"Làm sao, ông cũng muốn rụng răng à?" Tiểu Phượng nhìn Hồ Sơn Nhạc chằm chằm, khinh thường nói: "Núi Đại Kim thành phố Nam Kinh gì chứ, trước mặt ông chủ cũng chỉ là con kiến mà thôi!"
"Tiểu Phượng!" Bắc Đường Ngạo quát lớn, nhưng giọng điệu của ông ta lại vô cùng che chở, không có ý như đang ra lệnh.
Hồ Sơn Nhạc tức nhưng không làm được gì, đầu tiên bị Trương Húc Đông làm ầm ĩ một trận, bây giờ lại là một con nhóc trông có vẻ như đầy tớ, vậy mà lại dám nói chuyện ngang hàng với mình, hơn nữa còn đá xéo mình chẳng có gì ghê gớm cả, nhưng ông ta hiểu lý lẽ bắt giặc phải bắt vua trước, ông ta trực tiếp trừng mắt với Bắc Đường Ngạo nói: "Về tình về lý, hôm nay ông buộc phải cho tôi một lời giải thích, nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác!"
Bắc Đường Ngạo cũng chẳng sợ sệt gì ông ta, vẫn mỉm cười nói: "Ông chủ Hồ, ý của cậu là muốn ra tay với tôi sao? Nhưng cậu đừng quên những lời tôi vừa nói, tôi mong thành phố Nam Kinh khôi phục lại sự bình yên, mọi người được kiếm tiền, vì lợi ích của xã hội, lẽ nào cậu muốn phải làm đến nước đó sao?"
"Nước đó là nước gì, người của ông đánh con trai tôi trước, ông lại không trách phạt cấp dưới của mình, làm như vậy sau này tôi còn sống trong giới thế nào được?" Hồ Sơn Nhạc nổi giận khó giữ bình tĩnh nói: "Hơn nữa ai biết ông là người thế nào, thời buổi bây giờ giả dạng kiểu gì cũng có, không chừng ông chính là người do thằng nhãi ranh này mời đến diễn trò, đừng tưởng như thế có thể đe dọa được tôi!" Ông ta chỉ vào Trương Húc Đông bên cạnh nói.
"Nói như vậy, cậu ngang nhiên muốn đối đầu nhà nước sao? Đừng tưởng cậu có chút tên tuổi ở thành phố Nam Kinh, cho dù có ghê gớm cỡ nào tôi cũng có thể trị được cậu!" Vẻ mặt Bắc Đường Ngạo lạnh lùng, lập tức nói: "Tiểu Phượng, Tiểu Hoàng, bắt người này đưa đến cục cảnh sát cho tôi, xem thử cậu ta còn ghê gớm như vậy nữa không!"
"Vâng!" Một nam một nữ lập tức đáp lại, hầu như không hề do dự chút nào ra tay với Hồ Sơn Nhạc.
Trương Húc Đông lúc này bật cười nói: "Ông Bắc Đường, đừng nổi nóng như vậy, tức giận hại thân!" Ông ta rõ ràng đang thêm dầu vào lửa, ý là nói đừng động vào người nhà, cẩn thận kẻo không ra khỏi thành phố Nam Kinh được, nhưng Hồ Sơn Nhạc đó cũng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu Bắc Đường Ngạo này có qua lại với ông nội anh, vậy thì ông ta nói chuyện cũng phải cân nhắc một chút.
Bắc Đường Ngạo lạnh lùng hừ một tiếng, Hồ Sơn Nhạc bắt đầu hối hận, lần này rõ ràng lão già này chính là người của nhà nước thật, hơn nữa còn là một người có địa vị rất cao, Hồ Sơn Nhạc ông ta có ghê gớm đến đâu cũng không dám chống đối nhà nước, kết cục đó có thể tưởng tượng được.
Ánh mắt Hồ Sơn Nhạc chuyển động cực nhanh, không có ý chống lại chút nào, ông ta biết nếu như là thật, vậy thì chỉ chọc tức Bắc Đường Ngạo thêm thôi, nhưng ông ta có thể nghe ra ý trong từng lời nói của Bắc Đường Ngạo, lão già này không phải đến trị tội ai, mà là hy vọng những ông lớn trong lĩnh vực thương mại như ông ta đừng gây rối nữa, cho nên ông ta không chống đối cũng vì hy vọng Bắc Đường Ngạo sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Lúc này, Bắc Đường Ngạo đã thể hiện khí thế ra, nhìn lướt qua tất cả mọi người có mặt ở đó, cũng bao gồm cả Trương Húc Đông, nghiêm túc nói: "Ai làm chuyện gì dù cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sai sót, đối đầu với nhà nước cũng chỉ có một con đường chết, hôm nay tôi đến đây hy vọng các người đừng gây sự với tôi, nếu ai không nghe khuyên bảo, vậy thì đừng trách tôi không nương tay!"
Trương Húc Đông bất lực nhún vai, nhưng chỉ thản nhiên nhìn Bắc Đường Ngạo một cái, còn vẻ mặt đám người Hồ Sơn Nhạc và Hách Kiến Vân vô cùng sợ hãi, có thể thấy bọn họ đã tin những lời lão già này nói là thật.
"Thân phận của tôi chính là một trong ba Bộ trưởng của Bộ An ninh Quốc gia, chuyên quản lý các hoạt động thương mại, nếu như các người ai dám không yên phận, tôi sẽ bắt hết các người lại, để các người ăn cơm tù cả đời!" Bắc Đường Ngạo nói, khí thế và giọng điệu đó toát ra vô cùng cương quyết, có lẽ đây gọi là: Có những chuyện chúng tôi không quản lý, nhưng không có nghĩa chúng tôi không có chứng cứ, các người ra ngoài làm ăn, tôi rất khuyến khích, nhưng các người dám xem thường quy định của nhà nước, không quan tâm đến sự bình yên của nơi này, đừng trách tôi không nương tay!
Vừa nghe thấy lão già này lại là người đứng đầu của Bộ Thương nghiệp, đừng nói là Hồ Sơn Nhạc, ngay cả Trương Húc Đông cũng âm thầm tặc lưỡi, càng không cần kể đến tổng giám đốc Lý với đôi mắt gấu trúc, lúc này cũng sợ đến mức suýt chút co quắp dưới đất, bọn họ đều biết trước mặt Bắc Đường Ngạo bọn họ chỉ là con sâu cái kiến, ông ta có thể tùy ý bóp chết bọn họ trong lòng bàn tay.
Bắc Đường Ngạo nhìn chằm chằm vào Hách Kiến Vân nói: "Chỉ dựa vào cậu lại dám trói giảng viên xuất sắc của trường Đại học thành phố Ngọc, đó chính là người làm vườn chăm chỉ, đang bồi dưỡng mầm non tương lai của đất nước chúng ta, ông biết ông đã phạm phải tội lớn gì không?"
Hách Kiến Vân lập tức run cầm cập, nuốt nước miếng nói: "Bộ trưởng Bắc Đường, ông hiểu lầm tôi rồi, tôi và Thẩm Giai Tài cũng là bạn bè, tôi chỉ thấy tâm trạng của cô Thẩm không tốt nên mới đưa cô ấy đến đây giải sầu!"
"Hừ!" Bắc Đường Ngạo phất tay áo, lạnh lùng hừ nói: "Chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng tôi không biết, người đang làm trời đang nhìn, lão già này không tính toán chi li với cậu, nhưng nếu cậu có hành vi trái pháp luật nào đó, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!"
"Không dám, không dám, cô ấy muốn đi, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản!" Hách Kiến Vân lâu mồ hôi trên trán, chuyện này bị Bắc Đường Ngạo nói như vậy lại trở thành chuyện lớn!
"Thả cậu ta ra đi!" Bắc Đường Ngạo không thèm quan tâm đến Hách Kiến Vân, ông ta nói với hai cấp dưới xong, sau đó thả Hồ Sơn Nhạc nói: "Bây giờ cậu cút về nhà đi, nhớ lấy những gì tôi nói với cậu, nếu cậu không nghe lời, tôi đảm bảo sẽ khiến cậu có ở trong tù cũng không được sống thoải mái!"
Bắc Đường Ngạo không làm gì Hồ Sơn Nhạc, đó là vì trong lòng ông ta hiểu rõ, có những chuyện phải đi từng bước một, nếu nhốt Hồ Sơn Nhạc lại, đoán chừng thành phố Nam Kinh sẽ loạn lên, đến lúc đó còn khó xử lý hơn bây giờ, xã hội ổn định người dân mới an cư lạc nghiệp được, nếu không thì việc diệt trừ Hồ Sơn Nhạc cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
Nhìn Trương Húc Đông cười đầy gian xảo, Bắc Đường Ngạo thầm mắng thằng nhóc này thật biết kiếm lời, nói: "Cậu đi với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu!" Nói xong bèn đứng dậy, không ai dám ngăn cản.
Trương Húc Đông hỏi: "Vậy bạn cháu đâu?"
Bắc Đường Ngạo không thèm ngoảnh đầu lại nói: "Nếu đã có người nói mời, cậu ta mời đến thế nào thì để cậu ta đưa về thế ấy, có tôi ở đây ai dám làm bừa!"
Hách Kiến Vân và Trần Thăng bất lực nhìn Hồ Sơn Nhạc, sau đó vẻ mặt đầy chán nản, đã không còn quyết đoán như trước nữa, bọn họ không ngờ Trương Húc Đông lại còn qua lại với nhân vật như vậy, xem tình hình đừng nói muốn động vào tập đoàn Thẩm Thị, chỉ mỗi việc bọn họ có thể tiếp tục làm ăn được hay không đã khó nói rồi, người ta làm gì cũng được, bọn họ chỉ dọa dẫm một chút đã bị nhân vật có tiếng như vậy mắng xối xả một trận, bọn họ còn biết lấy gì mà đấu với Trương Húc Đông?
Sau khi Bắc Đường Ngạo rời đi, Trương Húc Đông bật cười khanh khách với đám người Hồ Sơn Nhạc, anh cũng quay người bước ra theo, đó gọi là cười trên nỗi đau của người khác, điều này khiến tất cả những người có mặt ở đó rất tức giận nhưng cũng đành chịu.
Nhưng Trương Húc Đông không hề cho rằng Bắc Đường Ngạo sẽ làm hậu thuẫn cho mình, cùng lắm cũng con như là bạn cũ của ông nội, không hề có tình cảm qua lại với mình, nhưng đám người Hồ Sơn Nhạc lại không nghĩ như vậy, nhưng như thế cũng không gây hại gì cho Trương Húc Đông, nếu hôm nay chủ tịch nước trung Quốc biểu hiện như vậy Trương Húc Đông lại càng có thể hiên ngang rời đi hơn.
Ra khỏi "quan phủ", Bắc Đường Ngạo đợi đến lúc Trương Húc Đông cũng bước ra nói: "Uống trà cả một buổi sáng, có muốn đi ăn với tôi một bữa không?"
Trương Húc Đông lắc đầu đáp: "Ông bắc Đường là người có tiếng tăm, cháu không dám đâu, hơn nữa cháu còn có việc phải làm!"
Bắc Đường Ngạo lại tỏ thái độ như lúc mới bước vào cửa khi nãy, mỉm cười nói: "Thằng nhóc nhà cậu đừng lo lắng, có tôi ở đây con bé đó không sao đâu, đi ăn với tôi một bữa cũng không gây hại cho cậu!"
Trương Húc Đông khẽ gật đầu đáp: "Ăn cơm cũng được, nhưng chúng ta không cùng chí hướng, hy vọng ông đừng sai khiến bắt cháu làm này làm kia là được, có cho tiền cũng không đi, bây giờ cháu đã là nhà kinh doanh chân chính rồi!"
Vẻ mặt Bắc Đường Ngạo chợt kinh ngạc, cười nói: "Được rồi, cậu còn giả vờ cái gì với tôi? Những chuyện cậu làm tôi đều biết hết, có cần tôi nói vài chuyện cho cậu nghe thử không?"
"Dừng, ông đừng nói nữa, nói nữa ngay cả chút chuyện riêng tư cũng không còn nữa, thời buổi bây giờ có tiền cũng không dễ dàng gì!" Trương Húc Đông híp mắt lại, quả thật ánh mặt trời hôm nay cũng hơi chói mắt, dây thần kinh của anh cũng không chịu nổi nữa rồi.
"Haha, cậu đừng có mà được hời lại còn ra vẻ!" Bắc Đường Ngạo bật cười khanh khách, dừng lại một chút rồi lại nói: "Đi thôi, hiếm lắm tôi mới đến thành phố Nam Kinh một lần, không trông nom cậu cho đàng hoàng, lần sau gặp ông chủ tịch Trương, ông ấy lại trách móc tôi nữa!"
"Ông nội cháu không phải người như vậy đâu!" Trương Húc Đông lườm ông ta một cái.
"Haha, cậu không hiểu, lão già đó che chở con cháu kỹ lắm!" Bắc Đường Ngạo vỗ vai Trương Húc Đông, hai người cứ thế bước về phía đỗ xe, Tiểu Phượng và Tiểu Hoàng ngơ ngác nhìn nhau, tuy nói Bắc Đường Ngạo là người hiền hòa, nhưng cũng không đến nỗi hiền hậu như bây giờ chứ? Như thế không phải đơn giản chỉ vì một người cháu của bạn cũ, không chừng còn bị Trương Húc Đông nói trúng ý rồi.
Trương Húc Đông và Bắc Đường Ngạo không đến nhà hàng sang trọng, mà là đến phố ăn vặt đặc sắc ở Nam Kinh, ngồi trong tầng bốn của một tòa nhà nhỏ, bên trong trang trí rất giản dị, hơi giống với các quán rượu nhỏ trong phim truyền hình thời xưa.
Bắc Đường Ngạo và Trương Húc Đông ngồi đối diện nhau, hai người ngồi ở chỗ gần cửa sổ, có thể nhìn thấy dòng người qua lại không ngớt bên dưới, còn Tiểu Phượng và Tiểu Hoàng ra vẻ vệ sĩ chuẩn mực, cứ đứng nghiêm sau lưng Bắc Đường Ngạo không nhúc nhích gì, bầu không khí rất khó tả.
"Hai người cũng ngồi đi, ở đây đều là người nhà!" Bắc Đường Ngạo nói, những lời này làm Trương Húc Đông sửng sốt, bản thân anh từ lúc nào lại trở thành người một nhà với ông ta rồi?
Tiểu Phượng và Tiểu Hoàng gật đầu ngồi xuống, Trương Húc Đông nhìn Tiểu Phượng, mặt mũi người phụ nữ này rất xuất sắc, hơn nữa trên người còn toát ra hơi thở rất chuyên nghiệp, đương nhiên Trương Húc Đông cũng có thể cảm nhận được cô ta từng đi lính, hơn nữa còn là kiểu rất đặc biệt.
"Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không cô sẽ thích tôi đó!" Trương Húc Đông bỗng nhiên cười nói.
Những lời này làm Tiểu Phượng rất buồn bực, nhưng phút chốc lại không biết phản bác anh thế nào, những lời này cô cũng không ngờ tới, một lúc lâu sau mới khinh thường lạnh lùng hừ nói: "Anh tưởng anh là ai? Tôi không thèm đâu!"
Trương Húc Đông cười tươi nói: "Trương Húc Đông tôi đây, cô xem trông tôi vừa đẹp trai, sự nghiệp thành công, hơn nữa xuất thân gia đình tốt, phong thái chững chạc, có cô gái nào lại không thích chứ?"
"Hừ!" Tiểu Phượng lườm Trương Húc Đông một cái, bởi vì có Bắc Đường Ngạo ở đây, cô ta không thể nói được gì, nếu không cô ta đã đánh nhau Trương Húc Đông rồi, nữ vệ sĩ đặc chủng Trung Quốc giống như bọn họ, cả nước không có hơn hai trăm người, hơn nữa ngoài việc học thì chính là đi huấn luyện, Trương Húc Đông cảm thấy cô ta rất thú vị, cho nên mới chọc ghẹo cô ta một chút, nếu không bầu không khí cũng không được tự nhiên cho lắm.
Trương Húc Đông bật cười nói: "Đùa thôi đừng tưởng thật, tôi chỉ là thấy cô nghiêm túc quá, sợ sau này không gả đi được! Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, không tin thì cô hỏi ông Bắc Đường thử, ông ấy là người từng trải.
"
Tiểu Phượng đương nhiên sẽ không nhạt nhẽo đến mức đi hỏi Bắc Đường Ngạo, cô ta chỉ lườm Trương Húc Đông một cái, sau đó không thèm để ý đến anh nữa.
Bắc Đường Ngạo ho nhẹ một tiếng nói: "Thằng nhóc nhà cậu đừng bắt nạt người của tôi.
Đúng rồi, đừng gọi ông Bắc Đường gì đó nữa, tôi và ông nội cậu cũng trạc tuổi nhau, lại là đồng liêu, gọi tôi là ông nội Bắc Đường đi!"
Trương Húc Đông híp mắt, rõ ràng là đang lôi kéo quan hệ với mình, anh lập tức nói: "Ông nội Bắc Đường, ông cũng đừng gài bẫy cháu, như vậy cháu không thấy an toàn lắm!"
Bắc Đường Ngạo nhìn Trương Húc Đông nói: "Nói chuyện chính đi.
Trương Húc Đông, thật ra lần này tôi đến Nam Kinh để tìm cậu.
Chuyện rất đơn giản, chỉ là bọn tôi không tiện ra mặt, mong cậu có thể giúp đỡ!".
Danh Sách Chương: