu Dương dừng lại bước chân, hắn đột nhiên quay đầu, bên trong cánh cửa mơ hồ có thể nhìn thấy quái vật đang chém lên cơ thể Khổng Thiến Lệ, một phần tiếp một phần rơi rụng trên sàn nhà.
Lý Hiểu Dương tựa hồ nghĩ tới cái gì, khẽ cắn môi chạy trở về.
Khổng Thiến Lệ vốn đã tuyệt vọng, nhưng lúc cô nhìn Lý Hiểu Dương thật sự quay trở lại, đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, làm cô vui đến bật khóc, máu me đầy mặt vội vàng nói: “Thực xin lỗi, Lý Hiểu Dương, tôi không nên đối xử với anh như vậy! Tôi thề, nếu tôi sống sót, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”
Cô hối hận.
Cô không nên hại Lý Hiểu Dương.
Lý Hiểu Dương chạy về tới đứng trước cửa, tựa hồ như đang tìm thứ gì đó.
Khổng Thiến Lệ trong lòng càng lúc càng bất an, liều mạng hô: “Lý Hiểu Dương! Lý Hiểu Dương! Anh mau giúp tôi đi, cứu tôi ——”
Lý Hiểu Dương nhặt chày cán bột rớt ở cửa lên, đó là vũ khí lúc trước Lý Đại Tráng dùng để phòng thân, hắn nắm chày cán bột, nhìn Khổng Thiến Lệ lần cuối cùng.
Khổng Thiến Lệ vô cùng thê thảm, cả người cô ta đã bị chém rớt một nửa, cô nhìn chằm chằm Lý Hiểu Dương, đáy mắt tràn đầy hoảng loạn cùng sợ hãi, sợ đối phương không cứu chính mình.
Lý Hiểu Dương lập tức chột dạ dời mắt, hoang mang rối loạn đóng kín cửa lại, trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng quát tháo tuyệt vọng của Khổng Thiến Lệ.
Lý Hiểu Dương càng thêm hoảng hốt, vội vàng đem chày cán bột để trên then cửa.
Hy vọng cái này có thể ngăn cản con quái vật kia chạy ra.
Bằng không mọi chuyện sẽ giống như lời nói của Khổng Thiến Lệ, người chết tiếp theo chính là hắn!!!
Đây cũng là nguyên nhân Lý Hiểu Dương chạy trở về.
Tiếng chặt xương bên trong cánh cửa càng ngày càng lớn, cùng với tiếng kêu thảm thiết hết lần này đến lần khác của Khổng Thiến Lệ, Lý Hiểu Dương không dám tưởng tượng thảm trạng bên trong cánh cửa, vội vàng quay đầu chạy đi.
Qua vài giây, tiếng hét của Khổng Thiến Lệ đột nhiên im bặt, cô nằm trên mặt đất hoàn toàn không còn hô hấp.
Con quái vật thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng, không có ý định lao ra ngoài, mà chậm rãi kéo thi thể lui vào tủ quần áo, sầm một tiếng đóng cửa lại, bên trong bỗng truyền ra âm thanh nhóp nhép như đang ăn gì đó.
Vang vọng thật lâu.
Lý Hiểu Dương vô cùng hoảng loạn chạy tới khu dạy học, dù xung quanh có rất nhiều học sinh đi ngang qua, nhưng những học sinh này cứ như không nhìn thấy vết thương trên người hắn, bình thản như không.
Chuyện này làm Lý Hiểu Dương càng thấp thỏm lo âu, hắn theo bản năng muốn đi tìm Triệu Hòa Hạo.
Đối phương là người chơi lâu năm, nhất định có biện pháp cứu mình.
Nhưng hắn không biết bây giờ Triệu Hòa Hạo đang ở đâu, chỉ có thể đi thẳng đến lớp 444.
Chờ khi hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy đến cửa phòng học, học sinh trong lớp nhìn thấy cả người Lý Hiểu Dương đầy vết máu, sôi nổi hét lên.
“A ——!!” Hai nữ sinh phía trên bàn Hạ Nhạc Thiên kêu to nhất, biểu tình vô cùng sợ hãi.
Giờ phút này, Lý Hiểu Dương đột nhiên sinh ra ảo giác học sinh lớp 444 mới là người chân chính.
Đây mới là phản ứng bình thường của người sống sau khi nhìn thấy mình.
Hắn thoát lực quỳ sụp trên mặt đất, bạn học khác lập tức đỡ Lý Hiểu Dương lên, nói: “Trời ạ, chúng ta mau đem cậu ấy đến phòng y tế.”
Mấy nữ sinh vội vàng lấy khăn tay đưa qua để nam sinh che lại miệng vết thương của Lý Hiểu Dương, tránh chảy máu càng nhiều.
Nhưng Lý Hiểu Dương lại đẩy những người này ra, hắn biết rõ chút thương tích này tạm thời còn không chết được, nhưng nếu không nhanh chóng tìm được Triệu Hòa Hạo, chỉ sợ hắn sẽ chết thật.
“Không cần lo cho tôi, mau nói cho tôi biết Triệu Hòa Hạo đi đâu rồi.” Lý Hiểu Dương vẫn không thấy Triệu Hòa Hạo trong lớp, nôn nóng hỏi bạn học khác.
Mọi người vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không biết, sôi nổi khuyên Lý Hiểu Dương nhanh đi phòng y tế xử lý miệng vết thương, để tránh bị nhiễm trùng.
Lý Hiểu Dương nghiêng ngả lảo đảo lui về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.
Không được, hắn cần phải lập tức tìm được Triệu Hòa Hạo.
Hạ Nhạc Thiên đang từ lầu một đi lên lầu hai, thấy vết máu nhỏ giọt trên sàn nhà, biểu tình khẽ biến, lập tức đi theo vết máu về phía trước, đến khi nhìn thấy lớp 444 cách đó không xa.
Lý Hiểu Dương che lại miệng vết thương chạy về phía trước, lướt qua Hạ Nhạc Thiên đang đứng ở nơi đó.
Hạ Nhạc Thiên lập tức bắt lấy bả vai Lý Hiểu Dương.
Lý Hiểu Dương quay đầu, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được người đang kéo mình cũng là người chơi, động tác đang muốn tránh thoát cũng hơi dừng lại, hắn thở hổn hển nói: “Cậu biết Triệu Hòa Hạo ở đâu không?”
Hạ Nhạc Thiên nhìn vết thương trên người Lý Hiểu Dương, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Anh bị lệ quỷ tập kích?”
Lý Hiểu Dương nhớ lại bộ dáng con quái vật trong tủ quần áo, càng thêm thấp thỏm lo âu nói: “Tôi không biết, tôi không biết nó có phải là quỷ hay không.”
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới chỉ có một mình Lý Hiểu Dương, hơn nữa còn bị thương, trong lòng hiện ra suy nghĩ không tốt, hỏi: “Lý Đại Tráng và Khổng Thiến Lệ đâu?”
Vẻ mặt Lý Hiểu Dương trong nháy mắt trở nên sợ hãi, “Bọn họ....!bọn họ đều bị quái vật chém chết!”
Mà người tiếp theo! Rất có khả năng là chính mình!
Lý Hiểu Dương càng thêm hoảng sợ không thôi, nhanh chóng tránh thoát tay Hạ Nhạc Thiên chạy về phía trước.
Hạ Nhạc Thiên nhíu chặt mày.
Tiến vào trò chơi lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện lệ quỷ tập kích người chơi, cậu cần phải biết cơ hội giết người của lệ quỷ là gì.
Nhưng Lý Hiểu Dương cũng không nguyện ý phối hợp với cậu.
Vài người trong lớp nhìn Lý Hiểu Dương chạy xa, nhanh chóng chạy ra, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: “Vương Tiểu Minh, sao cậu không giữ cậu ấy lại, cậu ấy bị thương rồi!”
“Chúng ta mau tìm cậu ấy đi phòng y tế xử lý miệng vết thương mới được.”
Hạ Nhạc Thiên nhìn phản ứng của học sinh lớp 444, đáy mắt hiện lên một chút kỳ dị.
Học sinh lớp 444, tựa hồ có chút không giống học sinh khác trong trường học……
Mấy học sinh nói xong liền tính toán đuổi theo Lý Hiểu Dương, Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, lập tức ngăn lại, trấn an nói: “Các cậu yên tâm, tôi đuổi theo Lý Hiểu Dương rồi dẫn hắn đi phòng y tế, các cậu cũng đừng đi theo, lát nữa phải vào học rồi.”
Mấy học sinh lộ vẻ mặt chần chờ, cuối cùng mới gật gật đầu, nhìn Hạ Nhạc Thiên dần dần chạy xa.
Trong lớp, các bạn học nhịn không được nghị luận sôi nổi lên.
“Trời ạ, sao Lý Hiểu Dương lại chảy nhiều máu như vậy, có phải bị học sinh khóa trên chém không?”
“Không biết, nhưng nhìn kinh quá.”
“Cũng không biết là ai điên khùng như vậy, đợi chút nữa chúng ta nói chuyện này cho cô giáo, để cô ấy xử lý chuyện này.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
****
Editor: Bài học tiếp theo trong chương này: Gieo nhân nào gặt quả nấy..
Danh Sách Chương: