Một giây kế tiếp, sắc mặt bà khẽ biến.
Trương Lam nằm trên giường vẫn luôn run rẩy, Trì Bình nhìn cô vẫn luôn che lấy ngực, dường như đặc biệt khó chịu, Trì Bình chạy tới một phen ôm lấy Trương Lam, Trương Lam ngã đến trong lòng bà, mày nhỏ nhỏ vẫn luôn nhăn lại, miệng khẽ nhếch, tay nắm quần áo thật chặt, như là muốn kéo cái gì đó.
Trì Bình sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bà lập tức nắm mu bàn tay Trương Lam, hô: "Bảo bối! Bảo bối! Mẹ đây!"
"Con mau tỉnh lại, con mau tỉnh lại!" Trì Bình vuốt mặt Trương Lam, phát hiện mặt cô thật nóng, nhưng tay che ngực cùng nắm quần áo lại rất lạnh, Trì Bình càng không ngừng hô Trương Lam, Trương Lam vẫn như cũ luôn nhíu mày, càng không ngừng run rẩy, Trì Bình sợ hãi, bà cố hết sức bế Trương Lam dậy, chạy thật nhanh ra cửa.
Chạy chưa tới hai bước, Trương Lam tỉnh lại, cô trợn tròn mắt, nước mắt theo khóe mắt cô rơi xuống, cô gọi: "Mẹ."
Một tiếng gọi này suýt nữa làm cho đầu gối Trì Bình mềm nhũn, bà cúi đầu nhìn, hốc mắt đều đỏ: "Bảo bối, con làm sao vậy? Gặp ác mộng?"
Trương Lam tiến sát vào trong lòng mẹ, cọ cọ ngực bà, nói: "Vâng, con gặp ác mộng."
Trì Bình sờ lên trán cô, đẩy mấy sợ tóc ra, tóc bị mồ hôi dính ướt, trán Trương Lam cũng bớt nóng hơn, Trì Bình hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể gặp ác mộng?"
"Không có việc gì, chắc do con ngủ nhiều." Trương Lam nháy mắt, đem nước mắt rơi xuống, tiếp tục cọ cọ vào trong ngực Trì Bình, giống như đang hấp thụ ấm áp.
Trì Bình nhìn nước mắt của cô, muốn để cho cô ngủ một chút, bà ôm Trương Lam trở lại trên giường, giống hồi nhỏ ôm cô như vậy, nói: "Con có phải đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho mẹ, mẹ chia sẻ cùng con."
Giọng Trì Bình ôn nhu.
Trương Lam chỉ cảm thấy ấm áp, cô tiếp tục lắc đầu: "Con không sao, mẹ, con chính là ngủ nhiều quá, đè phải ngực, khó chịu."
"Mẹ xoa cho con." Trì Bình đưa tay đẩy tay Trương Lam ra, nhẹ xoa, Trương Lam không để ý tới xấu hổ, liền ôm thắt lưng Trì Bình, nói: "Mẹ, mẹ thật tốt."
"Đồ ngốc, mẹ không tốt thì ai tốt." Trì Bình cười khẽ, nói, "Có chuyện gì con đều có thể nói cho mẹ."
"Vâng, con sẽ." Trương Lam gật đầu.
Mà đúng lúc này, điện thoại mới tắt xuống lại vang lên, Trì Bình vuốt tóc Trương Lam, nói: "Điện thoại của con vang lên."
"Mẹ giúp con lấy với."
Trương Lam không nhúc nhích, giọng nói buồn buồn.
Trì Bình đưa tay đi lấy điện thoại, vừa thấy người gọi tới, nở nụ cười: "Là Tiết Nhượng, tiểu ca ca của con."
Nói xong, bà liền cảm thấy thân mình Trương Lam cứng đờ, tay Trì Bình hơi ngừng lại, bà đưa điện thoại: "Muốn nhận sao?"
Trương Lam từ trong lòng bà ló đầu ra, nhận điện thoại."
"Nhận." Cô nói.
Nhưng giọng rất vững vàng.
Không giống như lúc trước, vui vẻ chờ mong, Trì Bình như có điều suy nghĩ nhìn con gái, Trương Lam từ trong ngực bà, cúi đầu, nhẹ giọng a lô một tiếng.
Tiết Nhượng nhẹ cười hỏi: "Còn đang ngủ? Đã ngủ một một chiều rồi, heo."
Nước mắt Trương Lam liền rào rào rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới, tận lực đè giọng xuống: "Tớ đã dậy, vừa dậy, muốn đi ăn cơm, cúp đây."
"Ừ? Không trờ chuyện thêm một hồi?" Nghe được giọng mũi nồng nặc của Trương Lam, Tiết Nhượng cho là cô mới vừa tỉnh ngủ, cũng không suy nghĩ nhiều.
" Không được, tớ cơm nước xong rồi hãy nói, ba mẹ tớ hôm nay đều ở nhà, ở dưới lầu chờ tớ."
"Được, nhớ phát wechat cho tôi."
"Ừ."
Tiết Nhượng đầu bên kia còn muốn Trương Lam hôn một cái, Trương Lam liền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Trương Lam liền nhìn chằm chằm drap trải giường, rơi nước mắt, Trì Bình sớm liền nhìn thấy, bà ôm vai con gái, Trương Lam ngã vào trong ngực bà, gào khóc nói: "Mẹ, con muốn cùng Tiết Nhượng chia tay."
Trì Bình liền phát hoảng, "Vì sao chứ? Buổi sáng không phải còn rất tốt sao?"
"Ô ô, con muốn cùng cậu ấy chia tay! Mẹ cậu ấy không cho chúng con yêu đương, bà nói không thích Tiết Nhượng yêu sớm, mẹ con không muốn hại cậu ấy, mẹ con muốn chuyển trường, con muốn cùng Tần Thiên cùng nhau đi Bắc Kinh." Trương Lam nức nở khóc, Trì Bình đau lòng, vẫn luôn lấy tay lau nước mắt cho Trương Lam, thấp giọng nói, "Bảo bối à, con không phải rất thích thằng bé sao? Nếu không chúng ta tìm mẹ thằng bé nói chuyệnmột chút?"
"Không cần, con muốn cùng cậu ấy chia tay!"
Trương Lam lắc đầu, nước mắt luôn luôn rơi xuống, rơi ở trong lòng Trì Bình, bà liền cảm thấy hối hận, lúc trước Trương Lam cùng với Tiết Nhượng ở chung không nên để mặc, lại cảm thấy ít nhất phải hiểu gia đình Tiết Nhượng, biết một ít tình huống.
Bây giờ tốt lắm, con gái bị tổn thương, còn khóc lợi hại như vậy.
Trì Bình không nhịn được trách chồng Trương Trọng Cảnh