Vài người châm thuốc, Ác Quỷ nói: “Anh Lý, em nói với anh cái này, anh cứ tiếp tục như vậy thì không phải kế lâu dài, một người đấu không lại quốc gia, mặc dù đất nước này khá nhỏ.
Không giấu gì anh, số người của bọn em nhiều hơn anh gấp mấy lần nhưng cũng dám làm việc giống anh.
Có lẽ anh nên lập kế hoạch cho tương lai của mình.”
“Cũng chỉ có chú em mới nói mấy lời này với anh.
Thật ra anh cũng nghĩ đến điều này, tuy hiện tại anh còn chưa bị bao vây với quy mô lớn, nhưng cuối cùng ra sao thì anh biết.
Thay đổi thì sẽ tìm được đường ra, không thay đổi thì chết, nhưng mà dưới trướng có nhiều người như vậy, anh cũng phải chịu trách nhiệm về họ, cũng không thể bỏ rơi nhiều người như vậy, anh không làm được những chuyện như vậy.
Hơn nữa, ngoại trừ làm những việc linh tinh thì bọn họ không có kỹ năng gì cả.” Lý Ích Khang thở dài nói: “Các vị, có thể chỉ bảo cho không, tôi sẽ vô cùng biết ơn.”
Ác Quỷ gãi đầu, cậu ta nhìn Trương Húc Đông, mà những người khác cũng đang nhìn anh.
Trương Húc Đông cười nhạt, nói: “Không dám nói là chỉ bảo, nhưng tôi có ý tưởng nho nhỏ, chỉ cần anh biến anh cùng người của mình trở nên hợp pháp, như vậy không phải là đã không còn vấn đề sao?”
“Hợp pháp? Ý cậu là gì? Tôi không hiểu lắm.” Lý Ích Khang gãi đầu nói: “Phiên cậu Satan nói rõ hơn một chút.”
Trương Húc Đông gật đầu, nói: “Đầu tiên là tôi đồng ý với cách nói của anh Lý, hơn nữa vĩ nhân của Trung Quốc cũng từng nói “có súng là có quyền”, nếu trong tay anh Lý muốn súng có súng, muốn người có người, thì phải dựa vào lối đi của anh.
Anh Lý, anh có xem “Thủy Hử” không?”
Lý Ích Khang gật đầu: “Tôi nhớ Trung Quốc có câu cách ngôn, gọi là “Trẻ không đọc Thủy Hử, già không đọc Tam Quốc”, ý của cậu là?”
“Thật ra ở cổ đại cũng có tổ chức giống như của anh Lý, nhưng bọn họ không làm chuyện bất trung, bất nghĩa, tuy kết cục không được tươi sáng cho lắm nhưng cũng có thể xem là một cách.
Tống Giang dẫn theo một trăm lẻ tám tướng lĩnh và hàng vạn binh lính Lương Sơn nương nhờ triều Tống.
Bằng cách này, ông ta có thể về nhà một cách vẻ vang, còn được thăng quan tiến chức, có được ích lợi và quyền lực chính đang.” Trương Húc Đông nói: “Thật ra anh Lý cũng có thể làm vậy, thường xuyên qua lại với những nhân vật này, nói không chừng sẽ có được thu hoạch không thể ngờ.”
“Này… tôi làm vậy chẳng khác nào đầu hàng để được yên ổn?” Lý Ích Khang lắc đầu: “Tôi không chấp nhận được kết cục như vậy.”
“Có lẽ tôi nói không rõ.
Xã hội hiện đại khác với cổ đại, một trận chiến chết hơn nghìn người là trận chiến lớn, thời đại khoa học kỹ thuật thì so vũ khí.” Trương Húc Đông nói: “Nếu anh Lý làm tốt thì đôi bên cùng có lợi, chỉ là phải xem xem anh làm thế nào.”
Lý Ích Khang cẩn thận ngẫm lại lời của Trương Húc Đông, suy nghĩ thật lâu.
Trương Húc Đông đang nói hộ nỗi lòng của anh ta, ai mà không mong bản thân có thể làm người một cách chính đáng, đâu ai muốn bản thân cứ không tên tuổi, không thân phận như vậy, còn bị gọi là “đạo chích”?
“Ôi!” Lý Ích Khang thở dài: “Việc này không dễ dàng chút nào!”
“Tất nhiên là không dễ, nhưng bắt tay vào làm thì sẽ không thấy khó.
Theo tôi biết thì Thổ Nhĩ Kỳ có chế độ nhiều Đảng phái, chủ yếu xem anh có thể nắm đúng thời cơ cùng đúng người, nếu người của anh lên làm tổng thống, một người làm quan cả họ được nhờ, chắc chắn anh ta sẽ không đối xử tệ với anh.” Trương Húc Đông nói.
“Satan nói đúng lắm, tôi hiểu rõ rồi.
Không ngờ ở Trung Quốc xa xôi mà cậu lại có thể hiểu rõ mọi chuyện ở đây, tôi rất bội phục.
Vậy Satan bảo tôi làm gì đầu tiên thì tôi làm thế đó, tất cả nghe theo cậu, cũng có làm diễn giả hay gì đó!” Lý Ích Khang cười nói.
Trương Húc Đông cũng cười ha ha, nói: “Không thể sốt ruột, đầu tiên cần phải có một số tiền thật lớn, không biết hiện tại anh Lý có chuẩn bị bao nhiêu tiền?”
Lý Ích Khang chợt lo lắng, gãi gáy nói: “Cái này, không biết phải cần bao nhiêu? Tiền của tôi đều dành cho việc mua trang bị, hiện tại cũng không còn nhiều tiền.”
Trương Húc Đông nhún vai: “Cụ thể cần bao nhiêu thì tôi cũng không rõ, phải xem tình hình rồi mới quyết định được.
Nhưng nếu như anh Lý là bạn của Ác Quỷ thì cũng là bạn của tôi, tôi luôn đối xử chân thành với bạn bè, tôi sẽ ủng hộ anh hết mức có thể.”
Lý Ích Khang thầm vui vẻ, anh ta muốn nghe những lời này của Trương Húc Đông.
Thật ra sao anh ta có thể không rõ, chỉ tiếc rằng chiến tranh diễn ra liên tục dẫn đến túi rỗng.
Nghe nói Trương Húc Đông có mấy tập đoàn lớn ở Trung Quốc, trong lòng đã suy tính từ sớm, vội nói: “Nếu Satan đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi.”.
truyện ngôn tình
Thật ra khi Ác Quỷ nói với Lý Ích Khang chuyện này, anh ta tỏ vẻ bối rối nhưng Trương Húc Đông đã đoán được anh ta nghĩ gì.
Nhưng mà Trương Húc Đông không thiếu tiền, hơn nữa có đôi khi tiêu tiền còn hơn đặt tiền vào nơi nào đấy, sau này anh sẽ lấy cả vốn lẫn lời.
Sau khi đồng ý chuyện của Lý Ích Khang, Trương Húc Đông cũng nói chuyện của mình, sắc mặt của anh tối sầm lại, nói: “Thật ra chúng tôi đến tìm anh Lý là vì chuyện về nhóm lính đánh thuê Hắc Sắc, tin rằng Ác Quỷ cũng đã nói với anh Lý, không biết anh có manh mối gì không?”
“Satan, tôi cũng không giấu gì cậu, đoàn trưởng của Hắc Sắc là bạn của tôi.” Lý Ích Khang nói, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Trương Húc Đông không được tốt thì vội sửa lời: “Nhưng chỉ là bạn bè bình thường, đã từng hợp tác vài lần.
Nếu Satan muốn tìm Robert thì tôi có cách.”
“Anh Lý đừng cảm thấy bối rối, chỉ cần nói cho tôi biết vị trí trụ sở chính của Robert là được, nếu có thể nói cụ thể ở bên trong thì chúng tôi vô cùng biết ơn.” Trương Húc Đông nói.
“Ôi, Satan quá khách khí, tôi là bạn chí cốt của Ác Quỷ, bây giờ chúng ta cũng là anh em, nào có vấn đề gì.” Lý Ích Khang nói: “Trụ sở chính của Hắc Sắc ở tỉnh Nam Châu, số lượng cũng xấp xỉ một nghìn, nhưng vũ khí của bọn họ tiên tiến hơn nhiều, muốn đối phó với nhóm lính đánh thuê này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa Robert mưu mô quỷ quái, nếu tùy tiện tiến vào địa bàn của anh ta thì chỉ sợ sẽ bị phát hiện, tôi cảm thấy nên đổi cách khác.”
Trương Húc Đông nhíu mày.
‘Đúng là mình vào hang cọp, ở đây mình lại không có cơ sở, cần tìm người chủ mưu thì cũng phải mất một khoảng thời gian, lại còn phải nghĩ đến bẫy rập, bảo vệ,…’ nghĩ đến đây, anh hỏi: “Vậy cách của anh Lý là?”
“Tôi có một kế, tôi nói cậu nghe một chút.” Lý Ích Khang nói: “Hắc Sắc giống phần lớn nhóm lính đánh thuê, đều sống vì kiếm tiền, để mở rộng thế lực của bọn họ.
Tuy Robert rất mưu mô nhưng chỉ cần có người của tôi bảo đảm rằng có khách hàng lớn muốn bàn chuyện làm ăn với anh ta, lấy danh nghĩ thuê để đưa họ vào, như vậy có còn khó đối phó không?”
Trương Húc Đông gật đầu, toàn bộ nhóm lính đánh thuê đều không thể từ chối chiêu này, thoạt nhìn thì dễ như bắt rùa trong bình, anh nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng nếu chúng ta không thể giải quyết Robert, vậy chẳng phải anh ta sẽ gây phiền phức cho anh?”
“Ha ha, bởi vì chúng ta là bạn bè, cho dù không làm xong thì tôi với anh ta cũng là kẻ địch.” Lý Ích Khang cẩn thận hỏi: “Tôi hỏi một câu không nên hỏi, không biết nhóm lính đánh thuê Hắc Sắc làm gì chú em Santan?”
“Bọn họ làm bạn tôi bị thương, dẫn đến mạng sống của cậu ấy bị đe dọa.” Đôi mắt của Trương Húc Đông lóe lên: “Động đến anh em của tôi, thì dù có xa đến đâu cũng giết hết!”
Lý Ích Khang hơi gật đầu: “Chúng ta đây bàn bạc cách để dụ Robert lại đây, nhưng cũng cần phải chuận bị một cách hoàn hảo, dù sao bọn họ không hề yếu.
Hiện tại, mời các vị đến hầm rượu uống một chén với tôi, nếm thử rượu do tôi tự ủ.”
Thấy Trương Húc Đông gật đầu, những người khác cũng đi theo.
Trương Húc Đông bảo Huyết Linh Lung cùng Bạo Lực dẫn một vài thành viên Thiên Sát theo để điều tra, anh không ký thác toàn bộ hy vọng lên người Lý Ích Khang.
Anh thấy Lý Ích Khang có trí tuệ là tầm nhìn, nhưng chỉ là một vài mánh khóe.
Bảo người của mình đi thăm dò chi tiết về Hắc Sắc, phải làm hết sức cẩn thận.
Nếu đánh đánh giết giết trên đường làm Trần Uy trở thành như vậy, thì cùng lắm là Trương Húc Đông xử lý đầu sỏ gây tội.
Nhưng lúc này đề cập đến sát thủ lính đánh thuê, vậy anh cần nhổ cỏ tận gốc.
Là một người lính đánh thuê nên anh quá rõ chuyện trong đó, cho dù có xử lý Robert thì những người còn lại của Hắc Sắc sẽ tìm anh, cho nên anh cần phải xóa sổ nhóm lính đánh thuê này.
Ở trong thế lực của Lý Ích Khanh, Trương Húc Đông sẽ không ăn uống miễn phí, nếu đã đồng ý anh ta thì anh cần phải làm một vài công tác chuẩn bị.
Anh không biết rõ chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ chứ chưa nói đến việc quen biết ai.
Khó khăn lớn nhất là anh không hề hiểu biết về các ông lớn bên chính trị và quân sự, lãnh tụ của các đảng chứ đừng nói là quen nhau.
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Tuy chuyện này không thể chỉ nói miệng là làm được, nhưng Trương Húc Đông cũng không quá xem trọng nó.
Việc anh phải làm lúc này là xử lý Hắc Sắc, sau đó lại giúp Lý Ích Khang, không xóa sổ thế lực này thì quá đáng tiếc.
May thay, ở Nam Thành truyền đến tin tức rằng Trần Uy đã tỉnh, nhưng không thể động đậy lẫn nói chuyện.
‘Tỉnh là chuyện tốt, chỉ cần tỉnh thì còn có hy vọng đứng lên.’ Cuối cùng Trương Húc Đông cũng yên tâm, nhưng không có nghĩa là anh sẽ tha thứ nhóm lính đánh thuê Ám Hắc, anh chuyển khổ đau thành cơn giận, thiếu điều không thể nhổ cỏ tận gốc nhóm lính đánh thuê này ngay lập tức.
Còn có một tin tức tốt, đó là Cục trưởng Phạm Chí Dũng bị xử chung thân.
Vì lập công chuộc tội, ông ta khai ra Hách Kiến Vân cùng Trần Thăng.
Hai tên này đã nghèo còn gặp cái eo, thời gian ở tù cũng ít nhất mười năm trở lên, cũng không biết là khi nào bọn họ có thể ra.
Hơn nữa, vì để chấn chỉnh bầu không khí, răn đe cảnh cáo, ba người này bị đưa đến nhà tù khốc liệt nhất Trung Quốc – nhà tù Cao Đào, có thể sống sót hay không thì chưa biết.
Vài ngày sau, Lý Ích Khang gọi điện đến, nói Robert đã đồng ý, chuẩn bị đến tìm chủ nhân bàn bạc giá cả.
Tất nhiên là nhiệm vụ không đơn giản, là ám sát một vị cán bộ lớn của Trung Quốc, thù lao là một trăm vạn đô la.
Nhân vật như vậy mà tiền công có bấy nhiêu đó, cho nên cần đàm phán, đây là bẫy rập mà đám người Trương Húc Đông đã bàn bạc trước đó.
Huyết Linh Lung cũng phát tin nhắn tới, nói là đã dò ra trụ sở chính của Hắc Sắc, đang theo dõi, chờ lệnh của Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông nở nụ cười âm u, lạnh thấu xương, đâm thẳng vào lòng người.
Ác Quỷ mang theo ZO chuẩn bị thật tốt, chờ Robert tiến vào vòng vây.
Bởi vì Trương Húc Đông quá nổi tiếng, để tránh rút dây động rừng thì anh để Nam Cung Diệp ra mặt, còn Trương Húc Đông thì nấp ở một bên..
Danh Sách Chương: