• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

       Sở Kiều cố gắng đẩy vai Trương Tử Cẩn để cô tránh xa mình nhưng không thành công. Nhiệt độ trong phòng khoảng 25 độ, nhưng Sở Kiều còn cảm thấy hơn thế nữa, nàng cảm thấy là ba mươi độ, hơn ba mươi độ.

  Nóng, là cảm giác của nàng.

  Quần áo, chăn và ga trải giường tất cả đều lộn xộn. Miệng khô lưỡi đắng khiến giọng có chút khàn : "Sao chị mặc nhiều vậy?"

  Trước đây Sở Kiều chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, kể cả khi đóng phim. Nàng đã từng yêu một lần nhưng không đi đến bước này. Cho nên, đây là lần đầu tiên của nàng.

  Trương Tử Cẩn không biết, cô thấy mặt Sở Kiều đỏ bừng, thở không đều, không biết là do uống rượu hay do nóng, nhưng lời của Sở Kiều đã là một lời mời gọi cô.

  ..................

  Trương Tử Cẩn nắm lấy ngón tay và hôn đầu ngón tay nàng. Sở Kiều mở mắt ra nhìn Trương Tử Cẩn, đầu ngón tay nàng chợt ớn lạnh vội vàng rụt tay lại, đôi mắt không biết là xúc động hay đang nóng lên, ươn ướt, nàng không nói được gì. Chỉ ấp a ấp úng: "Chị, chị ..."

  Trương Tử Cẩn liếm khóe môi, "Tôi làm sao?"

  Đôi mắt của cô đen láy, nàng có thể nhìn thấy rất sâu, rất sâu, trong đó có một tình yêu không thể che giấu . Sở Kiều có thể nhìn thấy tất cả. Nhưng còn rất nhiều cảm xúc khác, rất phức tạp. Tất cả đều hòa quyện trong đôi mắt ấy. Sở Kiều hiểu được những cảm xúc này khiến nàng cảm thấy nóng hơn và nhịp tim của nàng cũng tăng nhanh. Trương Tử Cẩn đang kiềm chế bản thân, cô sợ mình cảm thấy khó chịu.

  Sở Kiều biết Trương Tử Cẩn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

  Sở Kiều cười, hai mắt cong lên, nói: " Tử Cẩn, nếu có thể trở lại 5 năm trước. Chị vẫn tìm đến tôi sao?"

Nàng duỗi tay ra ôm lấy Trương Tử Cẩn, nàng nhìn vào mắt cô ,nhớ tới bộ dáng người trước mặt thật sâu, không khỏi thở dài: "Không sao, nhưng cuối cùng chị cũng ở đây rồi."

  Sau khi nghe những lời này, Trương Tử Cẩn không nói gì nhưng hơi thở của cô tăng lên, đặt một tay lên sau đầu Sở Kiều bắt đầu hôn nàng. Ban đầu cô chỉ hôn nhẹ nhàng nhưng sau đó thì không thể kìm được. Trương Tử Cẩn hôn rất cuồng nhiệt khiến Sở Kiều không thể hô hấp. Sở Kiều chỉ có thể ôm cổ cô chịu đựng.

  Không thể kiểm soát, chỗ Trương Tử Cẩn chạm vào đều làm cho Sở Kiều nóng lên chỗ đó. Vị trí của hai người không có gì thay đổi, Sở Kiều hoàn toàn không phải đối thủ của Trương Tử Cẩn nên nàng chỉ có thể tùy ý cô muốn làm gì thì làm. Nhiệt độ cơ thể cô sưởi ấm nàng, cho nàng cảm giác an toàn mà trước đây nàng chưa từng có, bao gồm vô số niềm hạnh phúc khi chạm vào nhau. Sở Kiều tự mình tận hưởng tất cả.

  Động tác của Trương Tử Cẩn luôn nhẹ nhàng, lúc đầu rất chậm, cô rất sợ Sở Kiều cảm thấy không thoải mái, một lúc cô sẽ hỏi Sở Kiều cảm giác của nàng như thế nào. Sau khi nghe câu trả lời từ miệng Sở Kiều cô mới có thể biết mình nên làm gì.

  Cô thích giọng nói của Sở Kều, cô cảm thấy rất hài lòng khi chỉ cần lắng nghe cơ thể và tâm trí của nàng. Vào giây phút cuối cùng, ngón tay của cô cuối cùng trượt xuống nơi mềm mại của nàng. Sở Kiều cảm thấy mình đang đắm mình trong biển, nhưng nàng cảm thấy khát hơn, người duy nhất có thể làm dịu cơn khát của nàng là Trương Tử Cẩn.

  Nàng mơ hồ nghe thấy Trương Tử Cẩn nói bên tai, hình như cô nói: "Sở Kiều, Sở Kiều, hiện tại tôi không ép em yêu tôi, nhưng cuối cùng em sẽ yêu tôi."

  Ngay cả lúc này, Trương Tử Cẩn cũng không miễn cưỡng nói, cô rõ ràng là rất háo hức. Cô nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, tiếp theo là mũi, rồi tìm kiếm môi nàng hôn xuống. Đưa đầu lưỡi trượt vào hút hết mật ngọt bên trong. Vừa hôn vừa di chuyển tay xuống ngực Sở Kiều xoa nhẹ. Lúc này Sở Kiều dường như không thở nổi chỉ biết rêи ɾỉ dưới thân cô. Khi tay tiếp tục di chuyển nơi tam giác bí hiểm kia. Trương Tử Cẩn cảm thấy Sở Kiều không ngừng đẩy cô ra. Tiếp tục nói: "Em có thể cho tôi không?!

      Cô quan sát biểu hiện và ánh mắt của nàng, không có ý từ chối. Cô tiếp tục theo phán đoán của mình hôn Sở Kiều, tay tiếp tục động tác đi vào trong. Sở Kiều run rẩy. Cô vội hôn sâu Sở Kiều hơn để phân tán sự chú ý của nàng rồi tiếp tục tiến sâu hơn một chút phá vỡ vật cản cuối cùng. Sở Kiều vì đau mà kêu lên một tiếng, hai tay cũng ôm chặt lấy cô, nàng cắn chặt môi thở hổn hển. Lúc đầu cảm thấy khó chịu nhưng dần theo động tác ra vào của Trương Tử Cẩn, cảm giác khó chịu không còn nữa mà thay vào đó là thứ cảm giác xa lạ, thoả mãn đến bất ngờ. Trương Tử Cẩn thấy chất lỏng màu đỏ diễm lệ trên ngón tay cô, nhưng lại nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, ôm Sở Kiều vào lòng một cách thoải mái.

  Sở Kiều không nhận ra cô đang khóc, nước mắt cô trượt xuống khóe miệng, có vị mặn. Mồ hôi nhễ nhại nhưng nàng vẫn cứ ôm chặt Trương Tử Cẩn không chịu tách ra, cho đến khi cô vươn tay rút khăn giấy ra lau cho nàng, khóe mắt nàng hoảng hốt khi thấy nước mắt cô lăn dài: "Đừng khóc, đừng khóc."

  Trương Tử Cẩn nhìn thấy Sở Kiều mềm lòng, cô ôm Sở Kiều: " Tôi khóc là do tôi hạnh phúc ... Sở Kiều" Cô lại thở dài. "Tôi có thể làm bất cứ điều gì em muốn, Sở Kiều."

  Cô nói một cách bình tĩnh và đưa tay lau nước mắt của cô rơi trên mặt Sở Kiều. Sở Kiều chỉ lắc đầu không nói chuyện, nhiệt độ trên mặt vẫn còn nóng, trên lông mi cũng có nước mắt. Sở Kiều khóc mà không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ vì cảm thấy quá hạnh phúc nên nước mắt tự chảy ra. Nàng ngẩng đầu hôn Trương Tử Cẩn, hô hấp và nhiệt độ cơ thể đều rất nóng.

  Trương Tử Cẩn lập tức đáp lại nàng.

  Lần này, Sở Kiều vẫn bị áp chế, thậm chí còn không có cơ hội để thở, ban đầu nàng sẽ cầu xin sự thương xót, nhưng sau đó thấy cầu xin sự thương xót là vô ích. Sau lần đó, Trương Tử Cẩn dường như biết tất cả những gì cô nên làm và phải làm như thế nào, dễ dàng đưa nàng lên đỉnh. Sở Kiều thật sự không còn chút sức lực, nàng nắm cánh tay Trương Tử Cẩn hít một hơi, lật qua lật lại, cả ga giường đều trở nên nhàu nát.

  Nàng nghĩ Trương Tử Cẩn thực sự là một học trò rất tốt.

  Như Trương Tử Cẩn đã nói trước đây, mọi thứ đều khiến nàng hài lòng ... và, đêm này thực sự dài. Sau đó, Trương Tử Cẩn muốn ngày càng nhiều, Sở Kiều gần như lại muốn khóc, Trương Tử Cẩn hỏi nàng thích gì, hỏi nàng có thích không, cô rất kiên trì. Sở Kiều thậm chí không còn sức để trả lời nên chỉ có thể ậm ừ. Tỏ ý là cô không thể ủy khuất nàng như thế.

  Trương Tử Cẩn đã làm ngược lại, cho nàng vô số nụ hôn sâu, muốn nàng vô số lần. Không biết đã mất bao lâu Sở Kiều nói nàng muốn uống nước, Trương Tử Cẩn đi lấy cho nàng rồi để nàng nghỉ ngơi.

  Khi Sở Kiều đang đợi Trương Tử Cẩn trở về phòng, nàng rốt cuộc nhớ lại những gì mình đã nói lúc trước? Nàng phải là người ở trên? Hmm ... mà bây giờ....

Khi Trương Tử Cẩn trở lại với ly nước trong tay rồi đưa nàng uống. Sở Kiều không biết tại sao lại tức giận, quay đầu đi không muốn uống nước nữa.

  Trương Tử Cẩn không còn cách nào khác là phải tự mình dụ dỗ cho nàng uống. Khi đã cho nàng uống xong. Kết quả là cô liền khống chế từ phía sau ném Sở Kiều trở lại trên giường.

  Mặc dù hành động rất dữ dội nhưng Sở Kiều không hề cảm thấy khó chịu, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự an toàn mà Trương Tử Cẩn mang lại cho nàng.

  Trương Tử Cẩn nghĩ, thật tốt nếu thời gian có thể dừng lại như thế này, dừng lại khi cô và nàng thân mật nhất.

  ...

  "Em không sao chứ?" Trương Tử Cẩn ôm Sở Kiều, muốn đưa nàng đi thu dọn một chút để chút nữa có thể ngủ ngon hơn. Đã ba giờ sáng rồi.

  Sở Kiều nói bằng giọng mũi rất nhỏ, không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi. "Chị đúng là ... đồ khốn nạn."

  Trương Tử Cẩn rất hài lòng khi thấy biểu hiện của nàng. Lắng nghe tiếng thở của Sở Kiều, véo mặt nàng một lần nữa. Sở Kiều lúc này đã quá mệt nên cũng không thể cử động. Trương Tử Cẩn siết chặt cánh tay nàng, xoa bóp vai nàng, dịch vụ này khá tốt. Như nghĩ ra điều gì, Sở Kiều trừng mắt nhìn cô: "Tại sao chị lại bóp cánh tay của em?!" Không phải cánh tay của Trương Tử Cẩn nên đau sao?

  Ôi quá ngược rồi.

  Phòng ngủ lộn xộn, chăn bị vứt trên sàn, ga trải giường cũng vậy. Một số thứ mà Sở Kiều có thể với tới đã bị cô quét xuống đất, làm cho một mớ hỗn độn.

     Sở Kiều đột nhiên trở nên rất đáng yêu, Trương Tử Cẩn thích cách nàng bám cô như con bạch tuột.

  Trương Tử Cẩn ôm Sở Kiều để hôn nàng một lần nữa. Sở Kiều đáp lại, cảm thấy nàng hôn bao nhiêu cũng không đủ. Nghĩ đến việc ngày mai phải bay đi thành phố khác làm nàng lại cảm thấy khó chịu, càng ôm chặt Trương Tử Cẩn hơn.

  Trương Tử Cẩn vuốt ve tấm lưng mịn màng của nàng. Sở Kiều lại ôm cô, Trương Tử Cẩn nhanh chóng tách hai người ra: "Em có muốn nữa không?"

  Nghe Trương Tử Cẩn nói xong, sắc mặt nàng nhanh chóng căng thẳng: "Chị..Chị..Chị không mệt sao? Sao tay không đau? Còn dám nói là lần đầu tiên yêu, em không tin chị nữa. Vô lý."

  Giọng của Sở Kiều càng ngày càng thấp, ánh mắt rơi vào vết cắt nhỏ trên môi Trương Tử Cẩn.

  Nàng đã cắn nó.

  Trương Tử Cẩn giơ tay lên, lắc lắc, tiến tới nhéo cằm Sở Kiều nhỏ giọng nói: "Em quên rồi? Tôi là võ sĩ. Quan trọng nhất là sức mạnh của đôi tay."

  Sở Kiều:"..."

--------

  Sở Kiều mệt mỏi ngủ rất say, nàng thậm chí còn không nhận điện thoại của quản lý Châu lúc sáu giờ sáng.

  Trương Tử Cần nghe máy giúp nàng. Quản lý Châu đã biết về cuộc hôn nhân giữa hai người cũng không ngạc nhiên chút nào mà còn bình tĩnh nói sẽ đến đón Sở Kiều ra sân bay lúc bảy giờ để nàng chuẩn bị.

  Trương Tử Cẩn đáp lại, sau khi cúp điện thoại, cô cúi đầu nhìn Sở Kiều vẫn đang ngủ mới miễn cưỡng đánh thức nàng. Xem một hồi, cô gọi Sở Kiều mấy lần.

  Sở Kiều khó nhọc mở to mắt, "Hả?"

  Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng nói: "Dậy đi? Quản lý Châu một tiếng nữa sẽ đến đón em ra sân bay. Em có muốn chuẩn bị gì không? Chị sẽ giúo em."

  "Không, không cần." Sở Kiều buồn ngủ, cố chống đỡ chính mình, tóc tai bù xù. Trương Tử Cẩn buồn cười nắm tay Sở Kiều rời khỏi giường.

  Sở Kiều gần như không thể đứng vững, nhưng may mắn nàng được Trương Tử Cẩn giữ lại.

  Trương Tử Cẩn cười: "Có muốn chị đi cùng không?"

  Sở Kiều cuối cùng cũng tìm được sự tỉnh táo khi nghe những lời này, nàng vặn vòi nước lên, búng nước lên mặt Trương Tử Cẩn, "Còn nói! Nếu không phải tại chị, em có thể làm được..."

  Trương Tử Cẩn cũng bận rộn trong thời gian này, cô cũng bận đi công tác.

  Thành phố Bắc Lâm và thành phố Thần An nếu trước đây Sở Kiều không nghĩ đó là một vấn đề lớn thì nàng đã tiến gần hơn đến Trương Tử Cẩn. Nàng muốn ở lại với Trương Tử Cẩn vì nàng không muốn làm việc.

  Trước đây nàng chưa bao giờ nhận ra nàng thực sự thích đeo bám người.

  Khi nàng rửa mặt Trương Tử Cẩn ôm nàng từ phía sau, dựa vào vai nàng thì thầm: "Em không muốn đi phải không?"

  Sở Kiều nói trong khi đánh răng: "Chị có nghĩ chị nghĩ quá nhiều không."

  "Mất bao lâu?"

  "Năm ngày."

  "Được rồi." Trương Tử Cẩn suy nghĩ một chút, "Ngày trở về chị sẽ đón em ở sân bay."

  Sở Kiều đặt chiếc cốc xuống, đặt tay lên tay Trương Tử Cẩn nói nhỏ: "Điên à? Sẽ có rất nhiều người hâm mộ với phóng viên. Chị làm gì ở đó?"

  Vừa dứt lời, nàng chạm vào chiếc nhẫn trên tay Trương Tử Cẩn. Chiếc nhẫn này vẫn chưa được tháo ra kể từ khi cô đeo nó. Sở Kiều đoán ai đó sẽ hỏi cô về nguồn gốc của chiếc nhẫn này. Cô sẽ trả lời như thế nào?

  "Hạ Tử Du nói lúc đó chúng ta có thể sắp xếp ghi hình chương trình. Chị sẽ đón em."

  Khi cả hai trở lại phòng ngủ, Sở Kiều yêu cầu Trương Tử Cẩn ra ngoài để nàng thay quần áo. Trương Tử Cẩn cười nhìn nàng, bây giờ vẫn còn ngại ngùng?

  Sở Kiều nhìn cô chằm chằm: "Mau lên! Đừng nhìn!"

  Khi Trương Tử Cẩn ngoan ngoãn quay lại, nàng lại nói:"Sao chị không ra ngoài"

  Trương Tử Cẩn giọng vui vẻ: "Chỉ cần là ở bên cạnh em."

  Khi Sở Kiều đã thu xếp sạch sẽ, nàng chuẩn bị đi ra ngoài.

  Trương Tử Cẩn dẫn nàng xuống nhà trong bộ quần áo ở nhà còn Sở Kiều thì ăn mặc rực rỡ. Khi ở trong thang máy, nàng nhìn Trương Tử Cẩn đang đứng bên cạnh, muốn đưa tay ra ôm cánh tay Trương Tử Cần nhưng lại chần chừ, lần đầu tiên nàng có cảm giác như một cô gái mới lớn, giống như mối tình đầu. .

  Trương Tử Cẩn, Chị quá ngọt ngào.

  Sở Kiều còn đang suy nghĩ lung tung, Trương Tử Cẩn đã dùng tay trực tiếp đem người ôm vào trong lòng của cô.

  Trương Tử Cẩn quá tốt với nàng, Sở Kiều nghĩ.

  Trên thực tế, nàng đi một bước về phía cô, Trương Tử Cẩn đã đi về phía nàng trong chín mươi chín bước còn lại.

  Trước khi ra khỏi thang máy, Sở Kiều nói vào tai Trương Tử Cẩn: "Khi em quay lại, em cũng sẽ bắt nạt chị."

  Khi gió lạnh ập đến, Trương Tử Cẩn vội vàng bảo vệ Sở Kiều, rõ ràng cô là người ít mặc hơn. Vừa nhìn lên đã thấy quản lý Châu đang đợi trên xe bảo mẫu, nhướng mắt: "Thử xem?"

  Thử thì thử, ai mà không dám?

  Sở Kiều chào quản lý Châu. Trương Tử Cẩn ôm nàng một lần nữa trước khi nàng chuẩn bị đi, nói với Sở Kiều nhớ tháo nhẫn ra.

  "Được." Sở Kiều cất chiếc nhẫn đi, nhìn Trương Tử Cẩn "Chị mau vào nhà đi, mặc ít như vậy sẽ cảm lạnh mất."

  Trương Tử Cẩn đứng yên mỉm cười, như thể cơn gió lạnh này đối với cô không đáng để nhắc đến.

  Sở Kiều: "? Tại sao chị không vào?"

  Trương Tử Cẩn lười biếng nói: "Đứng lâu như vậy rồi, em không muốn làm gì trước khi đi?"

  Quản lý Châu giả vờ cô không tồn tại.

  Trương Tử Cẩn muốn một nụ hôn tạm biệt , cô nóng lòng muốn trở thành một viên đá nhỏ nhảy vào túi Sở Kiều để cô có thể đi theo nàng bất cứ đâu.

  Có quản lý Châu ở bên, Sở Kiều xấu hổ nhưng Trương Tử Cẩn vẫn đứng đó nhìn nàng một cách nhàn nhã, như thể cô sẽ không rời đi mà không nhận được gì đó. Sở Kiều sợ gió sẽ khiến người ta bị cảm lạnh nên nhanh chóng véo má Trương Tử Cẩn, "Đi vào đi."

Trương Tử Cẩn vui vẻ cười: "Đi đường cẩn thận."

  Quản lý Châu nhìn lên bầu trời, đôi mắt cô phân tán khắp nơi. Cô thực sự không cam tâm màn thể hiện tình cảm trước mặt cô, một người là nghệ sĩ dưới tay cô và một người là lão bản, cô không thể nói gì.

  ...

  Thông tin liên lạc của Trương Tử Cẩn đã được đưa cho Sở ba trước khi Sở Kiều rời đi, không mất nhiều thời gian để nhận được tin từ ông.

  Trương Tử Cẩn nói với Sở Kiều là ông đã nhận sai. Khi Sở Kiều bằng lòng, ông sẽ nói về việc gặp dì Từ

  Trương Tử Cẩn đáp, không vội.

  Sở ba nói để hai gia đình dùng bữa cùng nhau. Ông sẽ đợi cho đến khi Sở Kiều trở lại.

  Trương Tử Cẩn và ông đã nói chuyện rất nhiều về Sở Kiều, cô rất kiên nhẫn lắng nghe, điều này khiến ông hài lòng hơn về cô.

  Trước khi lên máy bay, Sở Kiều nhắn cho Trương Tử Cẩn: Nhớ ăn sáng nhé, chị đã làm việc chăm chỉ rồi.

  Trương Tử Cẩn trả lời: Cảm ơn em, chị không mệt.

  -

  Thời gian bay không dài, 1 tiếng rưỡi nữa sẽ đến. Khi quản lý Châu và Tiểu Duẫn xuất hiện ở sân bay cùng với Sở Kiều, nàng ngay lập tức sửng sốt trước bầu không khí của sân bay.

  Tất cả người hâm mộ hét lên như điên ngay khi nàng bước ra. Sở Kiều không ngờ lại có nhiều người hâm mộ đến đón nàng như vậy. May mắn nàng đã đeo kính râm nên ánh mắt kinh ngạc của nàng đều bị che đi.

  "Nữ thần Sở Kiều, Nữ thần Sở Kiều!!! xuất hiện rồi, nữ thần của tôi thật tốt!"

"Sở Kiều, Sở Kiều, Chị có thể ký cho tôi không?!"

  "Ah ah ah, cô ấy nhìn thấy tôi liền cười với tôi! Đẹp quá tôi ngất đây !! Quả nhiên cô ấy chính là người phụ nữ của Tử Cẩn!!"

  Sở Kiều ký tên khi đi trên con đường do nhân viên bảo vệ mở ra, thấp giọng hỏi Tiểu Duẫn ở một bên: "Có chuyện gì vậy?"

  "Chị Kiều, chị nổi tiếng trở lại rồi." Tiểu Duẫn siêu hưng phấn, hai mắt lóe lên, "Nhìn nhóm người cầm nhãn hiệu CP đằng kia, rất nhiều người cp chị với Trương tổng.

  Fan xô đẩy chạy theo tốc độ của Sở Kiều vừa đi vừa chụp ảnh. Một cô gái cầm điện thoại vội đi không nhìn đường phía trước, loạng choạng tình cờ bị Sở Kiều nhanh chóng đỡ lại: "Cẩn thận."

  Cô gái sửng sốt, khi hoàn hồn thì Sở Kiều đã bước đi, cô hét lên hai lần rồi chạy lên: "Ahhhhh, em yêu chị đến chết đi được !!!"

  Tai của Sở Kiều tràn ngập tiếng nói và câu hỏi của người hâm mộ, chủ yếu là về nàng và Trương Tử Cẩn.

  Không ngờ nàng và Trương Tử Cẩn lại có thể thu hút nhiều sự chú ý như vậy.

  Sở Kiều không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại nàng rất tự hào.

  Quản lý Châu thúc giục nàng: "Đừng ký nữa, lên xe đi."

  Có quá nhiều người hâm mộ trên đường đi, ai cũng muốn có chữ ký của Sở Kiều. Có nhiều người đến tìm nàng để xin chữ ký cùng những bức ảnh của Sở Kiều và Trương Tử Cẩn, nói họ đặc biệt thích cp của nàng. Sở Kiều nhìn thấy bức ảnh cp liền ngay lập tức đến lấy nhưng quản lý Châu gạt đôi tay đó ra, kéo Sở Kiều lên thật nhanh.

  Khi chuẩn bị lên xe, Sở Kiều nghe thấy một giọng nói từ phía sau hét lên rất lớn: "Sở Kiều, khi nào thì chị thông báo kết hôn với Tử Cẩn, ah !!!! Hai người dù thế nào cũng phải cưới nhau!" ! "

  Sở Kiều dừng lại rồi quay lại cười nhẹ, nói: "Sẽ sớm thôi."

  Quản lý Châu vội vàng đẩy nàng vào, đứng chặn đám fan đang phát cuồng vì câu nói này rồi phóng xe đi thật nhanh.

  Quản lý Châu và Tiểu Duẫn đã biết về cuộc hôn nhân bí mật của Sở Kiều và Trương Tử Cẩn. Khi Tiểu Duẫn nghe tin, cô gần như nhảy cao ba thước.

  Cái này là cái gì? Đây là biểu hiện của người hâm mộ CP, chiến thắng của người hâm mộ CP, là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đối với người hâm mộ CP.

  Quản lý Châu nói, "Sở Kiều! Vì em đang che giấu cuộc hôn nhân, em nên có thái độ che giấu hôn nhân nhưng em vừa nói cái gì?"

  Sở Kiều cau mày nhìn quản lý Châu, trên môi nở nụ cười cho thấy tâm trạng nàng đang rất tốt, "Sao vậy?" "

  Nàng lấy điện thoại ra báo với Trương Tử Cẩn nàng đã an toàn.

  "Em không sợ người ta nói với em mấy điều không hay sao?." Quản lý Châu có lo lắng riêng. "Em đã quên Kiệt Phàm trước đây đã làm gì rồi sao? Mặc dù đó là sự lựa chọn của anh ta, nhưng tốt hơn hết kiềm chế nó bây giờ".

  Sở Kiều đang đợi hồi âm, cầm điện thoại di động một cách thản nhiên, "Chị ấy khác với Kiệt Phàm."

  Tiểu Duẫn cười khúc khích, "Em luôn cảm thấy chị Kiều đã thay đổi rất nhiều, em không thể biết thay đổi ở đâu. Nhưng ... đây,đây và đây, tất cả đều nói chị Kiều đang rất hạnh phúc."Tiểu Duẫn đưa tay ra, lần lượt sờ vào mắt và môi của Sở Kiều rồi mỉm cười xấu xa.

  Sở Kiều cười nhẹ: "Em muốn công khai."

  Tiểu Duẫn cứng mặt, nói, "Người hâm mộ sẽ nổ tung ... Không, không, không chỉ có người hâm mộ, bất cứ ai cũng sẽ nổ tung."

  Quản lý Châu tức giận: "Em đừng đùa!"

  Trương Tử Cẩn cuối cùng đã trả lời, Sở Kiều nhìn xuống thấy cô nói: Chị có hẹn ăn tối nên buổi chiều phải đi, có thể trả lời em muộn một chút.

  Sở Kiều: Với cô gái nào? Phương Tịnh Y?

  Trương Tử Cẩn: Hàn Mẫn Linh, cậu ấy có chuyện muốn nói với chị nên đừng có nghĩ ngợi lung tung.

  Quản lý Châu thấy mọi sự chú ý của Sở Kiều đang ở trên điện thoại, giọng điệu nhấn mạnh: "Đã bao lâu rồi, em mất trí rồi phải không? Tại sao trước giờ chị không phát hiện ra em như vậy?"

  Cô quay lại nghĩ nếu thực sự muốn công khai thì tốt nhất là nên công khai sau chương trình. Thực sự không phải bây giờ, tranh chấp với Kiệt Phàm vừa mới nổi lên, ai tinh ý cũng có thể nhận ra Trương Tử Cẩn đang gây áp lực. Hiện chương trình mới chỉ phát sóng bản xem trước, đột nhiên có khả năng bị cho là thổi phồng.

Hơn nữa sau khi về sẽ có buổi thử vai của Tần Viễn Thư, nếu Sở Kiều được vai nữ chính thì đó hoàn toàn là nhờ tài năng của Sở Kiều. Nhưng nếu công khai mối quan hệ với Trương Tử Cẩn thì khác, ai mà không nghĩ đây là Sở Kiều đi cửa sau?

  Châu Đình Chi: "Em có cần phải ngốc như vậy không? Em không màng đến danh tiếng sao."

  Sở Kiều cất điện thoại, mỉm cười: "Vì chị ấy đáng giá."

  Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn & Sở Kiều: Thật ngọt ngào ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK