• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Sau khi cầu hôn, Sở Kiều cuối cùng cũng có thể đeo nhẫn cưới với Trương Tử Cẩn trước ống kính.

  Nàng luôn nghĩ mình là người đa tình, chẳng hạn như đối nhân xử thế. Ở một mình, nàng cho rằng thật phiền phức khi có người muốn kết bạn với nàng, cho nên Sở Kiều luôn tỏ ra lạnh lùng. Cuối cùng nàng mang tiếng là thờ ơ. Trong làng giải trí nhiều năm như vậy, chỉ có quản lý Châu và trợ lý Tiểu Duẫn có mối quan hệ thân thiết với nàng.

  Trong gia đình, Sở Kiều sẽ không gặp họ trừ khi cần thiết. Nàng đã phải chịu nhiều thương tích và buộc phải đeo cái gai bên ngoài. Như Trương Tử Cẩn đã nói, nàng là một chú nhím nhỏ.

  Sở Kiều biết các camera bây giờ đều đang nghỉ ngơi, nhưng máy quay ẩn trong phòng vẫn còn đó.

  Nàng muốn khóc, nàng muốn khóc trong vòng tay của Trương Tử Cẩn.

  Nếu không gặp Trương Tử Cẩn nàng sẽ như thế nào đây? Sở Kiều nghĩ mọi chuyện sẽ không tốt như bây giờ.

  Sở Kiều đang chuẩn bị rửa bát nhưng đã bị Trương Tử Cẩn đuổi đi.

  Trương Tử Cẩn nói: "Em không phải là người làm loại chuyện này, nên nghỉ ngơi một chút."

  Sở Kiều vẻ mặt bất lực "Không phải chỉ có mấy cái bát thôi sao? Hôm nay em không làm được gì mà là chị vất vả, rửa bát không tốt."

  "Chị nghĩ chúng ta có thể mua một cái máy rửa bát." Trương Tử Cẩn suy nghĩ một chút, sau đó dứt khoát kéo Sở Kiều đi, đẩy nàng vào phòng ngủ.

  Hạ Tử Du ở bên ngáp một cái, chậm rãi nói: "Mua cái máy rửa bát tốn tiền, cậu hiện tại không có."

  Trương Tử Cẩn liếc cô một cái: "Cậu xong việc thì đi đi, đừng ở đây nữa."

  Hạ Tử Du giễu cợt: "Tôi đi đây, không ở đây làm phiền hai người nữa. 12 giờ đêm camera tắt năm giờ sáng mới bật. Hai người chú ý."

  Cô cái đuôi kéo dài: "Thế nào, tôi là đặc biệt quan tâm."

  Trương Tử Cẩn không muốn quan tâm đến cô, trời đã tối không dễ xuống núi, Hạ Tử Du bỏ đi sau vài câu nói.

  Đêm ở đây rất yên tĩnh, nằm trên chiếc giường ấm áp, Sở Kiều cảm thấy như thể trên đời chỉ còn lại nàng và Trương Tử Cẩn.

  Trương Tử Cẩn đang nằm bên cạnh nàng.

  Tay nàng đặt trên bụng Trương Tử Cẩn, Trương Tử Cẩn đang dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm tay nàng. Đầu giường chỉ có ngọn đèn vàng mờ ảo, Sở Kiều quay đầu lại nhìn đường nét của Trương Tử Cẩn thâm trầm quyến rũ. Nàng nói: "Chắc có rất nhiều người giống như em".

  Trương Tử Cần cong môi, "Đã đổi tên thành nhiều người rồi sao?"

  Sở Kiều vươn tay khỏi giường, dựa vào ánh đèn nhìn chiếc nhẫn của mình, cười nói: "Em tên là Sở Kiều."

  "Chị tên là Trương Tử Cẩn." Trương Tử Cẩn nói xong cũng vui nhéo ngón tay của Sở Kiều, cẩn thận chạm vào. Sở Kiều nhân cơ hội để hai chân của mình lên Trương Tử Cẩn, đè nửa người lên người cô, nhếch mép cười.

  Sở Kiều chạm vào quần áo của cô vừa hôn. Trương Tử Cẩn bắt lấy bàn tay đang không thành thật của nàng: "Ngủ đi."

  Sở Kiều nói một cách mơ hồ: "Máy quay đều đã tắt."

  Trương Tử Cẩn nhắm mắt để mặc nàng hôn, dùng tay đặt tay nàng lên đỉnh đầu, lặp lại: "Ngủ đi."

  Sở Kiều phớt lờ cô: "Mỹ nhân, có chuyện gì vậy? Hôm nay thân thể không tốt, em không đưa đủ tiền sao?"

  Trương Tử Cẩn khịt mũi, chính là Sở Kiều đột nhiên trói cô lại, bắt đầu cởi từng chiếc cúc một.

  Sở Kiều xoắn xuýt, có thể cảm nhận được ánh mắt Trương Tử Cẩn dần dần trở nên nóng bỏng, liền cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi linh hoạt vẽ lên viền môi.

  Người bên dưới rốt cuộc cũng nhúc nhích, Trương Tử Cẩn lật người đè nàng xuống, đưa tay lên đỉnh đầu nàng, dán chặt mắt vào Sở Kiều, hạ giọng: " Tối nay sẽ cho em biết. Kỹ năng tốt là gì. "

  ...

  Giữa đêm khi xong việc, Sở Kiều đã hết sức mà ngủ thiếp đi trong vòng tay của Trương Tử Cẩn.

  Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng che khuất hai người, kéo theo một bóng dài trên sàn. Trương Tử Cẩn nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Kiều, ánh mắt ôn nhu mà cô thậm chí còn không nhận ra.

  Trương Tử Cẩn nghĩ, Sở Kiều thực sự là một người rất không có cảm giác an toàn, cho nên cô sẽ kết thân với Sở Kiều trước, nhưng điều này vẫn chưa đủ. Sau khi Sở Kiều hỏi đi hỏi lại, Trương Tử Cẩn có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng Sở Kiều.

Nàng vẫn còn sợ hãi, muốn kɦoáı ƈảʍ thể xác lấp đầy khoảng trống trong lòng. Cô nên làm gì để Sở Kiều tốt hơn?

  Trên thực tế, nàng luôn cuộn mình trong vỏ bọc sau khi chìm vào giấc ngủ. Nỗi sợ hãi của nàng đều được biểu hiện một cách vô thức sau khi chìm vào giấc ngủ.

  Trương Tử Cẩn thường ngủ rất sâu. Sau khi phát hiện Sở Kiều thường gặp ác mộng cho nên trước khi ngủ cô sẽ tự dặn lòng mình không được ngủ quá sâu, để Sở Kiều thức dậy cô sẽ vỗ nhẹ lưng Sở Kiều để xoa dịu.

  Hoặc, làm cho Sở Kiều rất mệt trước khi đi ngủ, rất mệt, để nàng ngủ một giấc thật sâu.

  Giống như đêm nay.

  Nhím nhỏ 5 năm trước đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô, rồi vô tình ủ thành tình yêu.

  Lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng khóc, nàng cũng đã khóc khi cô gặp lại, nhưng Trương Tử Cẩn không bao giờ muốn nàng khóc một lần nào nữa. Nhưng cô muốn nàng trước mặt cô khóc không thành lời, loại tâm lý này thực mâu thuẫn.

  Trương Tử Cẩn tự mình không hiểu nên đành phải ngủ cùng Sở Kiều.

  Sáng sớm hôm sau, Trương Tử Cẩn đã dậy đi cho gà ăn trước.

  Chỉ ở trong một ngày một đêm, khoảng sân nhỏ này đã mang hơi thở của cuộc sống.

  Cuối năm sắp đến sau kỳ này, kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân cuối cùng cũng được mở ra trong công việc bận rộn, một thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trong năm.

  "Chào buổi sáng~." Hạ Tử Du xuống xe ngáp một cái, đầy ẩn ý: "Năng lượng tốt như vậy sao? Cậu có thể dậy sớm như vậy, Trương Tử Cẩn có khác."

  Trương Tử Cẩn vào bếp làm bữa sáng bỏ qua lời nói của Hạ Tử Du. Sở Kiều bước ra khỏi phòng ngủ, dụi dụi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không chút trang điểm.

  "Chào buổi sáng." Trương Tử Cẩn nói.

  "Ồ." Sở Kiều cảm thấy đã quen với việc sống chung với Trương Tử Cẩn. Nhưng hai người sẽ bắt đầu bận rộn riêng sau khi chương trình được quay, cho nên nàng rất trân trọng ba ngày này.

  "Còn Mẫn Linh thì sao?" Sở Kiều đột nhiên nhớ ra chuyện này, đã không nghe thấy tin tức gì về cô ấy kể từ đêm đó.

  "Em không biết? Mẫn Linh không có rời khỏi nhà của ba." Nghĩ đến đây, Trương Tử Cẩn không khỏi bật cười. "Nghe nói cậu ấy đã sống ở nhà của em."

  "Là nhà của ba em." Sở Kiều sửa lại cho cô, "Vậy thì chị sao không hỏi Mẫn Linh đêm đó như thế nào? Cô gái Vũ Nguyệt có chút kỳ quái, chị nghĩ xem, Mẫn Linh đối với em ấy cũng có chút kỳ quái."

  "Chuyện này có gì lạ đâu." Trương Tử Cẩn cười nhẹ "Khi ba và dì Từ lấy được chứng nhận, em sẽ có thêm một người em gái hợp pháp."

  Sở Kiều nheo mắt: "Chị biết chuyện của gia đình em nhiều hơn cả em. Vũ Nguyệt không nói nhiều. Em nghe ba nói từ hôm đó Vũ Nguyệt và chị ấy vẫn có thể giao tiếp một chút. "

  Trương Tử Cẩn lắc đầu: "Không có gì đáng ngạc nhiên, có thể có một số rào cản xã hội."

  Ngay khi Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đang nói về hai người, Hàn Mẫn Linh đang nhìn Từ Vũ Nguyệt với vẻ mặt buồn bã trong phòng ngủ của nàng ấy.

  Cô rất đau khổ, Từ Vũ Nguyệt yên lặng ngồi nơi đó nhưng là cảm thấy Từ Vũ Nguyệt dường như bất cứ lúc nào cũng lãnh khí, dù thế nào cũng không bắt được.

  "Em muốn cái quái gì đây?" Hàn Mẫn Linh cáu kỉnh nắm lấy một nắm tóc, sợi tóc ngắn lại càng thêm rối tung. "Ăn luôn thế này cũng không chịu thừa nhận. Lần trước em bỏ chạy, lần này lại không chịu nói một lời. Chuyện gì đang xảy ra vậy? "

  "Vũ Nguyệt, em không được đối xử với tôi như vậy chỉ vì tôi thích em." Giọng Hàn Mẫn Linh mang theo sự đau đớn.

  Từ Vũ Nguyệt rốt cục ngẩng đầu nhìn cô khi nghe được lời này, ánh mắt nặng nề, không có một tia thay đổi tâm trạng.

  Cô bước đến chỗ Từ Vũ Nguyệt ngồi xuống, không còn quấy rầy nàng nữa, nhưng trong lòng dự định nói chuyện với dì Từ về ba nàng.

  Tình huống của Từ Vũ Nguyệt có chút không đúng.

  ...

  Nhân viên tiến lên: "Nhiệm vụ hôm nay đến rồi."

  Sở Kiều nói: "Tôi còn chưa ăn sáng xong."

  Hạ Tử Du bật cười, nhìn Trương Tử Cẩn mở thẻ nhiệm vụ, thần bí nói: "Tôi hứa đó là nhiệm vụ mà cậu sẽ thích."

  Trương Tử Cẩn đọc: "Chúc mừng bạn đã trở thành cp thông qua chặng đường dài của chương trình! Nhiệm vụ hôm nay của chúng tôi rất đơn giản. Chúng tôi cần các bạn đến thị trấn gần nhất và thông báo niềm vui với cả thế giới. Chúc các bạn may mắn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các bạn sẽ nhận được quỹ hoạt động kỳ sau là 3.000 tệ, thêm một máy rửa bát nữa. "

  Máy rửa bát?! Mắt Sở Kiều sáng lên.

  Trương Tử Cẩn ngẩng đầu hỏi Hạ Tử Du: "Cậu không cảm thấy có chút xấu hổ sao? Đến một trấn nhỏ tuyên bố niềm vui với thiên hạ, không nên nói cho cả thị trấn sao?"

  Sở Kiều bắt được điểm: "Chia vui ... thì phải làm sao?"

  "Hai người cần tìm mười người lạ trong siêu thị và nói với họ hai người đã kết hôn. Sau đó nhận được lời chúc phúc của họ. Ồ vâng, những người này sẽ có biểu tượng vòng tay cầu vồng do nhóm chương trình sắp đặt. Hai người phải tìm ra họ: "Hạ Tử Du chớp mắt:" Thế nào, không đơn giản sao? "

  Sở Kiều mặt đầy hắc tuyến: "Phụ trách nhóm chương trình là ai nghĩ ra ý tưởng này? Chị cho nghỉ việc được không?"

  "Không, bởi vì chị là người nghĩ ra ý tưởng, hahaha" Hạ Tử Du cười: "Nếu muốn có tiền và máy rửa bát, em có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."

  "Để nàng ăn sáng trước đi." Trương Tử Cẩn đặt thẻ nhiệm vụ trong tay xuống, hướng Sở Kiều đối mặt với cô: "Ăn cơm xong chúng ta sẽ làm nhiệm vụ. Đối với chị thì không sao cả, em cứ đi theo chị là được. Sẽ ổn thôi".

  Sau khi ăn xong, Sở Kiều và Trương Tử Cẩn lái xe đến siêu thị trong thị trấn, thấy có rất nhiều người trong siêu thị.

  Đang là thời gian cao điểm để mọi người đến siêu thị mua hàng tạp hóa, khi đoàn làm phim xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Bất kể Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đi đâu, họ đều chú ý.

  Sở Kiều cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ đến việc đi tìm người lạ. Trương Tử Cẩn nắm tay Sở Kiều để tìm người mục tiêu.

Trương Tử Cẩn đến siêu thị ngày hôm qua, một số người gặp cô bắt đầu thảo luận.

  "Ồ, đây không phải là cô gái hôm qua cầu hôn sao?"

  "Coi như là thành công. Người bên cạnh cô ấy rất xinh đẹp mà trông hơi quen."

  "Mù! Đó là Trương Tử Cẩn, còn bên cạnh là nữ diễn viên Sở Kiều, cô ấy không thể xinh đẹp được sao!"

  "Ừ đúng nhỉ......"

  Thị trấn nhỏ này cũng khá hẻo lánh, nàng thực sự rất hot sao, vẫn có nhiều người ở đây biết nàng?

  Sở Kiều móc ngón tay Trương Tử Cẩn, nghe mọi người khen nàng và Trương Tử Cẩn đẹp đôi thì tâm trạng rất tốt. Trương Tử Cẩn chỉ về phía trước, ánh mắt dời xuống mang theo ý cười: "Chị tìm được rồi."

  "Ở đâu?" Sở Kiều không thấy ai.

  Trương Tử Cẩn dùng hai tay nắm cái đầu nhỏ của Sở Kiều, bảo nàng nhìn xuống. Một cậu bé khoảng 5-6 tuổi đang nhìn hai người với đôi mắt to và một chiếc vòng tay cầu vồng trên tay.

  Sở Kiều không thể kìm lại, bật cười.

  Trương Tử Cẩn cùng nàng đi tới chỗ cậu bé, cố làm cho mình trông thật tử tế: "Chào nhóc."

  Cậu bé ngọt ngào trả lời cô: "Chào hai chị".

  "Đứa nhỏ, em gọi dì." Sở Kiều cười sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé.

  Cậu bé ngẩng đầu lên nói: "Trưởng khoa nói, chị gái xinh đẹp chỉ có thể gọi là chị, không được gọi là dì, nếu không chị gái sẽ không vui.Chị thật xinh đẹp."

  "Có thật không" Sở Kiều thích thú với giọng điệu non nớt của cậu bé, nhìn xung quanh. Một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi đang đứng với Hạ Tử Du, khi bà bắt gặp ánh mắt của Sở Kiều. Bà mỉm cười thân thiện.

  "Đó là Trưởng khoa?" Sở Kiều hỏi đứa nhỏ, chỉ về hướng người phụ nữ: "Ba mẹ em đâu?

  Cậu bé trả lời: "Em là trẻ mồ côi, trưởng khoa nói em sẽ có ba mẹ trong tương lai. Nhưng điều đó không quan trọng, trưởng khoa rất tốt với em."

  Sở Kiều cứng họng một lúc, hối hận vì đã vội vàng hỏi như vậy. Trương Tử Cẩn lặng lẽ siết chặt bàn tay của Sở Kiều để an ủi, nói với cậu bé: "Em có biết ý nghĩa của việc kết hôn là gì không?"

  "Em biết, em biết." Cậu bé vui vẻ gật đầu, "Chị ơi, chị kết hôn rồi à?"

  "Đúng vậy." Trương Tử Cẩn gật đầu, "Chị muốn lời chúc phúc của em, vì lời chúc phúc của em rất quan trọng, được chứ?"

  Cậu bé tháo chiếc vòng tay cầu vồng ra khỏi tay cậu đưa cho Trương Tử Cẩn, cậu nhìn Sở Kiều với đôi mắt sáng ngời, "Chị ơi, em chúc chị có một đám cưới hạnh phúc. Hai người trông thật đẹp, em bé chắc cũng sẽ rất đẹp. . "

  Cậu bé không chỉ ngây thơ mà còn tốt bụng.

  "Cám ơn em." Sở Kiều rũ mắt xuống, quỳ một gối xuống ôm lấy đứa nhỏ. "Em cũng rất đẹp."

  Khi cả hai đi tìm người thứ hai, Sở Kiều chạy đến kệ kẹo mua một hộp kẹo cho cậu bé, cậu bé rất vui nói rất nhiều lời cảm ơn. Cậu hôn lên một bên mặt Sở Kiều rồi nhào tới vòng tay của trưởng khoa, lấy ra kẹo đưa cho trưởng khoa ăn.

  "Đứa trẻ ngoan." Sở Kiều thở dài, tâm tình không tốt lắm. "Tốt như vậy lại đau khổ như vậy, làm sao lại có người bỏ vào cô nhi viện?

  Trương Tử Cẩn bóp khuôn mặt của nàng: "Trên đời này có quá nhiều chuyện không thể giải thích được, chúng ta sau này có thể trở lại gặp em ấy."

  "Được." Sở Kiều thì thào, nhanh chóng giải tỏa tâm trạng.

  Chương trình vẫn đang được ghi hình nên không thể mang lại quá nhiều cảm xúc cá nhân.

  Có một khởi đầu tốt sau đó suôn sẻ hơn nhiều. Người thứ hai và thứ ba là một cặp vợ chồng mới cưới, sau khi bày tỏ thành ý họ liền nói lời chúc phúc. Người thứ tư là nhân viên đang kiểm đếm hàng hóa trên kệ đồ ăn nhẹ, anh ta không chỉ chúc phúc mà còn tặng một gói đồ ăn vặt cho Sở Kiều.

  Sở Kiều vừa khóc vừa cầm, Trương Tử Cẩn tìm thấy người thứ năm là ông chú trung niên đang đứng ở khu thực phẩm tươi, nói lời chúc mừng với nụ cười vui vẻ rồi đưa hai con cá chép tươi.

  "Chị sẽ cầm nó." Trương Tử Cẩn thì thầm, cầm con cá giật lấy túi đồ ăn vặt trên tay Sở Kiều. Càng về phía sau, Trương Tử Cẩn càng thuận miệng nói.

  Những người lạ sau này đều là người lớn tuổi, Trương Tử Cẩn sẽ đứng trước mặt họ với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng tôi đã kết hôn, đây là vợ tôi" Đây là lời mở đầu cố định của cô với mọi người, nhưng đằng sau đều thêm mấy câu khác nhau.

  Ví dụ, đây là vợ tôi, cô ấy rất xinh đẹp phải không? Một ví dụ khác, đây là vợ tôi. Tôi thích mọi thứ từ cô ấy . Cô ấy thực sự dễ thương đúng không. Hay nói thẳng hơn đây là vợ tôi, tôi đặc biệt yêu cô ấy, xin gửi lời chúc phúc đến chúng tôi.

  Sở Kiều nghe giọng điệu của cô càng ngày càng cao, trong lòng càng kiêu ngạo.

  Nàng không thể cười hay khóc khi nghe Trương Tử Cẩn liên tục khen ngợi bản thân, thực sự là ... thực sự muốn thông báo niềm vui này với cả thế giới.

  Cuối cùng Sở Kiều cũng biết tại sao tiền tài trợ của ngày hôm qua chỉ có năm mươi tệ. Hôm nay, hai người đến siêu thị để cầu chúc phúc của mọi người. Mọi người đều có quà cho hai người. Sau một vòng như vậy, hai tay từ từ đủ đồ ăn thức uống. Không cần phải mua nữa.

  Chẳng bao lâu, phước lành của chín người xa lạ đã được thu thập hết, nhưng Sở Kiều không thể tìm thấy người thứ mười.

  Trương Tử Cẩn hai tay xách một cái túi lớn đựng đầy thành quả. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Tử Du đang cười nhìn mình, ánh mắt sắc bén, nhìn thấy Hạ Tử Du đeo một chiếc nhẫn bảy sắc cầu vồng.

  "Người thứ mười là Hạ Tử Du." Trương Tử Cẩn lớn tiếng nhắc nhở Sở Kiều."Trên tay cậu ấy có logo của chương trình.."

  "Thật hả?" Sở Kiều nhìn sang, lập tức đi tới bên cạnh Hạ Tử Du "Chị không là người lạ, sao có thể tính vào?"

  "Chị là người lạ của em trong siêu thị." Hạ Tử Du đưa tay vẫy vẫy trước mặt Sở Kiều "Thế nào, em muốn nhận lời chúc phúc của chị sao? "

  Cô đã phát điên khi nghe Trương Tử Cẩn và Sở Kiều rải cẩu lương mỗi ngày. Cô không thể làm khó sao?

  Sở Kiều rất mong đợi. Nàng có được phí tài trợ cùng máy rửa bát hay không!

Trương Tử Cẩn đặt những thứ đang cầm trên tay xuống, dường như đang suy nghĩ nghiêm túc, bước đến phía Hạ Tử Du nhịn một lúc lâu mới nói: "... Cậu thật ưa nhìn?"

  Hạ Tử Du cả giận nói: "Cậu khen nhiều một chút không được sao?!"

  "Chị thật xinh đẹp." Sở Kiều nói nhanh, "Hạ Tử Du là đẹp nhất, Hạ Tử Du thật đẹp, Hạ Tử Du là đẹp nhất."

  Hạ Tử Du: "... Không đạt."

  Trương Tử Cẩn đã rất xấu hổ, việc khen ngợi người khác ngoài Sở Kiều là một thách thức lớn đối với trái tim cô.

  Hạ Tử Du hừ lạnh, "Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không có thưởng."

  Sở Kiều nói: "Cho em một gợi ý, biên kịch Hạ."

  Trương Tử Cẩn nói, "Tôi sẽ niêm phong một phong bì lớn vào đám cưới của cậu, được chứ?"

  "Mình có phải là loại người vì tiền không? Mình không thiếu tiền." Hạ Tử Du cười ranh mãnh "Mình sẽ xem làm thế nào để cậu có thể nhận được lời chúc cuối cùng từ mình."

  Trương Tử Cẩn suy nghĩ một chút: "Vậy thì tài trợ chương trình..."

  Tiếng cười của Hạ Tử Du đột ngột dừng lại ngay lập tức nói: "Tôi chúc cặp đôi mới cưới có một đám cưới hạnh phúc, một đám cưới hạnh phúc. Trời sinh một cặp. Phải có kinh phí và máy rửa bát. Hai người phải có mặt trước khi kết thúc ghi hình".

  Sở Kiều ngẩn ra, cái này gọi là nụ cười tư bản.

  Trương Tử Cẩn mỉm cười: "Lúc nãy nói như vậy có được không?" Cô cầm lấy tấm biển thứ mười mà Hạ Tử Du giao cho, nhận được cam đoan nhiệm vụ đã hoàn thành, sau đó quay đầu nói với Hạ Tử Du "A, Nếu cậu nói tôi tài trợ, mình sẽ trả lời trước khi chương trình kết thúc ".

  "..." Hạ Tử Du nghiến răng nghiến lợi "Cậu chơi tôi đấy à!"

  "Đùa thôi." Trương Tử Cẩn hoàn thành nhiệm vụ liền trở về.

  Không có nhiều nhiệm vụ ghi hình trong giai đoạn này, quá trình chuyển thể vẫn còn đang bỏ dở. Khi cả hai rời đi vào ngày thứ ba, Hạ Tử Du nói với hai người buổi ghi hình tiếp theo là về việc chiêu đãi các vị khách, Tần Viễn Thư và Sang Dĩ sẽ quay lại ghi hình cùng.

  Ngoài ra, hai người cũng cần mời hai người bạn nữa đến làm khách.

  Chọn ai?

  Trương Tử Cẩn cho Sở Kiều một ý tưởng trên đường trở về: "Có thể gọi Mẫn Linh và Vũ Nguyệt được không?"

  "Chị nghĩ thế nào?" Sở Kiều hỏi ngược lại cô "Việc đối mặt với máy quay có khiến chị ấy khó chịu hơn như Vũ Nguyệt không?"

  "Để Vũ Nguyệt giao tiếp nhiều hơn đi. Khi chúng ta quay trở lại sẽ hỏi họ." Trương Tử Cẩn nhìn về phía trước. "Chúng ta sẽ làm gì sau khi trở về?"

  "Sẽ có một số cảnh quay máy bay." Sở Kiều nghĩ " Buổi thử vai của đạo diễn Tần."

  Trương Tử Cẩn nói, "Năm mới đến nhà chị."

  Sở Kiều nói: "Được."

  Thời gian phát sóng của chương trình là chủ nhật tuần này, Sở Kiều và Trương Tử Cẩn về nhà trước.

  Lịch trình của Sở Kiều đột nhiên tăng lên một cách bùng nổ. Chiếm trang bìa của các tạp chí lớn chỉ là bước đầu tiên. Chỉ sau một đêm, sự nổi tiếng của nàng bắt đầu tăng vọt.

  Các clip vai phụ nàng từng đóng đều bị fan tìm ra, trên mạng đều bàn tán xôn xao về tài diễn xuất của nàng, cuối cùng giờ cũng chờ thời cơ nổ súng.

  Đồng thời, nhiều kịch bản hơn đã đến cửa.

  Sau khi trở về thành phố Bắc Lâm, Sở Kiều về nhà thay đồ mỗi tối rồi lại đi chạy show.

  Nàng bảo Trương Tử Cẩn đừng đợi nàng, Trương Tử Cẩn ở công ty cũng rất mệt, điều khác biệt duy nhất so với Sở Kiều là cô có lịch trình đều đặn hơn. Chủ nhật, ngày 28 tháng chạp âm lịch, chỉ còn hai ngày nữa là đến giao thừa.

  Quang Hoa cũng đã bước vào giai đoạn tổng kết một năm. Trương Tử Cẩn nóng lòng muốn tách thêm hai người, một người chuyên đi cùng Sở Kiều và một người chuyên chờ Sở Kiều ở nhà nấu ăn cho nàng.

  Làm việc trong ngành truyền thông không phân thứ bảy và chủ nhật, Trương Tử Cẩn lạnh lùng đứng trong phòng làm việc nghe trợ lý ở bên cạnh báo cáo. Thỉnh thoảng, cô lại uốn cong ngón tay mảnh khảnh, gõ vào xương ngón tay trên bàn đưa ra ý kiến

của riêng mình.

  Bây giờ là hai giờ rưỡi chiều thứ bảy, kỳ nghỉ dài sắp bắt đầu, trong người có chút bồn chồn.

  Vào thứ Sáu, thông báo về Perfect Love đã được phát hành. Điều điên rồ nhất để nói là Trương Tử Cẩn nói với người khác với nụ cười lặp đi lặp lại "Đây là vợ tôi, làm ơn hãy chúc phúc cho chúng tôi "

  Các biên tập viên rất nghịch ngợm, nhiệm vụ không cần cắt bỏ, khán giả có thể thấy Trương Tử Cẩn tự hào khoe về cuộc hôn nhân của cô với Sở Kiều.

  Bộ dạng rất chói mắt khác hẳn với cách cô ở công ty.

  Có người gõ cửa đi vào, cắt ngang cuộc họp nhỏ trong phòng làm việc, thận trọng nói: "Trương tổng, bên ngoài có người tìm."

  Không ngẩng đầu lên, Trương Tử Cẩn hỏi trợ lý "Hôm nay ai có hẹn?"

  Trợ lý lắc đầu, định nói không thì phát hiện đồng nghiệp đang chớp mắt nhìn mình, như muốn bảo cô đừng nói nhảm.

  Trương Tử Cẩn nói, "Đóng cửa khi cô ra ngoài."

  "Người tìm là chị Kiều ..." Đồng nghiệp của cô cười "Chị ấy nhờ tôi nói với chị là chị ấy có thể dành một đặc ân cho chuyến thăm không. Chị ấy đang đợi bên

ngoài."

  Trương Tử Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng hơi tăng lên "Có máy quay theo dõi?"

  Không biết có phải do Sở Kiều đột ngột đến ghi hình hay không, nhưng có phải hay không Trương Tử Cẩn cũng không thể ngồi yên.

  "Không." Nhân viên cười nói, "Chúc mừng Trương tổng đã kết hôn."

  Người trợ lý cầm tập tài liệu, "Chị có muốn tôi gọi cho chị Kiều vào không?"

  "Không, tôi sẽ tự đi. Sao cô gọi là chị Kiều?" Lông mày Trương Tử Cẩn khẽ nhíu lại, cô đứng dậy bước ra ngoài "Đây là vợ tôi."

  Trợ lý khẽ thốt lên khi Trương Tử Cẩn đi ngang qua."Đây là vợ tôi."

  Cô bước nhanh, ai cũng thấy tâm trạng vui vẻ. Trợ lý cầm tập tài liệu bước đến bên cạnh đồng nghiệp hỏi: "Cô cho rằng Trương tổng tham gia diễn kịch quá sâu sao? Chị ấy thật sự coi chị Kiều như vợ luôn?"

Người đồng nghiệp thì thào vào tai người trợ lý "Chậc chậc chậc, cô bạn trẻ, tôi thực sự không nhìn thấy là giả. Nếu không Trương tổng muốn tham gia chương trình này à?"

  "Chị Kiều khi đến cũng mang theo rất nhiều đồ ăn. Tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ ôm đùi chị Kiều, Trương tổng hoàn toàn là nô ɭệ cho vợ."

  Cô trợ lý cười thầm, ghi nhớ lời dạy.

  Trương Tử Cẩn băng qua khu văn phòng đến phòng chờ, Sở Kiều quay lưng lại với cô, mái tóc dài buông xõa ngang lưng và đôi chân thon thả.

  Cô bước tới ôm lấy Sở Kiều, giọng nói văng vẳng bên tai: "Chào vợ."

  Sở Kiều mỉm cười quay lại, trang điểm tinh tế, hình như vừa quay xong. Nàng nhìn chằm chằm Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng nói "Chị nói thế nào? Chị sẽ gọi em nếu một ngày không gặp mà"

  Lời nói nhẹ nhàng không có chút động lực nào.

  "Vâng, vâng vâng. Chị xin lỗi." Trương Tử Cẩn mỉm cười thay đổi lời nói. " Sao em có thời gian đến đây?

  "Em nhớ chị." Sở Kiều nói thẳng, nằm trên vai Trương Tử Cẩn có chút mệt mỏi, dồn phần lớn sức nặng của cơ thể lên cơ thể Trương Tử Cẩn "Em rất mệt vì thời gian này, em muốn về nhà ăn cơm với chị."

  Trương Tử Cẩn nói "Nếu em không làm việc chị sẽ ăn cơm cùng em. Nuôi em béo luôn cũng được."

  Sở Kiều nói một cách khoa trương, bóp mặt Trương Tử Cẩn chơi đùa "Em đang chờ lời của chị, nhanh lên, đưa em 12 triệu."

  "?" Trương Tử Cẩn nghe nàng thực sự đòi tiền từ mình, cô sửng sốt một lúc, trả lời nàng: "Em muốn tiền để làm gì? Chị sẽ chuyển cho em sau."

  Sở Kiều đưa tay vẫy vẫy trước mặt Trương Tử Cẩn, bắt đầu tính toán bằng ngón tay vô cùng nghiêm túc "Bởi vì em đã ký hợp đồng sáu năm với Quang Hoa. Nếu chị muốn tài trợ cho em, em sẽ phải vi phạm hợp đồng. Vậy thì em sẽ vi phạm hợp đồng là 6 triệu. Nhưng Quang Hoa vốn là của chị, em là vợ của chị nên em là trường hợp đặc biệt, vì tại chị chứ không phải do em vi phạm hợp đồng, chị phải trả cho em gấp đôi là 12 triệu."

  Sở Kiều giang hai tay, hai mắt sáng ngời "Đưa?"

  Tác giả có chuyện muốn nói: Sở Kiều: Ta sai rồi, ta có lý do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK