Cô quay đầu nhìn máy tính bàn, máy tính giống như tỏa ra một sự mê hoặc rất lớn, lúc này giống như một người đẹp trai, vai rộng eo hẹp, còn cười với cô, còn ngoắc ngoắc ngón tay.
Khuôn mặt kia, đặc biệt giống Tiết Nhượng.
Ba mươi lăm phút.
Cô đứng dậy, đi tới máy tính, ánh mắt lóe sáng, mở máy tính ra.
Bắt đầu trò chơi.
Gõ bàn phím thật nhanh.
Ăn cơm trưa xong, Trương Lam về phòng, định xem qua bài tập chút sau đó rồi ngủ.
Năm phút sau, cô nằm ở trên bàn học, ngủ rất ngon.
Sau đó mơ mơ màng màng, giống như có tiếng điện thoại vang lên, mở hé mắt, cầm lấy, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nghe.
Mặt lại lần nữa nằm xuống sách vở.
"A lô." Cô nhắm mắt lại cúi đầu trả lời.
"..." Tiết Nhượng hỏi: "Ôn tập đến đâu rồi."
"Ôn tập?" Cô rất buồn ngủ, thần trí như trôi đi: "Ôn tập cái gì? Tớ mới chơi trò chơi xong, mệt quá."
Tiết Nhượng miết nhẹ môi dưới, cười khẽ: "Cho nên? Hôm nay cậu cũng chưa ôn tập sao?"
"Không, tớ sao có thể ôn tập được." Cô còn chưa có mở mắt, chỉ cảm thấy tiếng nói rất êm tai, Tiết Nhượng xuy một tiếng: "Uổng phí công sức của tôi, cúp đây."
"Đừng cúp! Thanh âm của cậu rất êm tai, cậu nói thêm một hồi nữa đi!" Giọng cô mơ hồ, Tiết Nhượng nhướng mi: "Cậu đang ngủ?"
"Ừ, có chút mệt."
"Vậy cậu hôn tôi một cái." Cậu đột nhiên nói.
"Moa!" Âm thanh mềm mại nũng nịu truyền tới.
Tiết Nhượng ở đầu bên kia, không nhìn được chửi thề một tiếng.
"Cậu sao lại mắng người chứ?" Trương Lam nghe được, bất mãn nói, cô quay đầu, bên kia nằm trên sách vở, ấn nút, lúc này mặt lại áp lên di động.
"Tôi không mắng..." Lời chưa nói xong, trong loa truyền tới tiếng "Đô đô đô —— ".
Đầu kia cúp.
Tiết Nhượng cầm điện thoại, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Sau đó, đôi mắt cậu mang theo ý cười, cơ thể lười biếng dựa vào trên vách tường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời u ám.
Một màu xám tro bao phủ cả một tòa cao ốc.
Cậu phát một tin lên vòng bạn bè.
XR: Chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ bị hồ ly câu hồn.
Lúc Trương Lam vào bắt đầu vào lớp, cậu không nghĩ tới điều này, cô gái tính cách hoạt bát năng động khắc sâu trong lòng cậu, sau đó biết được cô và Tần Thiên là bạn tốt, Tần Thiên dặn, ở trong trường chăm sóc cô cho thật tốt, cậu liền làm theo, ai lại nghĩ đến được —— lúc cậu ngã trên mặt đất, cô gái ở trong lòng như ánh mặt trời, tươi sáng rực rỡ.
Giống như thất thải cầu vồng*, tiến vào lòng cậu.
*Bảy sắc cầu vồng.
...
Ở nhà ngây người hai ngày, bởi vì thời tiết lạnh, Trương Lam lười ra ngoài, chủ nhật Chu Tuệ cùng Đinh Tiểu Linh chạy tới tìm cô chơi, ba người ở trên phòng thay đổi quần áo trang điểm, sau đó lấy điện thoại chơi game.
Trương Lam đem bài ôn tập toàn bộ đều ném ra sau đầu.
Buổi sáng thứ hai, Trương Lam đi vào lớp, mới bất tri bất giác nhớ tới, hôm nay có kỳ thi.
Cô đi tới chỗ ngồi, chớp mắt.
Tiết Nhượng đang dựa lưng vào ghế ngồi, đeo tai nghe, kéo cô xuống: "Ngồi xuống, chắn tầm mắt!"
Tay Trương Lam bị cậu kéo, kinh ngạc, theo bản năng rút tay lại, sau đó mặt liền đỏ, cô lẩm bẩm: "Cậu sao lại kéo tay tớ? Đây phải nói là cậu sờ soạng tớ."
Tiết Nhượng tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Hồi lâu, cậu liếm môi một cái, đến gần cô, tầm mắt dừng ở son màu đỏ trên đôi môi nhỏ nhắn của cô, Trương Lam khẩn trương, đưa tay che miệng cậu.
"Cậu, cậu làm gì vậy? Sáng sớm đã đùa giớn lưu manh!"
Bàn tay con gái thật mềm, nhất là của cô, càng mềm hơn, Tiết Nhượng liền như vậy nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, mặt Trương Lam đỏ lên.
Rụt tay lại, nói: "Sắp thi rồi!"
Tiết Nhượng nghiêng đâu, đeo tai nghe: "Có thể cho cậu chép."
"Không muốn! Tớ muốn quyết chí tự bản thân làm!" Trương Lam vừa nói liền đem cặp sách bỏ vào trong ngăn bàn, lại lấy bút và giấy nháp ra, để trên bàn.
Phan Vĩ ở một bên ngậm kẹo que, ý vị thâm trường nhìn Tiết Nhượng.
Tiết Nhượng lười biếng nhìn lại, há miệng nói.
Khẩu hình "Cút đi!"
Phân Vĩ hừ một tiếng, lại đáp: "Tớ biết tình trạng của cậu rồi, đừng ép tớ nói ra!"
"Chậc." Tiết Nhượng khinh thường cười, Phan Vĩ cúi đầu, gõ wechat.
【 Phan Vĩ: Tiểu ca ca, cậu thích cô ấy khi nào thế? Vì sao? Lúc trước còn không thấy cậu có phản ứng nha, nói mau, tư vấn trực tiếp, phải nói cho tớ mới được. 】
【 XR: Kha nam, tự cậu đoán đi. 】
【 Phan Vĩ:... 】
Tiếng chuông vang lên, thầy giáo giám thị đến.
Lần này người coi thi là thầy giáo chủ nhiệm, mặc tây trang màu đen, đứng thẳng lưng, tóc chải đều, sau khi phát đề thi, ông sắc bén nhìn bọn họ, nói: "Đều tự lực làm bài, đừng nhìn loạn, đầu cũng đừng quay lên quay xuống, tôi liếc mắt là có thể thấy các cô cậu đang làm gì, gian lận với tôi là vô ích, thu điện thoại di động lại."
Ông lấy điện thoại của lớp trưởng đi.
Lớp trưởng: "..." Tôi là lớp trưởng ư! Tôi lần trước thi đứng thứ hai nha!
Các bạn học nhìn, không nhịn được bật cười, Trương Lam cũng bật cười, một cây bút, để bên môi cô, cô nghiêng đầu, Tiết Nhượng lười biếng cười nói: " Thi thật tốt."
Trương Lam trừng cậu: "Cậu quản tớ!"
Tiết Nhượng dùng đầu bút điểm điểm trên môi của cô.
Trương Lam: "..."
Mẹ ơi! Có người trêu đùa con!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóm bảo bối, bảy giờ sáng mai gặp lại.