Hàn Mẫn Linh cảm thấy con mắt mình bị hỏng.
Khi gặp Trương Tử Cẩn ở nước ngoài, cô đã vô cùng ngạc nhiên trước kỹ năng chiến đấu tuyệt vời của người phụ nữ này. Khi ở trên sàn đấu, không ai có thể cưỡng lại ánh sáng của Trương Tử Cẩn.
Khi đó, cô đang theo sự sắp xếp của gia đình để học tài chính, chuyên ngành tài chính, thạc sĩ, tiến sĩ, Hàn Mẫn Linh nghĩ rằng một người lớn lên nắm trong tay chiếc chìa khóa vàng sẽ đến võ đài quyền anh ngầm để khiêu chiến, ít nhiều cũng là vì một cuộc nổi loạn nào đó.
Rốt cuộc, ngay cả một người chiến thắng mọi trận đấu cũng không thể không bị thương. Một nắm đấm đập vào cơ thể là một vết thương để lại vết sẹo thực sự.
Nhưng Trương Tử Cẩn thì không.
Cô lớn lên trong một gia đình hòa thuận với tính cách hiền lành và khiêm tốn.
Cô ấy chỉ thích sự sôi động , hào hứng của quyền anh, yêu nó.
Không có lý do gì tiêu cực cả, Trương Tử Cẩn không liên quan gì đến quyền anh, vì vậy cô ấy rất đặc biệt.
Nhưng cô ấy chắc chắn không phải là một người phụ nữ quan tâm đến những người lạ chỉ mới gặp một vài lần.
Cô cũng không đuổi theo các minh tinh.
Hàn Mẫn Linh nhìn sự im lặng của hai người ở ghế sau qua gương chiếu hậu, trầm ngâm.
-
Sau khi Trương Tử Cẩn nói xong, Sở Kiều vẫn im lặng nhìn cô cười.
Cô không vội, cứ thế ngồi đợi ở bên cạnh nàng. Đường quai hàm gọn gàng, thanh mảnh, khóe mắt hơi nhấn xuống.
Cô có một vẻ ngoài xinh đẹp rất sắc bén và sắc sảo, nhưng bởi vì sự dịu dàng trong đôi mắt của cô đã làm cơ thể nàng cứng đờ.
Nàng nhìn chằm chằm Trương Tử Cẩn, ánh mắt của nàng lóe lên.
Đôi môi hồng hào hé mở, chậm rãi nói: " Chị nói chị chịu trách nhiệm? Sơ Cẩn, tôi là sao nữ, ngày mai sẽ quay phim, chị đừng làm phiền nữa."
Nghe vậy, Trương Tử Cẩn nhướng mày, nông cạn nói: "Em không thể bước xuống đất."
"Tôi nói tôi đi xuống đất? Ngày mai tôi sẽ có cuộc phỏng vấn, tôi có thể ngồi." Sở Kiều có chút mệt mỏi nâng trán lên, "Cám ơn, hôm nay tiễn tôi trở về khách sạn, người đại diện sẽ chăm sóc tôi."
Trương Tử Cẩn nghe thấy giọng điệu xua đuổi của Sở Kiều, vì vậy cô ngừng nói.
Hàn Mẫn Linh bật một bản nhạc nhẹ nhàng, dây thần kinh căng thẳng trong nhiều giờ của Sở Kiều từ từ được thả lỏng vào lúc này, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Trương Tử Cẩn chắc chắn rằng nàng đã ngủ, cô cầm điện thoại di động lên gọi điện.
"Thu hồi các bài báo chưa? Các bài báo xấu thu hồi, tốt giữ lại."
"Tôi đã nói với đạo diễn sẽ thay đổi tất cả các cảnh quay đứng mà cô ấy sẽ thực hiện."
"Phương tiện truyền thông nào đã được phỏng vấn để sàng lọc, ừm, tôi đang ở đây, không có gì sai cả"
"Đội cứu hộ tại khu nghỉ mát trượt tuyết nên xem xét. Họ đến quá chậm."
...
Sau khi Trương Tử Cẩn kết thúc cuộc gọi, Hàn Mẫn Linh khẽ nói thêm: "Khi nào cậu nói với nàng cậu là sếp của nàng?"
Trương Tử Cẩn nhìn cái đầu nghiêng cuả Sở Kiều, tiến đến để nàng dựa vào vai mình, nhẹ nhàng nói: "Cứ để tự nhiên."
"Cậu sao vậy, cậu thích minh tinh sao?" Hàn Mẫn Linh thở dài.
Cô nhìn trong gương chiếu hậu một lúc, lôi kéo giọng điệu, "Cậu thích nàng sao?"
Trương Tử Cẩn chỉ cười, nhưng không nói.
"... Ồ." Hàn Mẫn Linh hiểu, "Tình yêu đơn phương."
Trương Cẩn Linh dần dần không cười nữa, lạnh lùng liếc nhìn Hàn Mẫn Linh, "Cậu thật ồn ào."
...
Sở Kiều ngủ một cách thoải mái, mà không biết Trương Tử Cẩn đã giải quyết mọi chuyện.
Khi Sở Kiều đang ngủ, điện thoại nàng đã đặt tắt tiếng chợt sáng lên. Trương Tử Cẩn liếc nhìn màn hình, trên đó có viết tên "Mẹ".
Sau khi bị đánh thức, Sở Kiều vẫn còn bàng hoàng, may mà Trương Tử Cẩn ở đó, nàng đọc số phòng của nàng, cô đưa nàng vào xe lăn, đẩy nàng ra cửa một cách cẩn thận.
Khi vào phòng, nàng đột nhiên trở nên tỉnh táo sau khi nhìn thấy quản lý Châu và trợ lý của nàng đi lại trong phòng.
"Chị Châu" Sở Kiều kêu lên.
"Ôi trời! Em trở về rồi !!" Quản Châu vội vàng chào hỏi Trương Tử Cẩn phía sau, "Đây không phải là người trong ảnh sao?"
"Chị Sơ Cẩn, chị về trước đi." Sở Kiều quay đầu về phía cô, "Hôm nay cảm ơn chị rất nhiều."
"Nghỉ ngơi thật tốt." Cô gật đầu với quản lý Châu như một cái chào hỏi, sau đó cúi xuống quay mặt về phía nàng cười, "Em cân nhắc đề nghị của tôi."
Giọng nói nhẹ nhàng đến mức chỉ có hai người có thể nghe thấy.
Trong mắt quản lý Châu, sự thân thiết này lại là một vấn đề khác.
Khi cô vào thang máy, quản lý Châu vội vàng đẩy nàng vào, "Làm sao vậy, là bạn gái mà em đang giấu? Của công ty nào?"
Châu Đình Chi không có ấn tượng gì về cô, người có ngoại hình và dáng người này hẳn là xuất sắc trong giới giải trí. Không phải là người trong giới giải trí sao?
Tiểu Duẫn ở bên nói nhỏ: "Chị Kiều, bạn gái của chị trông thật đẹp."
Nàng dở khóc dở cười, chỉ vào chân phải nẹp: "Sao chị không quan tâm đến tôi?"
Chị Châu cầm lấy cuộn phim cho nàng nói, "Gãy xương ..." trong khi cau mày.
Tiểu Duẫn kêu lên, "Chị Kiều, ngày mai có nên dừng quay phim không?"
"Tôi định nói về chuyện này." Nàng ngẩng đầu lên nhìn quản lý Châu, "Chị Châu, tôi không sao, tôi không muốn làm chậm đoàn phim. Ngày mai tôi sẽ đến."
Ánh mắt Châu Đình Chi có chút phức tạp, cô không biết mình trân trọng năng lực của nàng hay vui vì nàng đã đủ nghiêm túc trong công việc.
"Đạo diễn đã thay đổi cảnh em cần đứng vào ngày mai , chỉ quay phần trên của em"Quản lý Châu khoanh tay nghĩ, "Không chỉ vậy, em không có thêm bất kỳ thông tin nào trên Internet, hot search trên Weibo chỉ là khoe khoang em đến trước để thích nghi với môi trường , làm việc chăm chỉ. "
Sở Kiều: "?" Nàng đang ở đây trong kỳ nghỉ, những lại là cống hiến?
"Ý của ai?"
"Trương Tổng." Quản lý Châu thở dài, một tay ấn nhẹ lên bờ vai gầy của nàng. "Xem ra tổng giám đốc mới coi trọng em, Sở Kiều! lần này em phải cố gắng hơn nữa mới có thể bắt nhiệt được. . "
"Trương Tổng?" Sở Kiều chắc chắn nàng không biết thiên kim tiểu thư này, cô sẽ giúp một nghệ sĩ nhỏ trong công ty của mình, dùng quan hệ để trấn áp dư luận ư?
Trương Tử Cẩn này linh thiêng ở chỗ nào?
"Mà này, người đưa em về là ai?" Quản lý Châu không kìm được sự tò mò của mình. "Sở Kiều, em có biết scandal của em rất hot không! Đó cũng là lỗi của em mà em chưa bao giờ nghĩ đến việc này? Năm nay hai mươi sáu tuổi rồi phải không? Là bạn gái à? "
Sở Kiều cau mày, suy nghĩ đầu tiên của nàng là loại chuyện lộn xộn này hẳn ảnh hưởng đến Sơ Cẩn.
"Đó là cách để ổn định sự nổi tiếng. Em không biết tiếng nói của em và người đó lớn như thế nào trên Internet." Quản Châu giúp nàng phân tích tình hình một cách hợp lý. "Tôi cũng đã báo cáo với quản lý cấp cao, Trương Tổng không phản đối vấn đề này. . "
Sở Kiều: "..."
"Vâng, vâng, chị Kiều! Em sẽ đọc bình luận cho chị!" Tiểu Duẫn vui mừng đọc.
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ...
"Hai vị nữ thần, trong vòng năm phút nữa ta muốn tất cả thông tin của người này!"
"Cái nhìn trìu mến này, cái này muốn ta CP."
"Xin hãy công khai! Yêu cầu thông báo chính thức!"
Sở Kiều: Có phải tất cả cư dân mạng đều có suy nghĩ mạnh mẽ như vậy không?
Nàng nhìn vào đôi mắt long lanh của trợ lý mà bất lực thở dài, "Chuyện này nói sau, tôi mệt rồi."
-
Sở Kiều luôn quen với việc ngủ một mình, ngay cả khi chân nàng bị thương, Tiểu Duẫn và quản lý Châu dọn dẹp cho nàng rồi trở về phòng.
Sau khi tắt đèn, nàng chạm vào chiếc điện thoại đã lâu chưa nhìn đến, sau đó phát hiện ra cuộc gọi nhỡ.
Xoa xoa khóe mắt khô khốc, nàng suy nghĩ rất lâu có nên gọi lại hay không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Nàng hết lần này đến lần khác không ngủ được nên mở Weibo tìm kiếm, vị trí thứ hai là tên của nàng.
Nàng nhấp vào bức ảnh phổ biến nhất là bức ảnh Sơ cẩn ôm nàng trên tuyết.
Người phụ nữ mặc đồ đen có đường nét sắc sảo, có thể nhìn thấy hàng mi dày và dài của cô ấy. Nỗi lo lắng trong đôi mắt ấy hiện rõ dưới tầm mắt cô là nàng.
Hai tay cô cẩn thận bảo vệ eo và chân của nàng, gió tuyết thổi bay mái tóc của cô, nhưng thân thể hơi gầy của cô chỉ muốn giúp nàng chắn gió lạnh giá.
Một bức ảnh đủ để thấy được sự lo lắng và dịu dàng của Sơ Cẩn đối với bản thân.
Chú thích dưới cùng của bức ảnh này mà nàng không biết ai đã chụp nó là 2w+.
Nàng tò mò đi vào vừa nhìn vừa đánh răng. Khóe miệng nàng bất giác co giật.
Nàng không biết mình đã nhìn rồi cười trong bao lâu, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, điện thoại đột nhiên bị rơi.
May mắn thay, nàng nghiêng đầu cho nên điện thoại không đập vào mặt nàng.
Cho đến giây trước khi đi ngủ, nàng vẫn còn đang suy nghĩ, đây là ... là đang nghĩ về Sơ Cẩn?
Sáng sớm hôm sau, nàng bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Nàng xem điện thoại, mới bảy giờ.
"Chị Châu, không phải hôm qua chị nói 7h30 phải trang điểm sao?" Nàng vẫn còn ngái ngủ, giọng nói uể oải "Em không khóa cửa, cứ vào--"
" Là tôi ."
Khi nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc này, trong tiềm thức muốn nhảy dựng lên, nhưng là động vào chân, đột nhiên thở ra một hơi đau.
Làm sao chị Sơ cẩn đến được?
"Tôi hỏi quầy lễ tân thẻ phòng của em, tôi có thể vào không?" Giọng Trương Tử Cẩn nhàn nhạt vang lên qua khe cửa, "Tôi biết chân em không tiện, nên tôi mang bữa sáng cho em."
"......Mời vào."
Cô mở cửa bước vào với một đĩa đồ ăn sáng và một chiếc bàn nhỏ.
Rõ ràng không phải bữa sáng tự chọn của khách sạn, bánh mì kẹp thịt cùng với rau, sữa nóng, nho còn có bưởi đã gọt vỏ.
Cô đặt chiếc bàn nhỏ trước mặt nàng, nàng cầm chiếc bánh mì lên thì thấy thịt ở giữa vẫn là thịt bò.
...... Tất cả đều là món yêu thích của nàng.
Cô mặc áo khoác denim màu trắng đơn giản ,quần tây đen, nhưng cô mặc rất đẹp và cao ráo.
Tóc buộc ra sau một cách ngẫu hứng, hơi rối nhưng lại tôn lên làn da trắng sáng. Cô nhìn nàng nói, "Tôi không biết em thích ăn gì. Tôi tìm thấy những thứ này trên Internet tối qua. Người hâm mộ của em nói em thích ăn những thứ này."
Khóe mắt Sở Kiều khẽ nhếch lên, "Chị tự mình làm?"
Bây giờ mới bảy giờ, nàng không biết khi nào Sơ cẩn dậy rồi chuẩn bị.
"Tay nghề của tôi lẽ ra đã qua rồi." Trương Tử Cẩn cười nhẹ, "Đến, nếm thử."
"Tôi còn chưa đánh răng." Sở Kiều che miệng, cô chợt nhận ra là nàng bất tiện, liền đặt bàn ăn sáng sang một bên.
Cô đưa tay ra, dễ dàng bế Sở Kiều đi rửa mặt.
Chỉ sau hai bước, cánh cửa mở ra "Dậy--".
Quản lý Châu đến đây để gọi Sở Kiều dậy.
Nhưng......
"Tối hôm qua ngủ cùng nhau? !!!"
Nhìn thấy Sở Kiều tự nhiên ôm cổ Trương Tử Cẩn, Châu Đình Chi cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, hóa ra đây thật sự là bạn gái.
Nàng quyết định thực hiện chỉ thị của Trương Tổng --
Triển! c! p!
Danh Sách Chương: