Xuống tầng, lại chạy vào trong tủ lạnh lấy một cái Tiramisu, vị matcha, buổi chiều dì Lưu vừa làm.
Dì Lưu xoay người nhìn thấy cô liền lập tức ngăn lại: "Đã trễ thế này cháu còn muốn đi đâu?"
"Ôn tập ạ." Trương Lam mở túi nhỏ ra, bên trong có bốn quyển sách.
"Ôn tập?!" Dì Lưu kinh ngạc, lại nghĩ tới cô hôm qua ôn tập cả một ngày, trong lòng vui mừng: "Được được, nhưng mà cháu đi theo bạn học chứ?"
"Vâng, đúng vậy, bạn ngồi cùng bàn với cháu." Trương Lam mang theo túi nhỏ, còn có hộp bánh ngọt, khoan khoái đi tới cửa, dì Lưu đưa cô ra, không ngừng dặn dò: "Cận thận một chút, dì bảo chú Trần đưa cháu đi."
"Ừ ừ." Ra cửa, gió lạnh thổi qua, tóc Trương Lam bị thổi cho rối loạn lên.
Chú Trần rất nhanh đã lái xe dừng ở cửa, mở cửa xe cho cô, cười nói: "Thật sự là khó có được, tiểu công chúa nhà chúng ta còn muốn ôn bài."
Trương Lam cười hì hì, tiến vào trong xe.
Chú Trần khởi động xe, bắt đầu đi ra ngoài, vòng qua phần đường bị núi bao bọc, đi vào đường nội thành, đêm đông giá rét nhưng phố Trạng Nguyên vẫn náo nhiệt như cũ, ăn vặt nhiệt tình xua tan đi cái rét lạnh của mùa đông, Trương Lam sau khi xuống xe, đi qua phố Trạng Nguyên, đến một quán trà sữa.
Ở ngoài cửa có bốn con sư tử đá canh giữ, một người con trai đang dựa vào, cậu đeo tai nghe, hai tay đút trong bao áo khoác, lười biếng nhìn cô.
Trương Lam cười cười đi tới, đang muốn nói chuyện, Tiết Nhượng đột nhiên đưa tay ra, kéo cô qua, đem cô đè trên con sư tử
"Bịch!" Túi nhỏ trong tay cùng hộp bánh ngọt rơi xuống đất, Trương Lam ngược lại hít một hơi, nhìn Tiết Nhượng chống hai tay, cô há miệng run rẩy nói: "Ka...kabedon*...?"
*Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.
Tiết Nhượng đôi mắt đen nhánh nhìn cô, khóe môi câu lên: "Cậu còn biết kabedon hửm?"
Tay Trương Lam nâng lên, đẩy ngực cậu, ngữ khí hơi buồn bực: "Nói nhảm!"
Tiết Nhượng vẫn không nhúc nhích, cậu cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Cậu không phải muốn biết tôi tại sao lại hôn cậu sao?"
" Đúng vậy, cậu tại sao lại hôn tớ."
Cô ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cậu một chút lại rũ xuống, Tiết Nhượng vươn một ngón tay, nâng cằm cô lên, chuyên chú nhìn cô: "Tôi hiện tại nói cho cậu."
"Nói cho tớ... cũng... cũng không cần dựa vào gần như vậy đâu." Trong không khí đều là mùi thuốc lá trên người cậu, còn có mùi vị của quần áo khô ráo, Trương Lam uể oải nói.
Tiết Nhượng lần nữa cúi đầu xuống, lúc này, không nhìn cô, mà trực tiếp hôn xuống đôi môi phấn nộn của cô.
Trương Lam trợn to hai mắt.
Tiết Nhượng cũng không nhắm mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều có bản thân mình ở trong.
Trên môi mềm mại, tiếp xúc qua, chảy xuống tim, sau khi Tiết Nhượng hôn cô, lại không nhúc nhích, cậu vùi tai vào mũ áo khoác, thật đỏ, thật nóng.
Trương Lam đầu giống như nổ mạnh, trừ chớp mắt, cái gì cũng không làm.
Chỉ như vậy, đối mặt hồi lâu, hai người môi hôn môi, hơi thở giao triền, Trương Lam nhịn, lại không nhịn được, hơi hơi há miệng, Tiết Nhượng phát hoảng, mặt di chuyển, nhìn cô.
Áp lực trước mặt đã nhẹ hơn chút, Trương Lam thở gấp, cô lẩm bẩm: "Cậu đây là hôn tớ sao?"
Ngón tay thon dài của Tiết Nhượng cong cong: "Đúng vậy."
"Nói hôn tớ như vậy, hình như là có chút đơn giản?" Trương Lam suy nghĩ hồi lâu, mới nói lên nghi vấn.
Tiết Nhượng: "..."
Bên tai cậu rất nóng. Nhưng ở trong đêm tối, chỉ có cậu biết.
Trương Lam nghiêng đầu: "Nụ hôn đầu tiên sao?"
Tiết Nhượng: "..."
Sau đó cậu tới gần cô, Trương Lam bị dọa cho dọa cho giật mình, ánh mắt hai người lại nhìn nhau, cậu híp mắt: "Cậu thì sao? Nụ hôn đầu tiên?"
"Tớ...tớ mới không phải!" Trương Lam nhắm mắt nói.
Ánh mắt Tiết Nhượng trầm xuống, cậu vỗ xuống con sư tử bằng đá sau lưng.
Sau đó nói: "Nếu cậu không phải nụ hôn đầu tiên, cậu tới hôn tôi, chắc là cậu rất có kinh nghiệm chứ."
"Tớ mới không cần!" Trên mặt Trương Lam đỏ bừng, đẩy cậu ra, lạch bạch chạy vào trong ngõ hẻm, Tiết Nhượng đứng thẳng người, nhìn bóng lưng cô rời đi.
Hai giây sau, mới khom người, đem sách cùng hộp bánh ngọt rơi trên đất nhặt lên, cũng đi vào ngõ hẻm,trong ngõ kia, là một sân bóng rổ.
Đèn trên sân bóng rổ bật sáng, nhưng, ghế nhựa ngã trái ngã phải, Trương Lam rụt bả vai, ngồi ở trên ghế tựa, Tiết Nhượng tay đút túi đi tới, ngồi bên cạnh cô.
Cậu nghiêng đầu nhìn hai mắt cô, gò má cùng tai của cô, đỏ bừng.
Tiết Nhượng giơ tay lên sờ má cô một cái, Trương Lam kinh ngạc, nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, bên trong mang theo hơi nước, Tiết Nhượng câu môi, nhéo mặt cô, xích lại gần cô.
"Làm bạn gái tôi?"
Giọng trầm thấp, giống như muốn mê hoặc cô.
Trương Lam trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn cậu.