• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có chuyện xảy ra.

  Giọng nói trên điện thoại tiếp tục vang lên, Trương Tử Cẩn không dám thả lỏng trong chốc lát, nhanh chóng chạy tới tầng hầm

  Hàn Mẫn Linh cũng theo sau vào xe. Trương Tử Cẩn bắt đầu tăng ga, vẻ mặt lo lắng.

  "Làm gì mà vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

  Chiếc xe lao ra với tiếng gầm rú, nhìn mặt Trương Tử Cẩn trông nghiêm trọng Hàn Mẫn Linh cũng bất giác nín thở.

  Trương Tử Cẩn bật loa ngoài. Hàn Mẫn Linh sớm nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

  Giọng nói trong điện thoại là giọng của Lăng Dương vang lên rõ ràng.

  Hàn Mẫn Linh nghiến răng: "Mẹ kiếp! Lăng Dương!"

  "Gọi người dừng phương tiện truyền thông ngay lập tức." Trương Tử Cẩn siết chặt tay lái "Dùng điện thoại dự phòng gọi cho anh tôi, mọi tin tức liên quan đến Sở Kiều đều không được phép truyền ra ngoài!

  Hàn Mẫn Linh bình tĩnh làm theo, Trươmg Tử Cẩn lái xe cực nhanh vượt đèn đỏ, vào lúc này, có một tiếng động rất lớn từ đầu bên kia điện thoại.

  Khoảng năm sáu phút nữa là đến điểm đến.

  Trái tim Trương Tử Cẩn siết chặt, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên kia.

  "Sở Kiều?"

  "Sở Kiều? Trả lời tôi!"

  "Bíp, bíp -" Điện thoại bị ngắt kết nối , không có âm thanh.

Hàn Mẫn Linh nhìn tin vừa rồi có người gửi cho mình, môi mím chặt "... Cẩn Nhuế, truyền thông không ngăn được, Juise vừa rồi bốc cháy ở tầng hai. Sở Kiều, cô ấy..."

  ...

  -

  "Chết tiệt, ai phóng hỏa!" Lăng Dương chạy ra ngoài, toàn bộ quán bar hỗn loạn, mọi người đều chen lấn chạy ra ngoài.

  Lăng Dương đẩy Sở Kiều xuống sô pha, ngay sau đó, khói đen dày đặc bốc lên tầng ba.

  "Thiếu gia! Xử lý hai người này như thế nào?"

  Lăng Dương lại liếc nhìn Sở Kiều và Sở Dịch trên ghế sô pha, nở một nụ cười xấu xa: "Cứ để họ ở đây."

  Thuộc hạ do dự nói: "Thiếu gia, cái này... Tôi sợ là sẽ gϊếŧ người."

  "Cái gì? Vậy ngươi cũng muốn ở lại đây?"

"Không, tôi không dám."

  Đám cháy ở tầng 2, toàn bộ người ở tầng 1 đổ ra ngoài, tầng 3 trở thành một vùng sương khói.

  Xung quanh có nhiều người, xe của Trương Tử Cẩn dừng lại ở phía đối diện, cô đóng sầm cửa lại, tìm thấy bình oxy mà cô bỏ lại sau khi đi leo núi, cô lao sang phía đối diện trong một sải chân.

  Hàn Mẫn Linh theo sát phía sau.

  Ngay cả khi chuông báo cháy vẫn đang vang lên, Trương Tử Cẩn vẫn cố gắng đẩy những người xung quanh ra, đối diện hoàn toàn với hướng của đám đông.

  Quản lý an ninh đứng bên ngoài nhìn thấy một người liều mạng như vậy, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Không được vào!"

  Trương Tử Cẩn không có thời gian để nói chuyện với hắn, cho nên cô thậm chí không nhìn hắn.

  "Người trong quán bar đã ra hết rồi. Chúng ta ở đây phải đợi lính cứu hỏa đến kiểm soát hiện trường!" Quản lý an ninh nắm lấy cánh tay Trương Tử Cẩn kéo cô ra.

  "Cút!" Trương Tử Cẩn bị hắn ngăn lại, nâng cằm hạ giọng nói với hắn, không thèm nhìn.

  Quản lý an ninh không chịu buông tha, "Người ta đã chạy ra hết rồi, cô muốn làm gì ở chỗ này!!"

  "Tránh ra!"

  Đột nhiên có một âm thanh cực lớn khác từ tầng hai truyền đến, lửa đỏ rực xông thẳng đến tầng 1. Nhìn thấy lối vào duy nhất bị phong tỏa, khói dày cuồn cuộn như vải đen trên bầu trời, trái tim Trương Tử Cẩn run lên. Hất văng người quản lý an ninh cao 1,7m nặng hơn trăm ký sang một bên.

  "Cậu chỉ có thể đi lên từ cửa sau, cầu thang dưới tầng hầm của ga ra." Giọng của Hàn Mẫn Linh văng vẳng bên tai cô, "Mau lên!

  Khi người quản lý an ninh đứng dậy để tìm cô, trong đám đông đều hỗn loạn ồn ào, cả hai đã biến mất từ

lâu.

  ...

  Trương Tử Cẩn cùng Hàn Mẫn Linh lên tầng ba dựa theo bản năng. Cầu thang đầy khói bụi, xem ra ảnh hưởng không nhỏ.

  Tầng 3 không có lửa mà bốc khói nghi ngút.

  Cô bịt mũi và miệng mình rồi đâm sầm vào cánh cửa hành lang đóng chặt trên tầng 3. Mặt đất đầy những chai rượu, mảnh thủy tinh, bàn ghế lộn xộn. Tình huống này trông không hợp lý.

  Trương Tử Cẩn móc điện thoại của cô ra gọi cho Sở Kiều, nhưng cô vẫn không thể gọi được.

  "Sở Kiều, Sở Kiều, em ở đâu!" Cô nhíu mày hét lên vài lần, nghĩ nhất định phải mắng Sở Kiều khi đưa nàng ra ngoài, cô chỉ biết gọi nàng, nhưng cô không biết gọi nàng như thế nào! Đi một bước, cô giẫm phải một thứ gì đó. Khi nhìn xuống thì thấy một chiếc điện thoại bị phủ một lớp bụi, bị đập vỡ làm đôi trên mặt đất, chẳng trách điện thoại không thể kết nối được .

  Cô ngồi xổm xuống cầm điện thoại, từ khóe mắt liếc về phía bên phải, ở góc tường là bóng lưng gầy gò, hai tay rũ xuống thành ghế sô pha. Bên trái có thể nhìn thấy một người nữa đang nằm trên sô pha, Trương Tử Cẩn cảm thấy vui vẻ, vội vàng chạy tới vài bước, quên mất mình muốn mắng Sở Kiều cái gì, đi thẳng đến kéo Sở Kiều ra ngoài.

  Hàn Mẫn Linh đến đỡ Sở Dịch, thấy nửa khuôn mặt Sở Dịch được khăn ướt che miệng và mũi, không hề hấn gì. Đôi mắt cô đột nhiên mở ra, chớp mắt dữ dội nhìn Sở Dịch, liếc về phía Sở Kiều.

  "Chết tiệt, thằng nhóc này bị đánh thuốc mê đến mức không thể tỉnh dậy, Lăng Dương chết tiệt ." Hàn Mẫn Linh nâng Sở Dịch lên, gần như biết tất cả mọi chuyện sau khi vụ nổ xảy ra--

  Sau vụ nổ, chắc hẳn Sở Kiều đã đến bên cạnh Sở Dịch, thấm ướt chiếc khăn đặt lên mặt Sở Dịch, cho Sở Dịch cơ hội sống sót duy nhất.

  Nhưng bản thân nàng cũng hôn mê khi đi đến góc tường.

  Trương Tử Cẩn ôm Sở Kiều cùng Trương Mẫn Linh hướng lối ra đưa hai người ra ngoài.

  ...

  Khi đến ga ra dưới tầng hầm, Hàn Mẫn Linh trực tiếp đưa Sở Dịch vào trong, lái xe đến đón hai người còn lại. Trương Tử Cẩn nhanh chóng đặt Sở Kiều xuống, nheo mắt lại lo lắng gọi nàng: "Sở Kiều, em có nghe thấy không ?!"

  Ý thức của Sở Kiều rất mơ hồ, nàng cảm thấy cơ thể mình đang chìm vào trong nước. Nàng mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhưng không kìm được mí mắt nặng trĩu.

  Trương Tử Cẩn trực tiếp ngồi trên mặt đất, ôm đầu Sở Kiều lên lộ ra khuôn mặt của nàng, có thể thấy khuôn mặt trắng trẻo của nàng đã dính đầy bụi, làn da lộ ra dấu vết của khói. Cô hoàn toàn không có sức để chống đỡ, Trương Tử Cẩn cảm thấy trong lòng đau nhói, lấy bình dưỡng khí đặt vào mũi Sở Kiều: "Sở Kiều, thở đi."

  Sở Kiều nghiêng đầu, tay Trương Tử Cẩn vừa ấn vào miệng bình, nàng bắt đầu thở hổn hển, kèm theo một tiếng ho.

  Trương Tử Cẩn lo lắng, ôm Sở Kiều trong tay, vỗ nhẹ vào lưng Sở Kiều, nói: "Sở Kiều, mở mắt ra nhìn tôi có được không? Sở Kiều, em nghe thấy tôi nói không ? "

  Lông mi của Sở Kiều run lên trong giây lát, nhưng mắt nàng vẫn không mở.

  Trương Tử Cẩn đặt tay lên ngực Sở Kiều nhận thấy tim nàng đột nhiên ngừng đập.

  Trong lòng đột nhiên co rút lại, cô lập tức đặt Sở Kiều nằm trên mặt đất, cởi cúc áo khoác của Sở Kiều để lộ ra chiếc áo dệt kim đang quấn trên người nàng, cô trực tiếp quỳ trên mặt đất, đặt tay lên ngực Sở Kiều không ngừng ấn. Đôi mắt sâu như mực, cô nắm cái mũi nhỏ của Sở Kiều, cúi xuống ngậm lấy đôi môi của nàng để thổi khí. Thời gian trôi qua, Trương Tử Cẩn đã quên hết mọi chuyện, cuối cùng nhìn thấy lông mày của Sở Kiều giãn ra, nàng bắt đầu thở.

  Trương Tử Cẩn đặt mặt nạ dưỡng khí lên mũi Sở Kiều ấn hai lần, cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

  Khi Sở Kiều mở mắt ra, nàng không thể tin được khi nhìn thấy khuôn mặt Trương Tử Cẩn trong tầm mắt của nàng. Người phụ nữ trước mặt nàng mái tóc rối bù, lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô chật vật như vậy. Đôi mắt cô đầy lo lắng và hoảng sợ, trán đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt. Sở Kiều nhìn thấy ánh mắt này của cô, đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót, trong lòng tràn đầy một loại nghẹn ngào chưa từng thấy qua. Mũi trở nên đau nhức , hốc mắt đỏ lên.Phản ứng đầu tiên là lao vào vòng tay của Trương Tử Cẩn, giọng nói của nàng trở nên trầm lắng, "... Trương Tử Cẩn."

  Trương Tử Cẩn thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp ôm lấy Sở Kiều nói: "Nếu như tôi không đến kịp, em có biết nghiêm trọng như thế nào không? Nếu có chuyện, sao em không gọi cho tôi sớm hơn?" Em.... "

  Sở Kiều cong mắt khịt khịt mũi, lần này cũng không cảm thấy bực bội, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của Trương Tử Cẩn: "Nhìn đi, tôi biết chị sẽ tìm được tôi, đến cứu tôi."

  Trương Tử Cẩn không thể nói bất cứ điều gì.

  Đưa nàng lên xe, yêu cầu Hàn Mẫn Linh lái xe đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất. Dựa đầu Sở Kiều vào vai cô, Trương Tử Cẩn cảm thấy không còn khí lực ngay khi cô ngồi xuống, nhưng cô vẫn ôm chặt Sở Kiều.

  Đưa tay ra sau Sở Kiều, cô vô thức vỗ về lưng nàng một cách êm ái.

  "Trương ... Trương Tử Cẩn." Sở Kiều đột nhiên nhỏ giọng gọi, ngẩng đầu trong vòng tay của Trương Tử Cẩn, đôi mắt nâu trong suốt mờ ảo, bóng đen bên ngoài nhanh chóng lướt qua, Sở Kiều trông xấu hổ, vẻ mặt rất đáng yêu.

  "Sao vậy, không thoải mái sao?" Trương Tử Cẩn nhúc nhích, sợ Sở Kiều cảm thấy không thoải mái khi cô ôm vào lòng liền định buông ra.

  Cảm thấy bàn tay của Trương Tử Cẩn hơi run rẩy, cô cuối cùng để lộ tia sợ hãi đằng sau sự bình tĩnh của mình sau mọi chuyện. Sở Kiều đột nhiên cong môi cười, nâng người kề vào tai cô, giọng nói chỉ có hai người mới nghe được, chậm rãi nói: "Chị nói kết hôn, còn tính sao?"

  Trương Tử Cẩn dường như không thể tin vào những gì mình nghe thấy, cô chớp mắt nín thở trong vô thức.

  Từ mắt Sở Kiều nhìn xuống, cô thấy đôi môi mềm mại mà cô hôn vừa rồi-

  Người cô thích, nàng đang nói: "Tại sao chúng ta không ... thử?"

  Tác giả có chuyện muốn nói: Ngay sau khi Trương Tử Cẩn xuất hiện, cô đã làm tất cả những gì cần làm. Người vợ được cứu , được hôn. Tiếp theo là gì ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK