• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

       Trương Tử Cẩn lặng lẽ nghe bác sĩ mô tả về tình trạng tay của cô, nhìn bàn tay phải của cô vẫn im lặng và vô cảm.

  Cô cố gắng di chuyển, nhưng vô ích.

  Trương Tử Cẩn đang nghĩ, nếu tay phải của cô luôn như thế này, làm sao cô có thể bảo vệ Sở Kiều? Khi đặc biệt cần cô chiến đấu, làm sao cô có thể dùng tay phải để giữ cho Sở Kiều thoát khỏi nguy hiểm?

  “Đừng khóc, Sở Kiều.” Trương Tử Cẩn nhìn vào mắt Sở Kiều với vẻ thương hại, cố gắng hết sức để giọng điệu của cô không quá nghiêm trọng “Em cũng nghe thấy khung thép không đâm vào cột sống của chị. Nếu không ... Chiếc nhẫn trên tay chị phải trả lại cho em rồi. "

  “Chị đang nói nhảm gì vậy!” Sở Kiều dùng ánh mắt chua xót trừng mắt nhìn cô. “Chị không được phép như vậy nữa. Chúng ta đã kết hôn rồi, em không muốn bỏ mặc chị.”

  Trương Tử Cẩn không nói gì nữa, chỉ lắc đầu bất lực rồi khẽ thở dài.

  Bác sĩ nói phục hồi chức năng có thể cải thiện nhưng tay phải sẽ không bao giờ trở lại như lúc đầu. Trương Tử Cẩn biết không dễ dàng nắm giữ mạng sống trong một tai nạn lớn như vậy, cô biết mình không nên quá tham lam.

  Nhưng……

  Cô muốn thả lỏng tâm trạng nhưng không ngăn được sự lây lan của bất lực. Cô thậm chí không thể cảm nhận được cơn đau xé toạc ở bàn tay phải của mình, một số chỉ còn tê dại, như thể cô đã mất hết giác quan. Trương Tử Cẩn cảm thấy tay cô dường như đã trở nên vô dụng vào lúc này.

  Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều, từ từ đưa tay trái của mình ra vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của nàng, tự hỏi khi cô hôn mê con nhím nhỏ này đã khóc bao lâu rồi. Trời đổ mưa trong mắt Sở Kiều, nhưng cô không thể cầm ô cho nàng.

  “Cô gái nhỏ đó có sao không?” Trương Tử Cẩn nhớ tới lần bị cô đẩy ra trước khi khung thép sụp đổ, bó hoa cúc nhỏ nằm rải rác trên mặt đất, mỏng manh nhỏ xíu.

  “Không sao, em ấy không sao.” Sở Kiều chịu đựng nước mắt sắp trào ra “Em...”

  "Hừ, em không được phép khóc."Trương Tử Cẩn giả bộ nhẹ giọng nói "Chị tại sao luôn làm cho em khóc?Chị không phải luôn nói người luôn khiến em khóc không phải là người thích hợp với em sao?"

  “Trương Tử Cẩn!” Sở Kiều đột ngột đứng lên, cao giọng nói. Sau khi Trương Tử Cẩn biết về vết thương ở tay phải, lời nói của cô luôn lộ ra một chút mất tự tin, Sở Kiều có thể hiểu được suy nghĩ của cô vào lúc này, nhưng Trương Tử Cẩn làm sao có thể nói ra điều này? Sở Kiều luôn cảm thấy giây tiếp theo ...Trương Tử Cẩn sẽ nói hãy rời xa nàng.

  “Làm ơn, đừng nói những lời như thế này nữa.” Sở Kiều tiến lên nắm lấy vai Trương Tử Cẩn, đặt đầu mình vào lòng cô gằn từng chữ “Em sẽ không rời xa chị, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Được không?"

  Trương Tử Cẩn không nói gì chỉ nhắm mắt lại một cách mệt mỏi, từ từ vòng tay qua eo Sở Kiều.

  Đến chiều, ba mẹ Trương vội vàng chạy đến bệnh viện, ngoài nỗi buồn cho Trương Tử Cẩn, còn lại thấy may mắn là cô đã cứu được tay và cô còn sống trong một vụ tai nạn lớn như vậy.

  Trong vụ sập khung thép, không có trường hợp thương vong nào khác do được sơ tán kịp thời. Sau đó, người ta phát hiện khung thép bị làm giả nhưng qua theo dõi giám sát thì thấy không có gì bất thường.

  Nếu đây là cố ý, thì mục đích của người này là Trương Tử Cẩn, người nào ác độc như vậy? Vì không biết là chuyện bất bình cá nhân hay chuyện gì khác nên tạm thời Trương gia không công bố rộng rãi.

  Theo ý định của Trương Tử Cẩn, cô đã làm thủ tục vào ngày hôm đó và được chuyển trở lại bệnh viện trong nước. Trong chuyến bay kéo dài mười hai giờ, Sở Kiều cho cô ăn uống, rửa mặt rồi chỉnh lại chỗ ngồi cho cô. Sở Kiều không để Trương Tử Cẩn tự mình làm, ngay cả khi ba mẹ của cô muốn giúp thì Sở Kiều vẫn tự mình cố gắng.

  Trương Tử Cẩn cảm thấy có lỗi vì nàng đã quá mệt mỏi khi phải chăm sóc cô, trên chuyến bay trở về, Sở Kiều đã không chợp mắt trong hơn 20 giờ. Cô nói trong bất lực: "Sở Kiều, chị vẫn có thể sử dụng tay trái của mình. Đừng nhìn chị như thể bị tàn tật vậy."

Nhưng Sở Kiều chỉ không chịu để cô động đậy, nghiêm mặt nói: "Em lo được cho chị, nên chị nằm xuống cho em. Chị có khát không, để tiếp viên lấy nước được không?"

  “Không khát.” Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, để Sở Kiều nằm trên vai mình, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, chị muốn em ngủ với chị một lát, được không?

  Trong ba tiếng đồng hồ, Sở Kiều cuối cùng cũng nheo mắt lại một lúc. Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh đánh thức nàng, Sở Kiều mới biết đã đến thành phố Bắc Lâm.

  Dưới mắt nàng hiện rõ hai quầng thâm, sắc mặt cũng không khá hơn là bao, tái nhợt không còn chút máu. Những người đến đón ở sân bay là Hàn Mẫn Linh và Phương Tịnh Y, Phương Tịnh Y trực tiếp đến bằng xe của bệnh viện.

  Vừa đến bệnh viện, sau khi Trương Tử Cẩn đến phòng bệnh, Phương Tịnh Y vỗ vai Sở Kiều nói: "Đi ra với tôi."

  “Làm sao vậy?” Trương Tử Cẩn nhướng mắt nhìn cô “Đừng bắt nạt cô ấy.”

  “Chị im đi!” Phương Tịnh Y lúc này tâm trạng vô cùng khủng hoảng, cô vẫn đang học lớp A. Nghe được tin tức Trương Tử Cẩn bị khung thép đập trúng, cô cảm thấy ba hồn sáu vía đều sợ hãi nên trực tiếp tìm cô. Chuẩn bị bay sang Anh thì nghe tin bố mẹ Trương đi qua đón người ta về nên đành bỏ cuộc.

  Khi chờ trong bệnh viện, cô thấy thông tin từ Anh gửi về, thấm thía vết thương lòng.

  Phương Tịnh Y là một bác sĩ, cô biết chính xác loại tổn thương này sẽ lớn như thế nào đối với cuộc sống tương lai của Trương Tử Cẩn. Cô lớn lên cùng Trương Tử Cẩn từ khi còn nhỏ, Trương Tử Cẩn luôn là người lớn lên với chìa khóa vàng, xuất sắc và rạng rỡ. Việc bị thương ở tay phải lần này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Điều mà Phương Tịnh Y lo sợ là Trương Tử Cẩn suy sụp trong lòng.

  Sở Kiều nói: "Không sao, chị ở đây, em cùng Phương Tịnh Y nói chuyện một chút."

  Phương Tịnh Y và Sở Kiều đứng hành lang của bệnh viện, cả hai đều im lặng một lúc không ai lên tiếng.

  Nhưng khoảng lặng vẫn cần ai đó phá vỡ. Phương Tịnh Y dựa vào tường thở dài nói: “Chấn thương tâm lý thực ra là nghiêm trọng hơn là chấn thương thể xác của bệnh nhân”.

  Sở Kiều ngẩng đầu: "Ý của em là?"

  "Bác sĩ ở Anh lẽ ra phải nói rõ với chị nếu dây thần kinh tay bị thương, chức năng của tay phải sẽ không còn tốt như trước. Trước mắt, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Điều tôi muốn nói - "Phương Tịnh Y dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc" Chị biết đấy, Tử Cẩn từ nhỏ đã là một người kiêu hãnh. Chị ấy chắc chắn sẽ cảm thấy khó chấp nhận tất cả những điều này. Tử Cẩn luôn là người hoàn hảo, nhưng bây giờ sự hoàn hảo đã xuất hiện vết nứt. Có thể chúng ta nghĩ việc giữ được mạng sống của chị ấy là tốt, nhưng trong lòng Tử Cẩn không nghĩ vậy. "

  "Chị ấy không ..." Sở Kiều muốn bác bỏ lời nói của Phương Tịnh Y nhưng nghĩ đến những gì Trương Tử Cẩn đã nói với chính mình trong khoảng thời gian này, nàng cuối cùng ngừng nói.

  Phương Tịnh Y tiếp tục nói "Mặc dù tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng tôi hiểu Trương Tử Cẩn hơn bất cứ ai ... Chị có thể hiểu những gì tôi nói."

  Sở Kiều thì thào: "Ừ, tôi hiểu rồi."

  “Vậy… tôi có chuyện muốn nói với chị, không, tôi muốn… làm ơn.” Phương Tịnh Y rũ mắt xuống, nghiêm túc đứng trước mặt Sở Kiều Kiều cúi đầu “Bởi vì chị là vợ hợp pháp của Tử Cẩn. Vậy nên tôi muốn nói cho chị biết ... Không cần biết Tử Cẩn có khôi phục lại như ban đầu hay không, có thể trước mắt chị ấy sẽ thay đổi tính tình, hoặc có thể chị ấy sẽ để chị rời xa chị ấy, nhưng tôi cầu xin chị-đừng rời xa chị ấy, hãy ở bên chị ấy vượt qua rào cản này, được không? "

  Nghĩ lại, tình cảm của Phương Tịnh Y dành cho Trương Tử Cẩn cũng rất chân thành. Sở Kiều có thể hiểu được sức nặng của lời nói này, cũng có thể hiểu Phương Tịnh Y đang thực sự lo lắng.

  “Phương Tịnh Y.” Sở Kiều thì thầm với cô “Đây đều là những việc tôi nên làm.”

  Phương Tịnh Y nói, "Cảm ơn."

  Trong phòng, Hàn Mẫn Linh đang nói chuyện với Trương Tử Cẩn "Không thể tìm thấy. Người đàn ông tránh giám sát và chỉ chụp hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, không có gì khác."

  Trương Tử Cẩn hỏi: "Không có gì?"

  "Ừ, cậu đã xúc phạm ai? Suy nghĩ lại đi? Cậu có chuyện gì ở Anh hay ở trong nước không?"

  “Hẳn là người Trung Quốc.” Trương Tử Cẩn suy nghĩ một chút “Ngoại trừ tôi tìm Vũ Nguyệt cho cậu ở Anh, không thể có bất cứ ai trong võ đài quyền anh ngầm.”

  "Vũ Nguyệt ..." Hàn Mẫn Linh cau mày nói "Chắc chắn không liên quan gì đến Vũ Nguyệt ... Chờ một chút, chờ một chút, Vũ Nguyệt, tôi nhớ rồi."

  “ Vũ Nguyệt làm sao?” Sở Kiều vừa nghe thấy Hàn Mẫn Linh nói tên của Vũ Nguyệt thì nàng mở cửa hỏi.

  Hàn Mẫn Linh vừa muốn nói đã thấy Trương Tử Cẩn đang nháy mắt với mình, liền nhanh chóng thay đổi lời nói: "Không sao, chỉ là Vũ Nguyệt rất lo lắng cho em. Nếu em quay lại, có thể gọi hoặc gửi tin nhắn cho em ấy."

  "Ở nhà sao? Em về lấy quần áo." Sở Kiều liếc nhìn Hàn Mẫn Linh " Tử Cẩn đang ở bệnh viện. Em phải lấy ít quần áo cho chị ấy."

  Trương Tử Cẩn cười, nói "Vợ chị cực khổ rồi."

  Hàn Mẫn Linh nói: "Vũ Nguyệt đến tận tối mới về nhà. Em ấy đang bị quái vật Tần Viễn Thư huấn luyện. Giờ về em không tìm được đâu."

  “Được rồi.” Sở Kiều liếc nhìn chiếc áo khoác nhàu nhĩ trên người, quên đi, thật ra nàng là người mặc một bộ quần áo gần ba ngày, có thể gọi là minh tinh luộm thuộm nhất rồi. Nàng hôn Trương Tử Cẩn một cái rồi nói: "Vậy em quay lại lấy quần áo, chị ngoan ngoãn đợi em nhé."

  “Được rồi, em đừng lo, đi đường cẩn thận.” Trương Tử Cẩn đáp.

  Sau khi Sở Kiều rời đi, Trương Tử Cẩn bỏ đi vẻ thoải mái vừa rồi, đôi mắt thâm thúy đen tối, lạnh lùng nói: "Nói tiếp đi."

  Hàn Mẫn Linh khó hiểu "Tại sao không cho Sở Kiều biết chuyện này?"

  "Cô ấy càng biết ít càng tốt. Người đó ở trong tối, chúng ta ở trong sáng, hắn đều có thể tấn công tôi. Cậu nghĩ hắn sẽ không tìm thấy Sở Kiều sao? Đó là ai?"

  "Mặc dù không chắc chắn,Vũ Tuấn, ba của Vũ Nguyệt, cậu có nhớ cái tên này không? Chính Vũ Tuấn đã xuất hiện khi mẹ Sở Kiều đến gây rối. Ông ta đội chiếc mũ đó." Hàn Mẫn Linh ngẫm lại. "Nhưng từ khi Vũ Nguyệt trở về Trung Quốc liền biến mất, làm sao lại đột nhiên xuất hiện?"

        “Điều tra.” Ngón tay trỏ trái của Trương Tử Cẩn vô thức linh lên giường bệnh. “Đã điều tra trong nước, rất có thể có hắn đã trở về Trung Quốc. Dù có lộn ngược cũng phải tống người này ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK