Mục lục
[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trấn nhỏ này cũng không lớn.

Nhưng muốn đi hết toàn bộ trấn nhỏ, ít nhất cũng cần đến nửa tiếng.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên không có nhiều thời gian như vậy, cho nên cậu chỉ có thể bò lên chỗ cao, vậy thì có thể xem tổng quát trấn nhỏ không sót chỗ nào.

Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, rất nhanh tìm được một toà kiến trúc khá cao.

Cậu lấy dây thừng móc câu từ Không Gian Bao Vây ra, dùng sức ném móc câu lên trên cao, thử kéo vài cái để xác định độ chắc chắn, lúc này mới kéo dây bò lên chỗ cao nhất......!
Đáng tiếc là tòa kiến trúc này cũng không quá cao, không thể nhìn rõ toàn bộ trấn nhỏ, nhưng ít nhất cũng tiết kiệm thời gian hơn dùng chân đi khắp nơi.

Hạ Nhạc Thiên nhìn bao quát cả thị trấn, biểu tình đột nhiên trở nên quái dị.

Kết cấu của trấn nhỏ quá mức không đúng, toàn bộ đường biên giới là một đường thẳng tắp, tạo thành bốn cạnh ngang, hệt như một hình chữ nhật.

Là trùng hợp sao?
Hạ Nhạc Thiên không nghĩ vậy.

Cậu nhìn đồng hồ, đã qua mười phút, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng bò xuống quay lại điểm gặp mặt lúc nãy, tiếng nói chuyện bên trong đột nhiên im bặt.

Hạ Nhạc Thiên đẩy cửa đi vào, thấy Bạch Tử Thu và Mi Xuyên, chỉ thiếu mỗi người trung niên tên Tôn Đông Khang, có lẽ đã chết ở vòng thứ hai.

Sau khi Mi Xuyên nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên thì thở ra một hơi, vội vàng đứng lên nghênh đón Hạ Nhạc Thiên, "Đại lão, cuối cùng ngài cũng tới."
Hạ Nhạc Thiên giải thích: "Đi ra ngoài tra xét xung quanh, cho nên mới chậm trễ một chút."
Mi Xuyên bừng tỉnh gật đầu.

Thì ra là thế.

Dù sao vị đại lão này cũng là đệ nhất Bảng Xếp Hạng, bàn về thực lực thì mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần, nhất định là đã ra khỏi Quan Tài từ trước.

Bạch Tử Thu hỏi: "Anh tra được cái gì?"
Hạ Nhạc Thiên cũng không giấu giếm, đem chuyện mình biết nói cho hai người, "Tra được một ít tin tức không quá quan trọng."
Bạch Tử Thu và Mi Xuyên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, có vẻ rất để ý tin tức không quan trọng trong miệng Hạ Nhạc Thiên.


Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi đã kiểm tra vài mảnh sân nhà gần đây, phát hiện mỗi nhà đều có Quan Tài, nhưng số lượng Quan Tài tương ứng với số người sống trong từng nhà."
Mi Xuyên ngẩn người, nói: "Nói cách khác, người trong trấn nhỏ này, tất cả đều chết hết sao?"
Bạch Tử Thu trầm tư không nói.

Dưới bầu không khí âm trầm của trấn nhỏ, làn da trắng đến tái nhợt của cô càng thêm quỷ dị.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Mi Xuyên không dám nhìn Bạch Tử Thu quá nhiều, luôn cảm thấy có chút rùng rợn.

Có vẻ như Bạch Tử Thu đã quen ánh mắt, từ đầu tới đuôi đều trưng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là tĩnh mịch đến đáng sợ.

Hạ Nhạc Thiên nhìn Mi Xuyên, giải thích: "Không nhất định, anh đừng quên mấy người dẫn đường kia, trước mắt đã qua hai vòng chơi, nếu mỗi người chơi đều sẽ có một người và một con quỷ, vậy thì trấn nhỏ này có ít nhất chín người còn sống."
Mi Xuyên gật đầu, "Đại lão nói đúng, vậy có khi nào những Quan Tài đó không hẳn tất cả đều là quỷ, mà vẫn còn một vài người không?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Rất có khả năng."
Nói xong lời này, Hạ Nhạc Thiên lại bổ sung: "Nhưng tôi đã thử gõ một Quan Tài trong đó, bên trong cũng không có động gì."
Mi Xuyên nhịn không được hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy khâm phục và khó tin.

Hắn có thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy đáng sợ đến cỡ nào, mà vị đại lão này lại dám chủ động đi một mình vào sân nhà, thậm chí còn dám gõ Quan Tài.

Đây đã không thể dùng từ lớn gan để hình dung nữa rồi.

Đôi mắt bình tĩnh của Bạch Tử Thu cũng hiện lên một chút gợn sóng, cũng có chút kinh ngạc với hành động của Hạ Nhạc Thiên, nhưng so với chuyện này, cô càng muốn biết chuyện khác.

"Anh có mở ra không." Bạch Tử Thu hỏi.

Hạ Nhạc Thiên biết Bạch Tử Thu lo lắng điều gì, cậu lắc đầu: "Không có, tôi lo sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ."
Tuy rằng Bạch Tử Thu đã sớm đoán được đáp án, nhưng khi nghe được Hạ Nhạc Thiên trả lời, cô mới thong thả gật đầu, "À."
Thật đáng tiếc.

Bằng không cô có thể biết được bên trong Quan Tài là người hay là quỷ.

Hạ Nhạc Thiên không để ý Bạch Tử Thu nghĩ gì, chỉ tiếp tục nói những thông tin mình tra được, "Còn có một chuyện quan trọng, cấu tạo của trấn nhỏ rất kỳ quái, là một hình chữ nhật bất quy tắc, bốn cạnh của nó rất thẳng."
Bạch Tử Thu lẳng lặng nghe, ngón tay chậm rãi quấn lấy một lọn tóc.

"Hình chữ nhật?" Mi Xuyên nghe vậy thì ngẩn người, "Vậy thì có hơi kỳ quái."
Rất nhiều trấn nhỏ có hình dạng độc đáo, nhưng rất ít khi thấy hình trấn nhỏ nào có hình chữ nhật.


"Ngoài ra còn có một việc, tôi không biết là trò chơi bỏ qua điểm này, hay chỉ là tôi suy nghĩ nhiều."
Hạ Nhạc Thiên dừng một chút, tiếp tục nói, "Thính lực của tôi tốt hơn một chút so với người thường, khi tôi gõ Quan Tài bên phải xin giúp đỡ, từ lúc bắt đầu đến khi Quan Tài bị mở ra, tôi chưa từng nghe tiếng bước chân hoặc là tiếng mở Quan Tài của người dẫn đường."
Mi Xuyên há to miệng, "Thật sao?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi chỉ nói những điều tôi phát hiện, trực giác nói cho tôi, ý nghĩa tồn tại của những người dẫn đường kia, tuyệt đối không chỉ đơn giản là dẫn đường cho người chơi."
Bạch Tử Thu bắt được một tin tức quan trọng trong lời nói của Hạ Nhạc Thiên: "Vòng thứ hai các người đều gõ Quan Tài bên phải sao?"
Mi Xuyên hơi mở to mắt, "Chẳng lẽ hai người cũng vậy?"
Hạ Nhạc Thiên ánh mắt trầm xuống, "Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, cũng không biết trò chơi thiết kế như vậy có ý nghĩa gì."
Mi Xuyên xoa cằm đầy mồ hôi, đột nhiên có một ý tưởng: "Có phải là vì để chúng ta thả lỏng cảnh giác hay không? Hai người ngẫm lại xem, hai vòng liên tục Quan Tài bên phải đều là người, có phải là khiến chúng ta theo bản năng cảm thấy Quan Tài bên phải ở vòng thứ ba vẫn là người không?"
Nói không chừng, Quan Tài bên phải ở vòng thứ ba sẽ là quỷ.

Nhưng hai vòng trước đều có kết quả tương tự, rất có khả năng sẽ khiến người chơi phán đoán sai lầm, chọn sai Quan Tài làm kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.

Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm nói: "Không loại trừ khả năng này."
Trong chốc lát, ba người đều im lặng.

Mi Xuyên suy tư một lát, bèn nói: "Đại lão, ngài nói xem......!Vòng thứ ba có phải vẫn bảo chúng ta phán đoán thân phận của Quan Tài hay không?"
Hạ Nhạc Thiên tự hỏi vài giây, lắc đầu: "Có lẽ phải, có lẽ không."
Mi Xuyên nghe vậy nhịn không được chửi thầm trong bụng.

Trả lời cũng như không.

Nhưng Mi Xuyên cũng biết rõ, dù là hạng nhất Bảng Xếp Hạng cũng không có khả năng biết trước quy tắc thứ ba là gì.

Hắn hỏi như vậy chỉ để tìm một lý do an ủi mình.

"Ầy, hy vọng tôi có thể sống sót qua vòng thứ ba." Mi Xuyên thở dài.

Hạ Nhạc Thiên không nói.

Đúng lúc này, tiếng gõ chiêng đồng vang lên.

Ba người bỗng nhiên rùng mình, ý thức được vòng thứ ba sắp tới.


Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu cẩn thận lắng nghe nơi phát ra tiếng chiêng, biểu tình có hơi quái dị, nếu cẩn thận nghe ngóng, sẽ phát hiện âm thanh này vang lên từ trên không trung.

Ngay sau đó, trước mắt Hạ Nhạc Thiên tối sầm, cậu lại bị nhốt trong Quan Tài đen nhánh không thấy năm ngón tay, cũng giống như lần trước, đây lại là một Qua Tài hoàn toàn mới, đèn pin cậu cố ý để lại lần trước cũng không thấy đâu.

Hạ Nhạc Thiên móc đèn pin dựng đứng trong một góc, sau đó đợi thêm ba giây mới mở nhiệm vụ trò chơi, phía trên xuất hiện quy tắc của vòng thứ ba.

[Thoát khỏi Quan Tài!]
[Đếm ngược: 60 phút]
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên dừng lại, biểu tình trở nên khó coi.

Vòng thứ ba lại không nêu rõ quy tắc trò chơi, cũng chỉ có hai hàng chữ, nói như chưa nói.

Quan trọng hơn là, thời gian vòng thứ ba lại gấp đôi hai vòng trước.

Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Có phải vòng thứ ba sẽ khó hơn hai vòng chơi trước hay không, cho nên trò chơi mới cho người chơi một giờ đồng hồ để tìm kiếm sinh đường sống, sau đó thoát khỏi Quan Tài.

Nhưng vấn đề là làm sao trốn thoát?
Hai vòng trước thì còn nói rõ quy tắc để thoát khỏi Quan Tài, nhưng lần này không có lấy một thông tin nào, chẳng lẽ muốn người chơi tự mình tìm ra quy tắc sao?
Ví dụ như -- chủ động gõ hai Quan Tài để hỏi vài vấn đề, sau đó phân biệt Quan Tài nào là người, rồi tiến hành xin giúp đỡ?
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lập tức phủ định suy đoán này, thời gian không nhiều, cậu không nên tùy tiện kích phát điều kiện trò chơi, tránh trúng bẫy mà trò chơi cố ý sắp đặt.

Vòng thứ ba đã nói rất rõ ràng.

Đường sống chỉ có một, đó chính là thoát khỏi Quan Tài trong vòng một giờ, giống như hai vòng chơi trước.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình đã bỏ qua một manh mối nào đó.

Cậu nhịn không được cau mày, quay lại đọc nhiệm vụ chính của trò chơi.

Nhiệm vụ ghi rõ khi tiếng chiêng đồng vang lên, người chơi sẽ lập tức bị nhốt vào Quan Tài, xin hãy nghĩ cách thoát khỏi Quan Tài.

Trừ cái này ra, trò chơi còn yêu cầu người chơi phải nghiêm túc tuân thủ quy tắc trò chơi, không được cưỡng chế phá hủy Quan Tài để ra ngoài, nếu làm vậy sẽ bị phán định vi phạm quy tắc, trực tiếp bị xóa bỏ.

Nhưng vì sao vòng thứ ba không có bất kỳ quy tắc nhắc nhở nào?
Đúng rồi.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ tới gì đó, nhanh chóng quay lại đọc quy tắc của vòng thứ nhất, tìm được phần nhắc nhở nho nhỏ phía trước.

-- Xin chú ý: Không nên tùy tiện hỏi những thứ không nên hỏi! Làm vậy chỉ khiến ngài chết càng nhanh, dĩ nhiên, ngài cũng nên những gì cần hỏi, như vậy ngài mới có thể sống sót.


Hạ Nhạc Thiên cẩn thận lặp lại đoạn chữ này trong lòng.

Lúc ban đầu, Hạ Nhạc Thiên cho rằng những lời này là muốn nhắc nhở người chơi nên hỏi thăm người dẫn đường, nói không chừng có thể phát hiện manh mối nào đó.

Nhưng những người dẫn đường kia từ đầu đến cuối đều biểu lộ một thông tin.

Bọn họ không muốn để Hạ Nhạc Thiên dừng lại trong trấn nhỏ quá lâu, càng không muốn Hạ Nhạc Thiên tiếp xúc với những Quan Tài đó, tựa hồ sợ bị phát hiện ra bí mật gì.

Nhưng càng như vậy, Hạ Nhạc Thiên càng thêm nghi ngờ, rốt cuộc những người dẫn đường này muốn giấu giếm chuyện gì?
Còn một thông tin rất quan trọng khác -- nếu những người dẫn đường đã được trò chơi giả thiết là "Người", nhưng vì sao họ có thể bò ra khỏi Quan Tài mà không gây ra tiếng động, hơn nữa đi đường cũng không phát ra âm thanh....!
Quả thực chẳng khác gì lệ quỷ.

Chẳng khác gì lệ quỷ?!!
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên mở to mắt, tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Nếu giả sử những "Người" này là quỷ, vậy những chuyện không hợp lý, đều trở nên hợp lý.

Nhưng trò chơi đã ghi rõ một trong hai Quan Tài sẽ có người sống, cái còn lại là quỷ, bằng không thì Tôn Đông Khang và Vương Thúy Phân sẽ không chết vì lựa chọn sai lầm.

Hạ Nhạc Thiên lại gắt gao nhíu lại, không thể không cẩn thận xem lại nội dung nhiệm vụ, muốn tìm ra lỗ hổng giữa những con chữ.

Sau khi đọc lại ba lần, Hạ Nhạc Thiên vi diệu phát hiện ra, trong nhiệm vụ chính và hai vòng choàng trước, chữ người luôn bị trò chơi cố ý bỏ thêm dấu ngoặc kép.

Mà chữ quỷ thì lại không có dấu ngoặc kép.

Hơn nữa, trong vòng thứ nhất có nói rằng hai Quan Tài có người và quỷ, nhưng đồng thời, một cái "chỉ biết nói thật", một cái khác "chỉ biết nói láo."
Mà kết quả cuối cùng lại chứng tỏ, Quan Tài "chỉ nói láo" lại là người.

Điều này khiến Hạ Nhạc Thiên có một loại cảm giác, trò chơi đã hoán đổi thuộc tính giữa người và quỷ, làm người khác cảm thấy rất không ổn.

Người biến thành quỷ, quỷ biến thành người.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.

Nếu vậy thì có thể giải thích vì sao Quan Tài chứa người ở vòng đầu tiên lại chỉ nói láo.

Tất cả bọn họ đều bị trò chơi này lừa!!!
***.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK