Cơm nước xong xuôi cũng không rời đi, dù sao thì lần này đến cũng không phải là để chơi, mà có chơi cũng không chọn đất nước đầy kẻ thù thế này, ngồi trong phòng, Trương Húc Đông vừa hút thuốc vừa hỏi: “Nữ vương, nội gián liên lạc rồi chứ?”
“Liên lạc rồi. Cơ mà thanh niên người Nhật đó anh quen thế nào vậy?” Hắc Hoàng có chút kinh ngạc, nói: “Theo lý thuyết anh ta không thể nào phải bội tổ chức của mình được!”
Trương Húc Đông cười nói: “Không chuyện gì là không thể, không phản bội chỉ là vì ‘vốn liếng’ không đủ thôi, chỉ cần có ‘vốn liếng’ nhất định vậy thì cô cũng có thể phản bội bọn tôi.”
“Satan, vậy ‘vốn liếng’ của anh là gì?” Hắc Hoàng cười hỏi.
Trương Húc Đông nhún vai đáp: “Trước mắt hẳn là không có, nếu có thì cũng chỉ là tên nhóc Đỗ Phong kia thôi. Phải rồi, tên nhóc đó sao vẫn chưa về, chẳng lẽ cô không phản bội tôi mà cậu ta lại làm vậy à?”
Hắc Hoàng trừng mắt liếc Trương Húc Đông, tức giận nói: “Anh ta dám phản bội thì tôi bóp ch3t anh ta luôn, gọi điện thoại thì nói đang huấn luyện ở Cao Đào, không muốn để bi kịch như vậy nữa, hại cả đám người xém chut vượt ngục nếu không phải có Ngục vương thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
Tarzan ném hạt đậu xanh, căn bản là không quan tâm xem bọn họ đang nói gì, còn Nam Cung Diệp ở bên không hiểu hỏi: “Các người nói thử xem thanh niên Trương Húc Đông đáp: “Anh chưa gặp bao giờ, có điều chắc chắn là từng nghe qua, lát nữa gặp là biết ngay thôi!”
Advertisement
Xem TV mà chẳng có chút hứng thú nào, hết thắt lưng vải lanh thì vẫn là chương trình tương tự vậy, trừ Trương Húc Đông thì ai nấy đều buồn ngủ cả,lúc này tất cả mọi người đột nhiên bật dậy, Đường Phi thậm chí còn sờ vào con dao bên cạnh, bởi vì bọn họ cảm nhận được có luồng sát khí phủ đến.
Trương Húc Đông chỉ thoáng ngây ra một chút rồi khoát tay áo nói: “Không sao, là người của mình.”
Hắc Hoàng cũng gật đầu, bấy giờ Nam Cung Diệp cũng ngồi lại, lúc này có thanh niên một tay cầm đao, người mặc kimono đi đến, thấy Trương Húc Đông thì cung kính hành lễ gọi lớn: “Anh Đông.” Nhưng mà tiếng Hán của anh ta thì thực là khen không nổi.
Hắc Hoàng giương mắt nhìn anh ta, nói: “Cậu đến rồi đấy à!”
“Đến rồi!” Người trẻ tuổi đó đáp.
Advertisement
Chàng thanh niên lạnh lùng này làm Nam Cung Diệp rất khó chịu, ngay đến Tarzan cũng nắm chặt nắm đấm, muốn đánh cho tên người Nhật này một trận thật đau, vậy mà lại dám dùng ánh mắt khinh người này nhìn bọn họ, thật là khó mà nhịn cho được.
Trương Húc Đông thản nhiên cười nói: “Lần trước không bị phát đó đấy chứ?”
“Không ạ!” Người thanh niên cúi xuống nói rồi ngồi xuống ghế sô pha, Nam Cung Diệp hừ lạnh quay đầu đi chỗ khác, lòng thầm chửi: Hắn ta là cái thá gì chứ, bà mẹ nó chứ!
“Vậy thì tốt, nói chút tình hình của tổ chức Thần Hồn xem sao!” Trương Húc Đông châm một điếu thuốc nói.
“Satan, cậu ta là ai? Không phải anh nên giới thiệu về cậu ta tý đã à? Không thì để cậu ta tự giới thiệu.” Nam Cung Diệp lạnh giọng nói.
Trương Húc Đông thở dài nói: “Từng nghe nói đến gia tộc Miyamoto rồi chứ?”
“Nghe rồi thì sao? Chẳng lẽ cậu ta là người của gia tộc Miyamoto?” Nam Cung Diệp hỏi.
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta là người của gia tộc Miyamoto, hơn nữa còn tên là Miyamoto Musashi, tôi nghĩ nếu anh đã biết về gia tộc Miyamoto, vậy thì cũng nên biết cái tên này có ý gì!”
“Cậu chính là tộc trưởng gia tộc Miyamoto?” Nam Cung Diệp tò mò dò xét vài cái, nói: “Trẻ vậy đã là tộc trưởng gia tộc Miyamoto rồi, cha cậu chết thế nào vậy?”
Mắt Miyamoto Musashi lóe lên, cẩn thận đánh giá Nam Cung Diệp, nói: “Không ngờ là anh biết cái này, anh Đông nói với anh đúng chứ?”
“Không phải tôi, anh ta hẳn là đang khịa cậu thôi!” Trương Húc Đông vô tội nhún vai, nói tiếp: “Chuyện liên quan đến Miyamoto đợi sau này nói tiếp, giờ cậu nói tình hình cụ thể mà cậu biết cho tôi đi.”
Nam Cung Diệp vẫn tò mò nhìn Miyamoto Musashi như trước, biết chắc tên nhóc này có bí mật, nếu không sao gia tộc Miyamoto có thể đi nương nhờ bên mình, cảm giác này thật giống với Thiên hoàng của bọn họ cúi đầu xưng thần với Trương Húc Đông vậy.
Miyamoto Musashi bắt đầu dùng tiếng Nhật nói: “Trụ sở chính của tổ chức Thần Hồn là trong một khách sạn bình thường, tuy rằng nhìn bình thường vô cùng nhưng khách khứa nườm nượp, tựa hồ làm ăn khấm khá, nhưng những người đó đa phần đều là cao thủ của tổ chức Thần Hồn, có dù là có thân phận khách hàng cũng chưa chắc đã là vậy, hơn nữa bên trong còn có cơ quan bẫy rập, hơi bất cẩn là sẽ trúng chiêu, đoán chừng khả năng bị diệt toàn quân cũng không phải không có!”
Dừng một chút anh ta lại nói: “Nếu như muốn ra tay, vậy thì chọn hai ngày sau, có lẽ lúc đó có cơ hội.”
Nghe Miyamoto Musashi vừa nói như vậy, Trương Húc Đông cảm thấy thế này so với mình tính toán thì phiền phức hơn rất nhiều, vốn tổ chức Thần Hồn đã có không ít ninja lẫn trong đó, đối phó với bang phái thế này khó hơn với bang phái bình thường rất nhiều, bản thân lại không có tư liệu của cao thủ, hơn nữa Miyamoto Musashi thám thính được cũng chỉ là chút ít, vẫn có thể sẽ có chuyện đột nhiên phát sinh, nếu không phải có anh ở đây, thì đừng nói là đột nhập mà ngay cả trụ sở chính của tổ chức Thần Hồn ở đâu cũng chẳng tra ra được.
Có điều nếu Miyamoto Musashi đã nói có cơ hội, vậy Trương Húc Đông chắc chắn không thể bỏ qua, đáp: “Musashi, cậu nói thử cơ hội này xem, chúng ta sẽ sắp xếp kế hoạch tác chiến tiếp theo!” Anh nói vô cùng nghiêm túc:“Càng chi tiết càng tốt, nếu như lần này không thành công nói không chừng sẽ không còn cơ hội nữa, hơn nữa, thân phận của cậu cũng sẽ bị bọn chúng biết được.”
Nói thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một kết quả, du sao cũng không phải là tác chiến trên đất nhà mình, nếu như đánh một lần không trúng thì chẳng những ảnh hưởng đến chuyện sau này đối phó với tổ chức Yamaguchi mà còn đánh rắn động cỏ đến tổ chức Thần Hồn, bọn họ đổi chỗ rồi sẽ không còn dấu vết, ưu thế của đám người Trương Húc Đông là địch ngoài sáng còn bọn họ trong tối, một khi chút ưu thế này cũng không có nữa thì thứ tiếp đón họ tiếp theo chính là màn vây sát lớn.
“Hai ngày sau, tất cả các thành viên cao cấp của tổ chức Thần Hồn sẽ tập chung lại, kể cả đội trưởng của tổ chức Thần hồn.” Miyamoto Musashi suy nghĩ một lát nói: “Tôi nghĩ bọn họ không thể nào chọn khách sạn đó được, chỉ cần bọn họ đổi chỗ thì hành động sẽ dễ dàng thành công hơn, nhưng mà cơ hội chỉ có một lần.”
Trương Húc Đông hỏi: "Đã định địa điểm, thời gian rồi sao?"
“Vẫn chưa, cơ mà chả mấy mà rõ thôi.” Miyamoto Musashi đáp.
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, ngẫm một lát: “Rất có thể là sẽ thông báo trước lúc mở họp mấy tiếng đồng hồ, nếu như cậu có được tin tức thì báo với chúng tôi thế nào đây?”
“Yên tâm, tôi sẽ có ám hiệu đặc biệt, chỉ có anh Đông của các cậu hiểu được ám hiệu này.” Miyamoto Musashi nói.
“Một khi chúng tôi công kích, vậy cậu sẽ gặp nguy hiểm, tổ chức Thần hồn ít nhất cũng sẽ xuất động mấy trăm người bảo vệ, còn chúng ta tính cả cậu vào mới chỉ có năm người, nhưng cậu ở sâu bên trong rồi nên chúng tôi chỉ còn có bốn người, mà bốn người thò không thể trực tiếp mạnh mẽ tiến công được, nếu đánh từ xa mà nói thì cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Trương Húc Đông nói, anh lo lắng là vì có hai lý do, thứ nhất Miyamoto Musashi là người của mình, thứ hai là đánh lén tổ chức Yamaguchi không thể thiếu anh ta, cho nên anh ta không thể chết được, ít nhất là bây giờ không thể.
“Không cần lo lắng cho tôi, với thân thủ của tôi, tôi sẽ trốn được.” Trong mắt Miyamoto Musashi lóe lên sự tự tin.
Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Phạm vi tấn công quá lớn, dù giỏi đến đâu cũng không chịu được hỏa lực bao trùm.”
Đột nhiên, Miyamoto Musashi đứng lên, kiên định nói: “Anh Đông, đây là cơ hội duy nhất của tôi, cũng là cơ hội duy nhất để các anh tiêu diệt tổ chức Thần Hồn, tôi không muốn chúng ta bỏ qua cơ gội thế này. Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi tự có cách rời đi. Nếu như thật sự không thể thoát được, tôi cũng sẽ sắp xếp tất cả…” Nói rồi, ánh mắt Miyamoto Musashi lại lóe lên: “Dù sao tổ chức Yamaguchi mới là mục tiêu của tôi, không xử được bọn họ tôi không dễ gì tỉnh ra đâu.”
Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, Trương Húc Đông nói: “ Vậy tôi sẽ gửi cho cậu kế hoạch chi tiết, cậu cũng nên chuẩn bị trước đi, nếu có đến lúc đó có sự thay đổi nào, thì cậu phải tùy cơ ứng biến. Nếu như sau hai lần này chúng ta đều sống cả thì sau này cậu tính làm thế nào?”
“Sao á hả?” Trong mắt Miyamoto Musashi xuất hiện vẻ mơ hồ, đôi mắt của anh ta tựa như có thể cất lời, ngẫm một hồi mới nói: “Tôi cũng không biết nữa, người của cả gia tộc Miyamoto chẳng còn được mấy người, có lẽ tôi sẽ dẫn bọn họ đi tìm một vùng đất vui vẻ nào đó, mai danh ẩn tính nghiên cứu kiếm thuật!”
“Nếu như còn sống, tôi mong cậu có thể theo tôi về Trung Quốc, giờ người Nhật ở Trung Quốc nhiều lắm, chỉ cần cậu yêu mảnh đất này thì nó cũng là nhà của cậu.” Trương Húc Đông nghiêm túc nói.
“Nói sau đi!” Miyamoto Musashi đi về phía cửa, trong nhất thời gánh nặng trên vai anh ta quá nhiều, cũng mờ mịt không thôi, thậm chí anh ta cảm thấy lần này có thành công hay thất bại thì sau cùng chết chóc vẫn thuộc về anh ta, anh ta cũng chẳng rõ đó có được xem là phản bội Tổ quốc của mình không nữa, nhưng mà anh ta biết chuyện này vẫn cần anh ta đi làm, bởi vì có những chuyện đàn ông tất phải làm.
Ngày hôm sau, Trương Húc Đông tỉnh lại đã nhận được điện thoại của Triệu Hoàng nói đưa anh đi gặp mấy người bạn, Trương Húc Đông đương nhiên đồng ý, vì có thể làm bạn với Triệu Hoàng, cũng có nghĩa là cùng đường với, con đường để chọn cũng có nhiều hơn.
Sau khi chải chuốt đơn giản, đi xuống lầu đã nhìn thấy Hách Quốc đứng bên cạnh một chiếc xe Honda, thấy Trương Húc Đông đến gần, ông ta vội chào hỏi nói: “Đại ca Trương, đêm qua ngủ ngon chứ?”
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu nói: “Cũng tạm. Mưu sĩ Trương không cần gọi tôi là đại ca gì đó đâu, cứ gọi là Trương Húc Đông hay cậu Trương là được rồi, mọi người đều là người một nhà cả không cần khách sáo.”
“Vậy tôi đành với cao rồi, cậu Trương còn trẻ tuổi đã làm được như vậy rồi, thật là Hách tôi đây bội phục!” Hách Quốc gật đầu, nói: “Vậy cậu cũng đừng gọi tôi là mưu sĩ Hách, tôi chỉ là người thường thôi, gọi tôi là Hách Quốc được rồi.”
Trương Húc Đông cười ha ha nói: “Anh Hách khiêm nhường quá, chúng ta đi thôi!”
“Khách sáo, khách sáo rồi, mười cậu Trương lên xe!” Hách Quốc vẫn vô cùng tôn kính Trương Húc Đông, cũng không vì đổi cách xưng hô mà trở nên tùy tiện.