Trương Húc Đông cười, gật đầu nói: “Đã đến bên kia rồi!” Anh gắp thức ăn cho Tưởng Khả Hân rồi nói: “Không phải em nên…”
“Nên hận cô ta đúng không?” Tưởng Khả Hân cười một chút, không biết là cười thật hay giả vờ: “Em không hẹp hòi như anh nghĩ, em đã sớm bình thường trở lại rồi.”
Trương Húc Đông chỉ cười nhẹ chứ không nói gì, anh cũng không định vạch trần cô ta, nếu có thể ở chung một cách hòa thuận thì anh mừng còn không kịp, hơn nữa nói không chừng ngày nào đó Lâm Tâm Di sẽ rộng lượng, vậy chẳng phải anh sẽ có hai người? Nghĩ vậy, anh lập tức cười xấu xa một chút, cứ việc anh biết chuyện này khó xảy ra, cho dù là Trung Quốc hay phương tây thì phụ nữ đều sẽ không đồng ý.
Thấy anh cười, Tưởng Khả Hân biết ngay anh lại nghĩ đến chuyện gì xấu xa, cô ta trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh Đông, anh là người sắp có gia đình, không thể cứ như trước đây.
Nếu anh dám làm chuyện có lỗi với chị Tâm Di, em sẽ không bỏ qua cho anh!”
Trương Húc Đông cười khổ một chút, nói: “Được rồi, em mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi kìa!”
“Ghét thế!” Tuy Tưởng Khả Hân nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại vui như mở cờ trong bụng, cô ta cảm thấy nếu còn tia hy vọng thì cô ta sẽ không từ bỏ, chẳng qua cô ta cần phải tinh tế hơn trước kia nhiều.
Đêm tối đuổi đi ánh sáng, chiếm toàn bộ thế giới giống như một con quỷ.
Đặc biệt là đêm nay lại tăng thêm vài phần xơ xác tiêu điều, cho thấy đêm nay là một đêm không bình thường.
Sau khi tập hợp ở trụ sở chính, Trương Húc Đông dẫn Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung, Bạo Lực, Đỗ Phong cùng Trần Uy, dẫn theo ba mươi đàn em của bang Long xuất hiện bên trong cánh đồng hoang.
Cỏ non mênh mông vô bờ, gió thổi qua làm mấy ngọn cỏ cong lại, cái rương vũ khí cũng vì thế mà hiện ra.
Nơi này yên tĩnh đến nỗi làm người khác cảm thấy tê dại, đôi lúc cũng có tiếng côn trùng ngủ đông tỉnh lại kêu, nhưng vào ban đêm u ám như vậy thì âm thanh ấy lại chói tai vô cùng, giống như bản hòa ca đầy chết chóc.
Cách đó không xa, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy là chỗ mà Huyết Linh Lung tra được lính đánh thuê vùng châu thổ giấu.
Đó là từng hàng nhà lầu hai tầng cũ nát, phòng chửng có ít nhất năm mươi năm, hỗn độn như mê cung, đặc biệt vào ban đêm thì càng thêm sống động, nhưng mà bên trong là nơi sắp diễn ra trận chiến đẫm máu.
Có tổng cộng hơn hai mươi lính đánh thuê vùng châu thổ, cộng thêm đám người phía trước nữa thì có lẽ là hơn ba mươi người.
Mà số người của Trương Húc Đông cũng tương đương như vậy.
Nhưng đối phương là lính đánh thuê tác chiến hằng năm, còn bọn họ chỉ là xã hội đen, bản thân còn phải chủ động tấn công, chắc chắn đối phương đã chuẩn bị từ trước, như vậy thì gây khó khăn hơn nhiều.
“Anh Đông, cứ gọi mấy trăm người đến diệt bọn họ là được rồi, sao phải đấu 1v1?” Trần Uy vuốt M16 trong tay, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Em cũng thấy vậy, cần gì phải đến đây vào đêm tối như thế này.
Nơi này giống như xóm quỷ, nói không chừng chốc lát mấy quỷ nữ sẽ nhảy ra.”
“Anh lại tưởng tượng linh tinh gì đấy?” Hắc Hoàng liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Đỗ Phong cười hì hì: “Người hiểu anh, vợ cũng vậy.”
“Ôi chao, mới có mấy ngày không thấy mà cậu trở nên dẻo miệng rồi.” Trần Uy chế giễu.
“Mịa, đừng nói lời vô nghĩa, ông đây sẽ nói câu này!” Đỗ Phong đút tay vào túi rồi chỉ tay vào ba mươi tinh anh đằng sau: “Thể hiện cho tốt vào, đừng làm người Trung Quốc mất mặt!”
“Rõ!”
Sở dĩ nói ba mươi người này là tinh anh, là bởi vì bọn họ cường hơn người của bang, cho nên phối hợp lại thì càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Trương Húc Đông gật đầu một cái, mọi người bắt đầu tiến lại gần, thỉnh thoảng ẩn nấp vào mấy công trình gần đó.
Ban đêm là thời điểm tốt nhất để ẩn nấp, điều đó khiến cho đối phương khó mà phát hiện.
Nhưng điều bất lợi là bên bọn họ cũng khó phát hiện đối phương, cho nên chỉ phải tìm kiếm từng chút một, khó khăn cũng vì thế mà tăng lên.
Đỗ Phong làm người dẫn đầu.
Thật ra từ đầu là để Hắc Hoàng làm, chẳng qua cậu ta muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông nên mới xin làm người đi đầu.
Trương Húc Đông cũng sẽ trao cơ hội này cho cậu ta, anh ở giữa, trái phải là Hắc Hoàng cùng Bạo Lực, phía sau là một đám tinh anh, Huyết Linh Lung ở sau cùng.
Điều đáng chú ý là Bạo Lực chọn súng trường bắn tỉa kiểu 97, đường kính 5,56 mm, nòng súng được gắn ống giảm thanh, bất cứ cao thủ ngắm bắn nào cũng có thể bắn trúng mục tiêu.
Bạo Lực nói anh ta khá tốt ở phương diện này, Trương Húc Đông còn chưa nghe anh ta nói như vậy, xem ra đêm nay có thể quan sát một chút, khả năng bắn súng của anh cũng rất tốt.
Mấy người còn lại không biệt kích thì chính là xung kích.
Giống như những người cầm súng lục này, một đội ngũ như vậy tiến lên, cùng với gió đêm dần nổi lên, giống như bốn phía đều là tiếng bước chân, chiến đấu hết sức căng thẳng.
Đúng như những gì đám người Trương Húc Đông nghĩ, lính đánh thuê vùng châu thổ đã chuẩn bị phòng thủ từ sớm, khi mấy người chưa đi được bao xa thì thấy vài bóng dáng đi qua đi lại trên mái nhà.
Trương Húc Đông giơ tay lên, mọi người đều ngồi xổm theo anh.
Sau đó anh ra hiệu với Huyết Linh Lung, thấy vậy, Huyết Linh Lung lập tức hiểu anh muốn nói gì.
Cô ta gật đầu một cái rồi chạy đi như một con hồ ly, cúi thấp người đến gần tên lính gác kia.
Khi đến dưới lầu hai, Huyết Linh Lung điều tiết hơi thở, sau đó cô ta nhảy lên một cái, bắt lấy lan can tầng một, lộn một cái rồi đứng lên, tiếp tục lên lầu hai, sau khi đến tầng hai thì cô ta nhảy đến sau lưng người kia, vươn tay bịt kín miệng của đối phương, lấy thứ lạnh băng trong tay đâm vào lồng ngực đối phương.
Người nọ chưa kịp phản ứng thì đã run rẩy trên mặt đất.
Huyết Linh Lung đá thi thể vài cái để xác định người kia đã chết rồi.
Sau đó cô ta khom lưng nhìn bốn phía, xác nhận bên trên không có trạm gác, cô ta lập tức dùng đèn hồng ngoại phía trên để chiếu về phía Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông biết báo động đã được dỡ bỏ, anh lập tức dẫn mọi người tiến sâu vào trong.
Huyết Linh Lung không ngừng nhảy lên trên giống mấy cao thủ parkour trong phim, còn đám người Trương Húc Đông thì đang tìm tòi ở phía dưới.
Không lâu sau, bọn họ phát hiện trong tầng một có ba gã lính đánh thuê vùng châu thổ đang canh gác một cách nhàm chán, đôi lúc còn nói chuyện phiếm.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm mùa xuân vang lên, sau đó mưa chợt rơi xuống, thưa thớt mà có phong vị riêng.
Nhưng ba người kia lại bị tiếng sấm dọa, đồng thời nhìn ra bên ngoài, một người buồn bực nói: “Sao mới đó mà đã mưa rồi? Một chút dấu hiệu cũng không có!”
“Mưa thì cứ mưa, mưa rơi thì tỷ lệ xuất hiện kẻ địch sẽ nhỏ đi, chúng ta cũng có thể ngủ ngon.” Một người khác ngáp dài: “Thương vương bảo chúng ta sau khi đến Trung Quốc thì đề phòng một chút, chúng ta không được nghỉ ngơi tử tế mấy ngày rồi.”
“Thật là không hiểu nổi, vì sao Thương vương phải so cao thấp với Santan, nghe nói tên kia là cao thủ có tiếng ở Israel.
Mong là hành trình ở Trung Quốc có thể kết thúc sớm một chút.” Người cuối cùng lắc đầu thở dài.
Đám người Trương Húc Đông đã vây xung quanh, cho nên bọn họ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người kia.
Anh ra hiệu để Hắc Hoàng dẫn ba người tinh anh qua, anh và Bạo Lực dùng súng yểm hộ, nếu không được thì nổ súng xử lý bọn họ.
Tay của Hắc Hoàng tựa như sự chết chóc, khi cô ta đưa tay chụp vào cổ của một người, thì một tiếng “rắc” vang lên.
Khi hai người còn lại nhìn thấy người phụ nữ xa lạ ướt nhẹp ác độc như vậy, thì bọn họ định báo động, nhưng hai đàn em tinh anh đã cắm dao vào cổ họng hai gã, cho nên đến khi chết đi rồi mà vẻ mặt của bọn họ vẫn còn kinh ngạc.
Sau khi buông thi thể của ba người ra, Trương Húc Đông cười gật đầu, mọi người tiếp tục tiến vào trong.
Đã chết bốn người rồi, nếu mấy người còn lại cũng dễ giết đến vậy thì đúng là đám lính đánh thuê vùng châu thổ chỉ có tiếng chứ không có miếng.
“Anh Đông!” Đột nhiên Bạo Lực khẽ kêu một cái, tiếp theo một tiếng súng vang lên, nhưng âm thanh không to, tựa như ai đó dùng ngón cái gõ vào bàn gỗ.
Đó là tiếng súng do Bạo Lực bắn ra, ống giảm thanh gắn vào nòng súng làm âm thanh nhỏ lại, nháy mắt bắn bể đầu một gã lính đánh thuê vùng châu thổ trong bóng đêm.
Trương Húc Đông giơ ngón cái với Bạo Lực.
Nếu không phải cơ thể của anh ta quá lớn, khó ẩn nấp cùng chạy trốn, vậy thì chắc chắn anh ta cũng là cao thủ bắn tỉa.
Thương vương James sắp xếp thành viên ở nhiều nơi khác nhau, không thể nghi ngờ là để đám người Trương Húc Đông đánh bại từng người.
Nếu anh ta tập trung hơn ba mươi người ở hai đến ba ngồi nhà, thì sức chiến đấu sẽ được ngưng tụ đến mức tối đa, e rằng đám người Trương Húc Đông phải dùng xe tăng mới phá tan được.
Tất nhiên Trương Húc Đông cũng biết James có ý gì.
James đang nói rằng anh ta không sợ anh, lính đánh thuê vùng châu thổ sẽ không sợ bất cứ kẻ nào, bao gồm Satan.
Nhưng bây giờ Trương Húc Đông chỉ có thể cười nhạo James, mặc dù anh ta bắn súng giỏi, thực lực mạnh, nhưng không có chỉ huy kiểm soát toàn bộ tình hình, thì sớm muộn gì lính đánh thuê vùng châu thổ cũng bị diệt vong.
Huyết Linh Lung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, nhảy từ lầu hai xuống, giải quyết mấy người trước mắt rồi quét qua mấy căn nhà hai tầng một lần.
Nơi này không quá lớn, cho nên đám người Trương Húc Đông lập tức thấy ngôi nhà cuối cùng, cũng là ngôi nhà sáu tầng duy nhất ở nơi này.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, đêm càng lúc càng đen, nước mưa làm đám người Trương Húc Đông ướt nhẹp, nhưng những điều này không thể cản bước đi của bọn họ.
Mặc dù đối diện với lính đánh thuê được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng bang Long không sợ.
Chẳng qua mọi người cũng sẽ không mất cảnh giác, khi Thương vương tuyên bố anh ta là kẻ địch của Trương Húc Đông, thì vận mệnh của bọn họ đã được quyết định.
Đám người Trương Húc Đông vây quanh căn nhà sáu tầng, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai bị thương, đây là kết quả không tồi.
Trương Húc Đông vung tay lên, mọi người bắt đầu đi qua cửa nhà một cách cẩn thận, sau khi xác định không có nguy hiểm thì lập tức lẻn vào.
Nơi này làm bọn họ tò mò, bởi vì không có người nào canh gác cả.
Theo lý mà nói thì có hơn ba mươi người, mấy người bị giải quyết dọc đường cũng chỉ có xấp xỉ mười người, vậy thì cũng còn có ít nhất hai mươi.
Trương Húc Đông dùng tay ra hiệu để mọi người cẩn thận, anh biết đạo lý phải có chuyện là thì mọi chuyện mới bất thường.
Bọn họ quét quanh lầu một, xác định không có một bóng người, nhưng mùi khói truyền đến từ tầng trên chứng tỏ có người ở.
Khi bọn họ lên tầng hai, Trần Uy đột nhiên giơ tay một cái, lần này mọi người sửng sốt, Trương Húc Đông nhíu mày nhìn cậu ta.
Trần Uy chỉ dưới chân mình, sau đó mấp máy môi, mọi người lập tức hiểu cậu ta nói gì, đó chính là: “Có mìn.”.
Danh Sách Chương: