Bốn người với tâm thái khác nhau, hút thuốc cũng có, uống trà cũng có.
Trương Húc Đông biết đây là ba chọi một, hơn nữa đối phương còn có Trình Mộng Dao trong tay, nên không mở miệng sẽ rất bất lợi, anh ta rít một điếu thuốc và nói: "Nếu tổng giám đốc Hách và tổng giám đốc Trần đã nói vậy, tôi cũng không thể không nể mặt.
Hơn nữa người này đang trên đà thăng tiến, tôi cũng không thể chặn đường phát tài của người ta.
Kỳ thật là dù ông không mời họ đến, tôi cũng không làm khó ông! ”
Trương Húc Đông nhìn về phía tổng giám đốc Lý, anh không muốn biết tên người này, bởi đơn giản vì nó chẳng quan trọng gì với anh, anh nhẹ nhàng nói: "Đời người phải đi qua rất nhiều đường, một khi đã lựa chọn thì không thể hối hận!"
“Haha, tổng giám đốc Trương quả là anh hùng, chuyện này cứ quyết định vậy đi!” Hách Kiến Vân bật cười.
Nhìn vẻ mặt dửng dưng, chẳng hề gì của Trương Húc Đông, xem ra anh vẫn quá non, mới gián tiếp doạ một cái đã thành bộ dạng này.
Kế hoạch nuốt chửng tập đoàn Thẩm Thị sẽ bắt đầu từ đây, nghĩ tới thôi đã khiến Hách Kiến Vân không khỏi vui mừng.
Trương Húc Đông mỉm cười, không nói gì.
Đôi khi người khác coi bạn như một kẻ ngốc cũng không hẳn là điều xấu.
Sau một phút im lặng, Trương Húc Đông nhìn Hách Kiến Vân và nói, "Tổng giám đốc Hách, chẳng phải tối qua ông nói gặp một người phụ nữ xinh đẹp gì đó sao? Có thể cô ấy là bạn của tôi, tôi phải đưa cô ấy về!"
Hách Kiến Vân cười một cách xấu xa và nói: "Ồ? Chẳng lẽ người phụ nữ xinh đẹp này là bạn thân của tổng giám đốc Trương?"
“Chứ không thì tổng giám đốc Hách nghĩ sao?” Trương Húc Đông cũng cười cười.
“Trước đó tôi còn tưởng cô ấy là hồng nhan tri kỷ của tổng giám đốc Trương, nhưng sau này tôi lại nghe tin hình như cô ấy có quan hệ gì đó với Thẩm Giai Tài!” Hách Kiến Vân thấy sắc mặt Trương Húc Đông thay đổi, càng mừng thầm: “Cô ấy là con gái của Thẩm Giai Tài, đúng chứ? Xem ra việc tổng giám đốc Trương lên tiếp quản tập đoàn Thẩm Thị cũng không hẳn là danh bất chính, ngôn bất thuận!"
Trương Húc Đông đột nhiên kinh ngạc, anh không ngờ Trình Mộng Dao lại nói ra chuyện này, lần này coi bộ hơi khó nhai rồi.
Nhưng đã biết thì sao chứ? Anh thản nhiên nói: "Ông chủ Thẩm cũng từng nói sơ với tôi, nhưng gần đây tôi bận việc công ty nên cũng chưa có thời gian xác thực chuyện này! "
“Nói vậy là tôi đã giúp cậu một việc lớn rồi, tổng giám đốc Trương định cảm ơn tôi thế nào đây?” Hách Kiến Vân vừa nhìn đã biết, không phải Trương Húc Đông không biết mà chẳng qua là không ngờ mình cũng tự biết mà thôi.
Trương Húc Đông hỏi: "Thế tổng giám Trần nghĩ xem tôi nên cảm ơn ông thế nào đây?"
Tổng giám đốc Trần vốn đang uống trà, nghe Trương Húc Đông đột nhiên hỏi vậy cũng sững sờ, chuyện này không liên quan đến ông ta nên ông ta cũng hơi bối rối, ông ta nghĩ một lúc rồi cười khổ: "Tổng giám đốc Trương, câu này cậu không nên hỏi tôi mới phải nhỉ? "
Trương Húc Đông bật cười, nhìn tàn thuốc của mình và nói: "Chuyện này nhất định cũng có công lao của tổng giám đốc Trần, nên tôi phải cảm ơn cả hai mới đúng.
Bởi vậy, tôi mới hỏi tổng giám đốc Trần trước xem tổng giám đốc Trần nghĩ tôi nên dùng gì cảm ơn mới phải, sản nghiệp của ai đó chăng? "
Trương Húc Đông nói vậy, tổng giám đốc Trần tự khắc hiểu ý ngay, ông ta xua tay và nói: "Tổng giám đốc Trương quá lời rồi, chúng ta ai ai cũng kiếm cơm trên đất Nam Kinh, sau này kiểu gì chả đụng mặt, hơn nữa tôi cũng không biết vụ này thật, có gì đắc tội mong tổng giám đốc Trương bỏ qua cho."
“Tổng giám đốc Trần nói chí phải, tổng giám đốc Trương quá nhạy cảm rồi!” Hách Kiến Vân cũng bật cười, nhưng trong lòng lại “bủn rủn”, ý Trương Húc Đông rõ ràng là nói bọn họ đang có ý đồ lăm le tập đoàn Thẩm Thị.
"Tôi thấy tổng giám đốc Hách mới là người quá nhạy cảm.
Nếu cô cả của tập đoàn Thẩm Thị đã về thì tôi cũng nên đưa cô ấy về nhà mới phải, không sẽ rất có lỗi với ông chủ Thẩm.
Nếu hai vị đã không có yêu cầu gì khác, vậy không biết hai vị có thể để tôi đưa cô ấy về tập đoàn Thẩm Thị không." Trưong Húc Đông cười nói.
Hách Kiến Vân lăn lộn thương trường nhiều năm, đương nhiên không tin Trương Húc Đông dám tùy tiện giao cả sản nghiệp là tập đoàn Thẩm Thị cho ông ta.
Ý Trương Húc Đông là Trình Mộng Dao và anh sẽ cùng tranh giành tập đoàn Thẩm Thị với anh.
Vậy chắc chắn sẽ loạn hơn, nhưng Hách Kiến Vân thì hoàn toàn không tin là như vậy, nếu không thì Trương Húc Đông đã không đích thân đến đây một chuyến đi.
“Haizz, tổng giám đốc Trương khách khí rồi, nếu chuyện này đã do tôi mà nên thì cứ để tôi giải quyết giúp cậu, cậu yên tâm!” Hách Kiến Vân hiển nhiên sẽ không để Trương Húc Đông được như ý.
"Tổng giám đốc Hách, ông sẽ không giết cô ấy đấy chứ? Ông đừng làm vậy, tôi làm đều vì hai chữ nghĩa tình cả thôi, ông chủ Thẩm có ơn với tôi, tôi đâu thể vì lòng tham mà để tiền làm mờ mắt.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này Trương Húc Đông còn lăn lộn giang hồ kiểu gì, đến lúc đó anh em sẽ mắng tôi là đồ tham sang phụ nghĩa cho coi! ”Trương Húc Đông cười khổ xua tay nói.
Mãi đến thời điểm này vẫn chưa thấy mặt Trình Mộng Dao, vì an toàn của cô, Trương Húc Đông không dám lỗ mãng hay phô trương nắm đấm.
Nãy giờ nói vậy là để Hách Kiến Vân sinh thêm hoài nghi nhằm nhiễu loạn suy nghĩ ông ta.
Động não đôi khi lại khó hơn động thủ, nhưng nghĩ đến Hách Kiến Vân tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin mình, thì đây lại là cách tốt nhất để câu giờ, hy vọng mọi chuyện sẽ xoay chuyển.
Cop qua cop lại,.
Danh Sách Chương: